Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Đăng vào: 12 tháng trước
Trước đó bản thân còn chắc chắn viên thịt kia chính là thịt người, nhưng bây giờ...
Ai!
"Còn hai ngày nữa, không cần kết luận nhanh như vậy. Chuyện có tiến triển gì, tôi đều sẽ thông báo cho anh. Yên tâm!"
"Cám ơn cô."
Sở Niệm nở nụ cười, đáp: "Kiểu nói đó vẫn là miễn đi, thật sự muốn cám ơn tôi thì chờ phá án xong, mời tôi ăn một bữa tiệc lớn là được."
"Không thành vấn đề."
Vương Lượng cũng cười, nói giống như đang cảm thán: "Giờ tôi đã hiểu vì sao đội trưởng Tô lại thích cô rồi."
"Vì sao?"
"Trên người cô luôn luôn có một cảm giác khiến người ta an tâm, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, cũng rất đáng để dựa vào. Nếu như không phải giờ cô đã có bạn trai, tôi nhất định sẽ cổ vũ đội trưởng Tô tiếp tục theo đuổi cô."
Sở Niệm sững sờ, vội vàng nói: "Đừng đừng đừng, tuy lời anh vừa nói rất xuôi tai, nhưng anh hãy để cho đội trưởng Tô của anh yên tĩnh học tập ở nước ngoài đi. Không nói chuyện với anh nữa, tôi muốn rời giường rồi."
"Được, chú ý an toàn, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Ngắt cuộc gọi của Vương Lượng, Sở Niệm lập tức gọi điện cho Thương Sùng. Vốn định nói cho anh biết, chính mình sẽ đến chỗ của anh. Nhưng tiếng ồn ào trong điện thoại là xảy ra chuyện gì vậy?
"Chỗ của anh đã xảy ra chuyện gì sao?" Sở Niệm hỏi.
"Không có việc gì, Hoa Lệ và Cẩm Mặc đang giận dỗi thôi."
Mắt nhìn hai kẻ đang chạy loạn khắp phòng khách, Thương Sùng có chút bất đắc dĩ thở dài. Đứng dậy lên lầu, anh ngồi trên ghế tựa trong phòng mình, hỏi: "Bên Vương Lượng có tin tức rồi à?"
"Có, phán đoán của anh là đúng, pháp y kiểm nghiệm ra viên thịt đó đúng là thức ăn cho chó." Sở Niệm dựa vào đầu giường, bàn tay nhỏ bé như có như không kéo bức màn đằng sau.
"Anh nói xem tên Tưởng Ba kia thả thức ăn cho chó vào cháo trắng để làm gì? Nếu đã không phải là thịt người, vậy thịt của mấy người chết kia đi đâu rồi?"
"Không phải còn hai ngày nữa sao, đừng nóng vội." Thương Sùng nghĩ đến vẻ mặt hiện tại của cô, khóe miệng liền cong thành một đường vòng cung đẹp mắt.
Một lát sau, anh hỏi: "Hôm nay, ban ngày dự định làm gì?"
"Không biết, có thể sẽ dọn dẹp nhà cửa một tý. Còn anh?"
"Chờ em."
Thương Sùng trả lời làm cho trong lòng Sở Niệm ngứa ngáy một chút,---ll,,eequy,,,do,,,,---cô nhìn trần nhà cười ngọt ngào, nói: "Em nhớ anh, Thương Sùng."
"Anh cũng thế."
... .....
Bởi vì buổi sáng đã gọi điện cho Thương Sùng, sau khi rời giường tinh thần cô quả thực là tốt tới cực điểm. Ngồi trên hồ lô bay, bà nội thấy cháu gái mình lắc lắc cái mông, còn hát khẽ liền nhăn mũi, hừ lạnh một tiếng.
Bất mãn bay tới cửa buồng tắm, bà nói: "Gần đây con về nhà càng ngày càng muộn đấy, Niệm Niệm."
Đang đánh răng, Sở Niệm ngẩn ra, quay đầu nhìn bà nội. Dù trong miệng đầy bọt khiến lời nói của cô có chút mơ hồ không rõ, nhưng bà nội ở chung với cháu gái đã lâu nên vẫn hiểu được lời Sở Niệm nói.
"Bà nội, gần đây con đi xử lý một vụ làm ăn. Đi sớm về tối, không phải là rất bình thường sao?"
"Làm ăn? Sao bà cứ cảm thấy gần đây con đang bận nói chuyện yêu đương vậy?" Bà nội nhìn sợi dây chuyền trên cổ cô qua tấm gương, giữa hai đầu lông mày thoáng qua vẻ do dự.
"Niệm Niệm, cậu trai kia.......Đối xử tốt với con không?"
Sở Niệm soi gương cười cười, đáp: "Rất tốt ạ."
"Vậy thì tốt rồi, đối xử tốt với con là được rồi." Bà nội nhẹ giọng thở dài, từ từ định bay đi.
"Bà nỗi, bà đợi chút, con có chuyện muốn hỏi bà." Rốt cục cô cũng đánh răng xong, đang cầm khăn lông lau miệng.
"Chuyện gì?"
"Bà nội, trước kia bà có từng nghe qua chuyện bỏ thức ăn của chó vào cháo trắng chưa?" Sở Niệm ngồi trên sofa, co hai chân lại.
"Chưa nghe nói qua."
Bà nội suy nghĩ một lát, nhìn cô hỏi: "Đó là vụ làm ăn gần đây à? Nói nghe một chút đi."
"Tối hôm qua con gặp phải một chuyện rất kỳ quái, trên người ông chủ đó không hề có bất kỳ mùi ô uế nào.===ll..eequy,,,don,,,----Nhưng trong nồi cháo trắng gã nấu, lại bỏ thức ăn cho chó. Con không hiểu hành động ấy của gã, cho thức ăn của chó vào trong cháo trắng, chẳng lẽ ăn sẽ ngon hơn à?"
"Thức ăn cho chó là cho chó ăn, thả vào trong cháo để người ta ăn, làm sao sẽ ngon được chứ?"
Bà nội than nhẹ một hồi, tiếp tục mở miệng nói: "Ngoại trừ điểm này, còn phát hiện gì không?"
"Khứu giác của ông chủ đó rất nhạy bén, theo lẽ thường mà nói, mũi của con người không thể nào ngửi được mùi của chó ở trên người con vào hôm đó. Mấy ngày hôm trước, mấy quán ăn ở gần đó đã có vài vụ án mạng, mấy người chết đều bị lột da tróc thịt. Trực giác nói cho con biết, ông chủ quán cháo trắng kia chắc chắn có liên quan đến mấy vụ án đó."
Cô nhìu mày, dùng tay chống cằm, nói tiếp: "Nhưng con không tìm được bất kỳ chứng cớ nào, thậm chí con còn không đoán ra thân phận của gã ta. Bà nội, nếu như gã không phải là người, vậy con phải nhìn ra được linh hồn bên trong thể xác gã. Nhưng nếu như gã là người, vì sao lại cho thứ kỳ quái đó vào trong cháo chứ? Thức ăn cho chó bỏ vào trong cháo mà chẳng có ai phát hiện ra, bà nói xem chuyện này có kỳ quái không?"
Vốn cho là bà nội có kiến thức rộng rãi sẽ cho mình vài ý kiến, nhưng bây giờ xem ra, những thứ bí ẩn đó thật sự là khó giải!
"Đúng là rất kỳ quái." Bà nội nhàn nhạt liếc cháu gái mình, khóe môi mang theo ý cười hiền từ.
Bà nói: "Bỏ vào thức ăn của chó, không ai phát hiện ra, nguyên nhân kỳ thật cũng rất đơn giản. Bởi vì thành phần của nó là bột mì và thịt bò viên, nếu như nấu lâu ở trong nồi với nhiệt độ cao, những thứ đó tự nhiên sẽ tan ra.===ll,,eequy,,,,donnn,,,,Tan vào trong nước, làm sao người ta phát hiện được? Về phần con không nhìn thấy ác linh trong thể xác, nguyên nhân cũng rất đơn giản, nó là người nhưng cũng có thể nói không phải là người."
Sở Niệm bị bà nội làm hồ đồ, ngẩng đầu, gãi gãi đầu mình, hỏi: "Có ý gì ạ?"
"Bà nói như vậy cũng không phải nắm chắc mười phần, trên thế giới này có rất nhiều động vật đều dùng mũi để cảm nhận hoàn cảnh xung quanh. Mèo cũng thế, chó cũng vậy. Nếu như con nói trong phòng bếp của gã ta có thức ăn cho chó, ngoại trừ gã yêu quý chó ra thì cũng rất có thể là chó."
Bà nội hỏi Sở Niệm: "Mấy người chết kia có điểm gì chung?"
Sở Niệm đáp: "Mấy người đó, ngoại trừ một người là ông chủ quán thịt chó thì còn lại đều là kẻ bán trộm chó."
"Vậy bà đã biết rồi."
"Biết cái gì ạ?"
Bà nội hít cây hương châu úc, chậm rãi nói đáp án của mình: "Mấy người chết đó đều là cùng một loại người, đều dùng chó làm thức ăn cho người. Có thể ông chủ đó không phải là Cẩu Linh, mà là ký kết khế ước bán yêu với Cẩu Linh. Sở dĩ chuông Truy hồn của con không cảm nhận được một chút yêu khí nào là do trên người gã còn giữ lại vài bộ phận của con người. Gã ta lọc thịt người, có lẽ là để cho con yêu nghiệt ở đằng sau ăn uống."
"Niệm Niệm, con cũng biết, trong mắt con người thì chó là động vật, mà trong mắt Cẩu Linh, nhân loại cũng chỉ là động vật. Nó sẽ dùng phương thức như vậy để chăn nuôi nhân loại, cũng rất bình thường. Đồng thời, chúng ta đã có thể làm rõ vì sao trong cháo không phải là thịt người mà lại là thức ăn của chó."