Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Hạ Vy
____
Chương 8: Ngươi có tin kiếp trước kiếp này.
Cố Hách Viêm lo lắng gió lạnh lùa vào doanh trướng mà động tác vén rèm cực nhẹ nhàng, vừa mới đi vào, lập tức khép rèm vải lại, động tác nhanh gọn, dứt khoác nhưng chưa phát ra một tiếng động nào.
Hắn nhìn quanh doanh trướng, thấy bên phải phía trước bày một chiếc đệm cừu thật dày, có một người ở bên trong cuộn thành một đoàn, tựa hồ như một hòn núi nhỏ.
Cố Hách Viêm chậm rãi đi qua đi, lập tức nhìn thấy Mộ Chi Minh nằm nghiêng ở kia, cau mày, hô hấp có chút không ổn định.
Vừa rồi sau khi Phó Tế An rời đi, Mộ Chi Minh nhắm mắt nghỉ ngơi, đệm chăn dày nặng ấm áp, doanh trướng an tĩnh, y chỉ chốc lát lập tức mơ mơ hồ hồ vào mộng đẹp. Chưa kể đến động tác ban nãy của Cố Hách Viêm cực nhẹ, cho nên Mộ Chi Minh căn bản không ý thức được có người đi vào doanh trướng, lại càng không biết Cố Hách Viêm ở bên mình.
Y ngủ cũng không an ổn, mơ màng hồ đồ bên trong, mơ thấy chính mình đứng ở vũng máu quay cuồng ở vực sâu đáng sợ, mà Phó Nghệ ở cách đó không xa, trong tay nắm khối ngọc bội màu son phượng hoàng niết.
Mộ Chi Minh chỉ thấy vẻ mặt Phó Nghệ lộ rõ vẻ ghét bỏ cùng biểu tình khinh thường, mà đem ngọc bội ném xuống vực sâu.
Mộ Chi Minh giận không thể gϊếŧ gã, nhai xuyên ngân huyết hướng gã rống lên: "Phó Nghệ! Đem ngọc bội trả lại cho ta!"
Cảnh trong mơ thật sự quá chân thật, trong doanh trướng, Mộ Chi Minh ngủ cũng bị làm đến không an ổn, tay phải nắm chặt thành quyền, hô hấp hơi dồn dập, tựa như gặp ác mộng.
Cố Hách Viêm vô thố mà đứng ở bên cạnh y, cúi thân xuống mà khẽ vuốt trán Mộ Chi Minh, vuốt phẳng đi hàng lông mày đang nhíu lại của y, bỗng nhiên hắn nghe thấy Mộ Chi Minh lẩm bẩm nói mớ mấy tiếng.
"Phó… Phó Nghệ…"
Thoáng một cái, Cố Hách Viêm giống như rơi vào một hầm băng không đáy, cả người ngay cả máu cũng lạnh lẽo, tay hắn cứng đờ vươn ở giữa không trung, lòng bàn tay lúc này chỉ có hư vô.
Trầm mặc một lát, động tác Cố Hách Viêm cực mềm nhẹ mà đem cánh tay phải không an phận của Mộ Chi Minh nhét lại vào đệm chăn, giúp y chỉnh chăn cẩn thận, sau đó mới bất động thanh sắc mà rời khỏi doanh trướng.
Cảnh hỗn độn trong mơ chọc người ảo não, trong mộng, Mộ Chi Minh đang nghĩ ngợi có nên tiến lên không quan tâm mà đem Phó Nghệ đánh thành đầu heo hay không, bỗng nhiên cảm nhận được một trận gió lạnh hàn khí bức người xen vào, y nhịn không được mà đông lạnh, run lập cập, trực tiếp từ trong mộng bừng tỉnh. Mộ Chi Minh ý thức được có người tiến doanh trướng, lập tức ngẩng đầu nhìn lại, nào ngờ lại thấy Phó Nghệ vén rèm vải doanh trướng lên, đi đến nhìn y mỉm cười.
Mộ Chi Minh trong lòng thầm nói, thật là tạo nghiệt, sợ cái gì tới cái đó.
Mộ Chi Minh cường chống thân mình ngồi dậy, hướng Phó Nghệ hành lễ: "Điện hạ."
"Ngươi thân thể có bệnh còn chưa khỏi hẳn, không cần giữ lễ nghĩa như vậy." Phó Nghệ đi đến bên nệm mềm, duỗi tay muốn ngăn cản động tác của Mộ Chi Minh, nhưng Mộ Chi Minh vẫn bướng bỉnh mà hành lễ, đem đáy lòng xa cách biểu hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn.
"Thân thể tốt chút nào chưa?" Phó Nghệ ở một bên khẽ vén y phục của mình mà ngồi xuống, quan tâm hỏi.
"Đã không còn trở ngại, đa tạ điện hạ quan tâm." Mộ Chi Minh nhàn nhạt nói, "Ta vừa mới đang chuẩn bị đứng dậy thay quần áo, đến chỗ Quý Phi nương nương thỉnh an, chờ tới lúc đại điện săn xuân hiến tế."
Cho nên ta còn có việc, ngài có thể đừng ở đây không?
Phó Nghệ cười nói: "Phụ hoàng hôm qua vào rừng săn thú, ở chỗ sơn cốc tìm thấy một thác nước tuyệt cảnh, sáng nay đã cùng Quý Phi nương nương với chúng thần ái đi thưởng cảnh rồi. Cho nên hai người bọn họ cũng không ở doanh trướng, ngươi nghỉ ngơi cho tốt chờ đến lễ, không cần phải đi thỉnh an."
"Là như thế sao, đa tạ điện hạ báo cho, may mắn chưa đi một chuyến uổng công, rước thêm mệt nhọc." Mộ Chi Minh ngoài miệng nói lời cảm tạ, nhưng đầu sinh đau, không biết chính mình phải ứng phó với Phó Nghệ bao lâu.
Hai người nhất thời nhìn nhau không nói gì, không khí trầm mặc.
Kiếp trước lúc này, Mộ Chi Minh sẽ hưng phấn tò mò mà dò hỏi Phó Nghệ chi tiết nhiều ngày săn xuân, nhưng hôm nay, y cái gì cũng không nói.
Phó Nghệ nhìn chằm chằm Mộ Chi Minh một lúc, thấy y thần thái mỏi mệt, áo ngoài chưa khoác, môi khô tái nhợt, ba ngàn lọn tóc đen buông xuống tán trên vai, cũng không trực tiếp nhìn thẳng chỉ chừa lại một bên sườn mặt thanh tuyển vô song cho gã. Phó Nghệ suy tư một lát, duỗi tay lên vuốt nhẹ mái tóc đi mượt của y, muốn vén ra sau tai.
Nào ngờ, Mộ Chi Minh một cái giật mình, ngửa ra sau tránh thoát tay của Phó Nghệ, ánh mắt cực kỳ đề phòng.
Phó Nghệ ngây ngốc, thu hồi tay cười nói: "Làm sợ ngươi?"
"Là ta y quan không ổn, vô lễ, mong điện hạ thứ lỗi." Mộ Chi Minh cầm lấy dây cột tóc đỏ tía bên gối, động tác lưu loát mà đem tóc đen buộc chặt.
"Ly Chu, khi nào ngươi cùng ta xa lạ như vậy?" Phó Nghệ chậm rãi đứng lên, ngữ khí nghiền ngẫm, ý cười vẫn không giảm.
Mộ Chi Minh đang chuẩn bị lấy câu "Quân tử bất tri, lễ vô dĩ lập" qua loa cho có lệ, nào ngờ chưa kịp lên tiếng, lại nghe thấy Phó Nghệ cười hỏi: "Ly Chu, ngươi có tin kiếp trước kiếp này?"