Chương 41: Như Trong Ánh Sáng

Trục Vân Mộ Tràng

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Khang Giả nói ở Thành Đô mình không có chỗ nào để đi, rồi kiên quyết theo Thang Vu Tuệ quay về chung cư.

Trời đã tối đen, núi tuyết rơi ngoài cửa sổ đã không còn là công cụ để đôi tình nhân tấn công và tổn thương nữa, mà đã hóa thành bóng đen lặng im, dưới ánh trăng cách đó mấy trăm cây số lẳng lặng thổi gió, rơi tuyết, dịu dàng nhìn tất cả những người xem nó là giấc mộng.

Thang Vu Tuệ rót nước cho Khang Giả trong bếp, kéo căng một dây thần kinh, từ đầu đến chân đều tê tê.

Mặc dù cậu vẫn căng thẳng như mấy tiếng trước, nhưng lần này là vì lý do khác.

“Anh có thể đừng đứng ở đây không?” Thang Vu Tuệ quay người lại, hơi đau đầu nói.

Khang Giả khoanh tay dựa trước tủ lạnh, nghe vậy lười biếng ngẩng đầu lên nhìn một cái, “Tại sao? Anh muốn nhìn em mà.


Trái tim giật nảy, Thang Vu Tuệ ngơ ngác đứng đó, nói không nên lời.


Quả nhiên cho dù là trung thực hay không trung thực thì Khang Giả đều rất khó đối phó, có thích Thang Vu Tuệ hay không vốn không phải là một từ hạn định của hắn, nhưng bây giờ Khang Giả này rõ ràng nguy hiểm đến tính mạng hơn.

Thang Vu Tuệ chỉ có thể kiên trì rót nước, mà đột nhiên nghĩ đến gì đó, tay dừng lại, xoay người lại hỏi: “Lúc nãy ở trạm xe, tại sao anh nói là ba lần? Có nhiều như thế hả?”
Không khí mập mờ ngưng lại một chớp mắt rất ngắn, Khang Giả thu lại quan sát hững hờ, đứng thẳng người tiến lên hai bước, dừng ở một khoảng cách không gần không xa Thang Vu Tuệ, giống như muốn hôn cậu, nhưng lại chẳng đủ.

Khóe miệng Khang Giả cong lên rất nhẹ nhàng, “Em chắc chắn muốn biết à?”
Thang Vu Tuệ bị bao quanh bởi hơi thở của hắn, mặt hơi đỏ, lòng dạ rối bời gật đầu.

Khang Giả bèn tiến lên một bước, không còn cười ngọt ngào nữa.

Ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc, giọng nói dường như cũng trầm, đập lên màng nhĩ của Thang Vu Tuệ, “Anh đã biết em đến Thanh Đô, hơn nữa vấn đề muốn hỏi anh cũng biết đáp án rồi.

Đây là một lần, đúng chứ?”
Thang Vu Tuệ “Ừ” một tiếng rất nhỏ, Khang Giả lại tiến lên một bước.

Mặt của hắn sắp đụng vào Thang Vu Tuệ, hô hấp cũng phả lên mặt cậu, từ khoảng cách này có thể nhìn rõ lông mi rũ xuống run rẩy của cậu.

“Vào một tiếng trước đó, em cũng mua vé, muốn đi cùng anh.

Đây cũng là một lần, đúng không?’
Thang Vu Tuệ gật đầu rất khẽ, Khang Giả lại không tới gần phía trước nữa, hắn dời mặt ra xa một chút, như vậy có thể nhìn thấy mặt Thang Vu Tuệ đỏ lên rõ ràng hơn, và vành môi thẹn thùng lại run rẩy đang mím lại của cậu.

Khang Giả phát hiện Thang Vu Tuệ vẫn cúi đầu, cho tới bây giờ vẫn không dám nhìn mình, lực công kích sắc bén được tạo nên đột nhiên đã làm trái dự tính ban đầu của hắn, bỗng tản ra và biến mất rất nhẹ nhàng.

Khang Giả cảm nhận rõ ràng lớp sụn kim loại, trung thực mà thản nhiên hôn mắt Thang Vu Tuệ một cái, nói với cậu: “Nhưng thật ra em không cần như thế, lúc lại nhìn thấy em ở Thành Đô, anh đã dự cảm được anh sẽ không thả em đi nữa.



“Anh vốn không đi vào phòng chờ xe, mà luôn đứng ở chỗ cách em không xa, sau khi em ngồi xổm xuống, anh tưởng em khó chịu nên nhanh chóng đi tới.

” Khang Giả cười như không cười tới gần Thang Vu Tuệ, kề sát vào chóp mũi cậu, lại từ từ rời đi, đôi mắt lại tụ sương mù vì nụ cười thiện ý, “Nhưng em chạy nhanh quá.


Nguy hiểm quá rồi.

Trong lòng Thang Vu Tuệ liên tục kêu khổ, lại âm thầm cứng cỏi ổn định tâm trạng, ép buộc bản thân đừng ngẩng đầu lên, mà nắm lấy áo khoác của Khang Giả, hiếm khi chấp nhất muốn hỏi rõ ràng: “Vậy một lần còn lại thì sao?”
Bởi vì khoảng cách gần, Thang Vu Tuệ có thể cảm nhận được Khang Giả dừng lại rất nhẹ.

Hắn không tiếp tục thành thạo trêu chọc Thang Vu Tuệ, mà yên lặng suy tư chốc lát.

Thang Vu Tuệ kiên nhẫn chờ đợi, dường như cậu có thể cảm nhận được Khang Giả đang thử đến gần cậu, thậm chí đang cân nhắc thỏa hiệp vì cậu, lộ ra một phần xa cách quần thể, kiêu ngạo, không quan tâm nhưng cũng không muốn cho người ta nhìn thấy của hắn, nên Thang Vu Tuệ không muốn bỏ lỡ chút nào.

Có vẻ như Khang Giả nghĩ rất lâu, khoảng im lặng này dài lạ thường, đợi một lúc lâu, cằm Thang Vu Tuệ mới bị người kia nắm nhẹ lấy.


Đầu Thang Vu Tuệ bị ép ngẩng lên, đối mắt với Khang Giả.

Đôi mắt của Khang Giả luôn có cái bóng của góc tối, lúc này trong sâu thẳm lại có sự thẳng thắn lắng đọng và phức tạp, đang nhìn chăm chú vào Thang Vu Tuệ thật sâu, “Anh biết, lần đầu tiên, là em đã tới nhà anh tìm anh.


Thang Vu Tuệ vùi trong ngực Khang Giả bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hắn không dám tin.

Khang Giả đối mặt với cậu, bình tĩnh xa cách sông núi và thời gian, “Vào hai năm trước.


Khang Giả cười một tiếng, lần đầu tiên vượt qua tầm mắt của Thang Vu Tuệ nhìn về phương xa, “Nhưng em thật sự không đủ thông minh, cũng không biết trốn, anh liếc mắt đã thấy em rồi.

”.