Đăng vào: 12 tháng trước
Trên thực tế, chợ cũng không chen chúc như vậy, Ngu gia đại hôn, rất nhiều người đều đã đi xem náo nhiệt.
Hai người đi dạo một vòng, xem đồ vật, hỏi giá tiền, cuối cùng vẫn không mua được gì, đến gần giữa trưa liền trở về khách sạn. Chờ không bao lâu Viên Nhân Tồn cũng trở về, ba người không trì hoãn lâu, xuất phát đi đón Đoàn Xuân Châu.
Nói đến Đoàn Xuân Châu, không thể không nhắc đến trận tàn sát trắng trợn vào mấy năm trước. Ngày hôm đó, Đoàn Xuân Châu hai mắt huyết hồng, gặp người giết người gặp phật giết phật, như là ác quỷ đến từ địa ngục -- nhân tiện nói luôn là một ác quỷ tươi đẹp tuyệt sắc, nhấc lên phong ba bão táp điên đảo giang hồ. Mà từ đó về sau, không biết có phải là sợ các môn phái đuổi giết, nàng cực ít xuất hiện, cũng lại không giết người nữa.
Trong thư Chúc Tương Trữ viết, Đoàn Xuân Châu sẽ vào ngày bảy tháng tám này, rời ngoại ô Ly Kinh đến Tụ Xuân Trang, đi đến tiểu lâu. Bởi vậy, các nàng phải đến Tụ Xuân Trang trước ngày bảy tháng tám, đón đầu Đoàn Xuân Châu.
Ngày sáu tháng tám muộn, trăng sáng nhô cao.
Ba người quang minh chánh đại đến trước Tụ Xuân Trang, một người mặt lạnh như băng, một người hờ hững, một người nghiêm túc đứng đắn. Mặc cho ai nhìn, đều cảm thấy đây là một tổ hợp kỳ lạ nhưng lại tuyệt đối hài hòa.
Bên ngoài trang tản bộ, lão Vương híp một đôi mắt bé bằng hạt đậu của hắn, nhận ra người nam trong đó là Viên Nhân Tồn, nhất thời cảm thấy kinh ngạc, đi lên trước hỏi: "Ba vị có chuyện gì?"
Lão Vương cực nhanh xoay chuyển đầu óc. Người tìm đến Tụ Xuân Trang, nếu không phải lánh đời tránh né thù địch bên ngoài, thì chính là bọn gia hỏa chính phải được tin tức tìm đến đuổi giết ma giáo. Vị trí của Tụ Xuân Trang hẻo lánh, hành xử điệu thấp, coi như có người tìm đến nơi này, cũng không có chứng cứ chứng minh bên trong chứa chấp ma đầu tà giáo. Mấy năm qua vẫn luôn yên ổn, cho nên lúc này Lão Vương đối mặt với ba người trong lòng cũng không hoảng loạn. Chẳng qua là hắn không rõ, nếu như Viên Nhân Tồn là tới bắt người, lại mang hai cô nương như hoa như ngọc theo làm chi?
Viên Nhân Tồn đang muốn trả lời, Tiết Tử Linh đưa tay ngăn hắn lại, nhỏ giọng nói với Lão Vương: "Sóc hầm cách thủy thỏ trắng."
Lão Vương sửng sốt một chốc, do dự đáp: "Trâu nước nấu thạch sùng?"
Tiết Tử Linh nói tiếp: "Đầu khỉ chưng chân chó."
Thần sắc Lão Vương bình tĩnh lại, cười ha hả nói: "Gà tre nấu heo rừng. Nguyên lai là Tiết cô nương, xin mời theo ta."
Vẻ mặt Viên Nhân Tồn nứt ra rồi, khóe miệng co giật. "..."
Mặc dù Trang Trừng đã quá quen, nhưng vẫn là. "..."
Lão Vương dẫn Tiết Tử Linh, Viên Nhân Tồn và Trang Trừng đi theo sau nàng, bốn người đi vào thôn trang yên tĩnh.
Thái độ của Lão Vương với Tiết Tử Linh vô cùng thân thiết, hỏi: "Lần này Tiết cô nương thế nào lại đến từ cửa chính, còn ở viện trước kia chứ?"
Tiết Tử Linh gật đầu ừ một tiếng.
Lão Vương lại gần một chút: "Hai vị khác đến là có ý đồ gì?"
"A... ta bắt Thiếu trang chủ Vạn Nhạc bỏ trốn, gặp gỡ Viên Nhân Tồn bị Chúc Tương Trữ bức hôn, cùng nhau đi trốn." Tiết Tử Linh há miệng bịa chuyện, mắt cũng không chớp cái nào.
Dù là Lão Vương kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi vấp chân ngã một cái. Hắn rất nhanh ổn định, cười khan hai tiếng, chuyên tâm dẫn đường.
Viên Nhân Tồn, Trang Trừng lần nữa: "..."
Trang Trừng cảm thấy lời nói dối này Tiết Tử Linh nói cũng không khỏi quá không có tâm, nhưng mà Tiết Tử Linh đã nói ra, nàng vẫn nên tẫn trách phối hợp mới được, đi nhanh một bước đem tay bỏ vào bàn tay trống của Tiết Tử Linh.
Tiết Tử Linh thuận theo khép tay lại, chăm chú cầm tay Trang Trừng.
Đi ở phía sau Viên Nhân Tồn cả kinh, Tiết Tử Linh nói hắn bị bức hôn câu này là giả đấy, nhưng mà câu trước, chỉ sợ là...
Đang nghĩ ngợi, Tiết Tử Linh bỗng nhiên nghiêng đầu, quỷ dị mà ngoắc khóe miệng. Trong lòng Viên Nhân Tồn cảm thấy kỳ quái, nhìn lại lần nữa, Tiết Tử Linh lại đang chăm chú đi phía trước, hắn hơi nhíu mày, nghĩ thầm có thể là do mình nhìn lầm rồi.
Trang Trừng cảm thấy lòng bàn tay mình càng ngày càng mát, nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Tử Linh, vậy mà phát hiện Tiết Tử Linh đang cúi đầu cắn môi dưới, Trang Trừng ngạc nhiên, lập tức hiểu rõ ---
Cái thôn này sợ là quá yên tĩnh, bóng cây lắc lư, hồ không gợn sóng, lộ ra quỷ khí, nhất định là tiểu Tiết sợ hãi.
Nghĩ như vậy, Trang Trừng đem cái tay còn lại che lại bàn tay đang nắm của hai người, vỗ nhẹ mu bàn tay Tiết Tử Linh hai cái trấn an. Quả nhiên, vẻ mặt Tiết Tử Linh đã khá hơn nhiều, Trang Trừng cũng không lấy tay ra. Cảm thấy bàn tay lạnh buốt dần dần trở nên ôn hòa, trong lòng Trang Trừng không khỏi dâng lên một loại tâm tình chính nàng cũng không hiểu rõ, chỉ cảm thấy trong lòng vừa mềm vừa ấm.
Tiết Tử Linh mím môi để tránh lộ ra vui vẻ, nghiêng nghiêng đầu, không dấu vết nhướng mi dùng để thư giản tâm tình.
Viên Nhân Tồn đằng sau: "..."
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Lần này tuyệt đối không phải hoa mắt!
Lão Vương không có phát hiện chút cử động nhỏ này, đem các nàng đưa đến một gian nhà nhỏ hai tầng thấp thoáng giữa rừng cây liền dời đi rồi.
Vừa vào cửa là phòng khách nhỏ, Tiết Tử Linh quen thuộc dùng đèn thắp sáng từng cây đèn, sau đó nói: "Các ngươi đừng rời khỏi nơi này, ta đi ra ngoài một lát."
Biết rõ là nàng nàng muốn đi tìm Đoàn Xuân Châu, Trang Trừng có chút lo lắng, nhưng nàng đi không giúp được gì, đành phải nói: "Cẩn thận."
Tiết Tử Linh nhìn nàng nở nụ cười: "Sẽ nhanh trở lại."
Trang Trừng nhìn thân ảnh nàng bị bóng tối bao phủ, mới đi đến ghế bên cạnh, vịn tay cầm nhưng không nghĩ ngồi xuống.
Đoạn đường này, ngoại trừ buối tối nghỉ ngơi, hầu như các nàng chưa từng tách nhau. Mới đầu quan hệ không tính hài hòa, Tiết Tử Linh đã nói vốn là không muốn cùng nàng hợp tác, nhưng trên thực tế Tiết Tử Linh vẫn luôn chăm sóc nàng, bất luận đối mặt với chuyện gì, đều không tự mình quyết định hành động.
Sau khi biết rõ chân tướng sự tình, nàng hồi tưởng lại những ngày đã qua, không phải không thừa nhận mình quả thật vừa chậm vừa nát lại phiền toái. Đó là một kết luận làm cho nàng vô cùng uể oải, nhưng đây lại là sự thật. Không có những này làm so sánh, trong lòng nàng đối với chính mình coi như thỏa mãn, nhưng mà hôm nay, vừa nghĩ tới ở trước mặt thông minh tỏa sáng, bình tình, tiêu sái như Tiết Tử Linh mình lại quá ngu xuẩn...
Trang Trừng yên lặng đưa tay che mặt.
"Ngươi làm sao vậy?" Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc.
Ngồi bên cạnh, Viên Nhân Tồn run lên, rõ ràng hắn không thấy được người này như thế nào xuất hiện.
Góc áo Tiết Tử Linh bởi vì đột nhiên ngừng mà nhẹ run một chút, nàng nhìn xem Trang Trừng, quay đầu gọi Viên Nhân Tồn. "Đoàn Xuân Châu ngủ rồi, ngươi đi theo ta."
Trang Trừng nói: "Đoàn tiền bối đã ngủ, Viên thiếu hiệp... sợ là bất tiện a?"
Tiết Tử Linh cười ha ha hai tiếng: "Rất thuận tiện. Trang Trang, ngươi ở đây chờ ta."
Nửa đêm canh ba, để con rể đi đánh mẹ vợ, thuận tiện chỗ nào... Trang Trừng đèn tâm tư xuống, gật đầu.
Lần này Tiết Tử Linh trở về còn nhanh hơn vừa nãy.
Trang Trừng nhìn xem phía sau nàng.
"Viên Nhân Tồn kêu Đoàn Xuân Châu dậy đánh nhau." Tiết Tử Linh giải thích nói.
"Cho nên cô... " Trang Trừng cố gắng làm cho mình bình tĩnh. "Không cần giúp?"
Tiết Tử Linh vẫy vẫy tay: "Không cần phải xen vào bọn họ."
Trang Trừng đành phải bỏ qua, ngược lại nói: "Không kinh động những ngươi khác sao?"
"Bọn họ có chừng mực." Tiết Tử Linh nói. "Vì sao ngươi che mặt?"
Trang Trừng ngẩn ngơ, không nghĩ tới nàng còn có tâm tư hỏi cái này, nhưng mà Trang Trừng không muốn nói, loại tâm tình này thật không đáng đề cập. "Không có gì." Trang Trừng lắc đầu.
"A." Tựa hồ Tiết Tử Linh cũng không để trong lòng, nói sang chuyện khác. "Ở đây chỉ có ba gian phòng, dưới lầu một gian, trên lầu hai gian, chúng ta có bốn người."
Trang Trừng không hề nghi ngờ, sau khi bắt giữ Đoàn tiền bối, nhất định là để ở bên người an toàn hơn. Nhưng nếu như vậy...
Tiết Tử Linh giống như lơ đãng mà cảm thán: "Lúc Tương Trữ được đưa đến Thanh Đàm Môn, vẫn chưa đến nửa tuổi, hàng năm chỉ có ngày mười lăm tháng tám mới có thể cùng Đoàn Xuân Châu gặp mặt."
"Chúng ta có thể trở về tiểu lâu trước ngày mười lăm sao?" Trang Trừng hỏi.
"Vốn là không khó, nhưng Đoàn Xuân Châu đã bị phong bế võ công." Tiết Tử Linh ngừng một chút, thấy đôi mày thanh tú của Trang Trừng nhíu chặt... lại nói: "Nếu muốn đến đúng ngày, cần ngươi, ta, Viên Nhân Tồn tinh lực dồi dào mới được."
Trong lòng Trang Trừng cảm thấy an ủi. Nàng không có mẫu thân, bởi vậy đối phần cảm tình chưa bao giờ có được này càng thêm coi trọng, nếu có thể trước ngày mười lăm để cho mẹ con Chúc cô nương đoàn tụ, đó là không thể tốt hơn.
"Cho nên, chúng ta làm sao chia phòng?" Thình lình, Tiết Tử Linh hỏi.
Thiếu chút nữa đã quên việc này! Trang Trừng nghĩ: Viên Nhân Tồn là nam tử, phải ở một gian, Đoàn tiền bối là trưởng bối, cũng nên ở một gian, như vậy --
Trang Trừng nhìn về phía Tiết Tử Linh, trừng mắt.
Tiết Tử Linh cũng nhìn nàng nháy mắt mấy cái.
Trang Trừng run lên, mở mắt, ho nhẹ một tiếng: "Tiểu Tiết, hai người chúng ta, liền, ở chung một gian phòng a."
"Được." Tiết Tử Linh mỉm cười.