Chương 40: Giấc Mộng Ngày Qua Ngày

Trục Vân Mộ Tràng

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Thật đấy.
Thật đấy.
Bộ não của Thang Vu Tuệ tạm thời trống rỗng và đứng tại chỗ, sóng cả trong lòng chập chùng lên xuống, từng lớp từng lớp cuốn đi những ký ức phai màu kia, rồi lại từng đợt từng đợt thủy triều tràn qua cậu.
Mà trong sâu thẳm của nhịp tim đang dâng trào này, thời gian là một cốc nước biển thành thật, những thứ đã từng cầu mà không được đều là mặn, là đắng chát, nhưng bây giờ khi mực nước hạ xuống, thủy triều rút đi, linh hồn ngoan ngoãn phát ra một tiếng than thở làm yên lòng.
Thang Vu Tuệ an toàn đứng ở trung tâm của cơn sóng biển trong lòng, bình tĩnh lắng nghe lồng ngực cộng hưởng ra tiếng vang to lớn của hạnh phúc.
Yêu mà không được là quá trình như thế nào nhỉ?
Là đơn phương điên cuồng, là căn bệnh không khỏi hẳn, càng đến gần lại càng thấy xa, cho dù thế nào cũng là tháng ngày không thể quên được.
Là sự cứu rỗi tốt đẹp, là ước mơ xa vời.

Là theo đuổi, là vạn dặm xông tới.


Là một khoảng cách vắt ngang giữa hai người mãi mãi không thể vượt qua được.

Là tuyết mới trên núi tuyết, là nước mắt chia ly, mỗi một đám mây bay ngang qua phòng học đều khiến con người nhớ đến những đỉnh núi và dòng sông cách ngàn dặm xa xôi.
Thang Vu Tuệ biết mình chưa bao giờ nói những lời như “Cho em đi”, “Em muốn”, “Vì em”.
Nhưng Khang Giả hiểu, hắn vẫn luôn hiểu.

Hắn hiểu hết.
Em muốn.

Em thực sự muốn.
Nếu như tiếng lòng có thể được nghe thấy, Thang Vu Tuệ hy vọng giờ phút này khát vọng trung thực của mình đừng lớn tiếng như thế.
Cậu ôm lấy Khang Giả, giống như ôm lấy một phần khác của cuộc đời mình.
Thang Vu Tuệ muốn rơi lệ, nhưng lại cảm thấy rất mất mặt.

Cậu lúc nào cũng khóc, giống như cả thế giới chỉ có một mình cậu yêu đến yếu đuối, yêu đến thê thảm, yêu đến ngốc vô cùng, yêu đến mức xấu xí như vậy.
Nhưng Khang Giả đặt ngón tay dưới hốc mắt cậu, rất nhẹ nhàng nói với cậu “Đừng khóc”, khiến Thang Vu Tuệ như biến thành con thú nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy loài người, trong khoảnh khắc đối mắt nhìn nhau ngoại trừ ngạc nhiên và run rẩy, còn có cuộc đời mới, khát khao và ước ao mạnh mẽ.
Thang Vu Tuệ chỉ có thể hết cách nhắm mắt lại, để nước mắt trượt xuống từ trong khe hở.
Mặc dù trạm xe khách không đông người, nhưng cũng có khá nhiều người dừng lại nhìn về phía này.
Khang Giả chưa bao giờ để ý ánh mắt của người khác, nhưng hắn không muốn để Thang Vu Tuệ bị nhìn như vậy, đặc biệt còn là lúc cậu đang khóc.

Khang Giả hơi dùng lực, để mặt Thang Vu Tuệ chôn trước ngực mình, dùng áo khoác che mặt cậu lại, nhẹ nhàng vuốt xuống từ giữa cái cổ trắng như tuyết của cậu, giống như đang an ủi một con thú nhỏ.
Một lúc sau, Thang Vu Tuệ đỏ mắt ngẩng đầu lên, giọng ồm ồm, còn mang theo giọng mũi: “Anh nói ba lần nghĩa là gì?”
Bàn tay Khang Giả đặt sau lưng cậu vuốt ve dừng lại rất nhẹ, sau một hồi im lặng, khi Thang Vu Tuệ ngẩng đầu lên nhìn hắn một lần nữa, hắn mới nói: “Em có nghĩ rằng ba là một con số rất có ý nghĩa trong quan niệm của người bình thường không, giống như một loại giới hạn nào đó?”
Thang Vu Tuệ không hiểu lắm, mờ mịt nói: “Vì sao?”
“Bởi vì một lần, hai lần có vẻ vẫn trong một phạm vi chấp nhận được,” Khang Giả nói, “Nhưng ba lần thì khác, ba lần mang ý nghĩa quá mức, vượt quá một loại giới hạn nào đó.”
Thang Vu Tuệ gật đầu, có lẽ đã hiểu Khang Giả muốn nói gì, nhưng không hiểu vì sao hắn lại nhắc đến vào lúc này.
Khang Giả cúi đầu xuống, trầm mặc, nhìn Thang Vu Tuệ thật sâu, một lúc sau mới nói: “Anh biết sau khi anh từ bỏ, em vẫn chạy về phía anh ba lần, trong lòng anh đây giống như một sợi chỉ, có nghĩa là em cũng đã cứu anh ba lần.”
Thang Vu Tuệ ngẩng phắt đầu lên.
Trong sảnh chờ người đến người đi, tạp âm rộn ràng, mà Khang Giả đứng ở đây, pha loãng mật độ của biển người và không khí, khiến Thang Vu Tuệ cảm thấy xung quanh là mây, sông băng, núi tuyết, và cậu đứng ở trung tâm màu xanh lam của thế giới.
“Anh từng nói với em,” Khang Giả tiến lên một bước, dùng chóp mũi kề sát với Thang Vu Tuệ, “Anh là một người không có gì cả, cũng không quá muốn thứ gì đó.”
“Nhưng anh cũng từng dẫn em đi leo ngọn núi kia, anh luôn cảm thấy anh không thể rời khỏi nơi đó, cũng không thể yêu ai, bởi vì đó là trách nhiệm anh phải gánh chịu, anh có nơi anh nên ở.”
Khang Giả nhìn Thang Vu Tuệ chuyên chú, trong mắt như có sương mù, đó là màu xanh lam của nước lạnh ở nhiệt độ cao quá mức, núi băng hòa tan thành hơi nước trong mắt nhân loại.
Hắn nhẹ nhàng nói với Thang Vu Tuệ: “Nhưng em đã cứu anh, ba lần, anh cảm thấy đủ để được tha thứ rồi.”

Bàn tay Thang Vu Tuệ đặt sau lưng Khang Giả bỗng nhiên siết chặt.
“Không thể tha thứ cũng không sao, anh không quan tâm.” Khang Giả nhìn cậu cười một tiếng, cúi đầu xích lại gần, không xem người bên cạnh ra gì và hôn mắt Thang Vu Tuệ một cái, “Xin lỗi em, đã để em chạy nhiều lần như vậy.”
Thang Vu Tuệ không biết nói gì, đầu óc của cậu như đã dừng vận hành trong nháy mắt.
Khang Giả chưa bao giờ hôn cậu giống như thương tiếc thế này, như vị thần đột nhiên cúi đầu, nhìn thấy tín đồ luôn ngước nhìn của người.
Nhịp tim của Thang Vu Tuệ tăng đầy lồng ngực, rung động to lớn đột nhiên xuất hiện khiến cậu đỏ mặt, chỉ có thể lắp bắp nói: “Không sao….

Không sao đâu, không nhiều.”
“Không,” Khang Giả cười một tiếng, “Thật sự rất nhiều.”
Hắn sờ đầu Thang Vu Tuệ, dường như rất trân trọng, cũng tựa như sẽ không buông tay nữa.
“Cho nên từ nay về sau, hãy để anh chạy về phía em.”.