Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Hạ Vy
_____
Chương 49: Ngươi sao lại thân mật gọi danh của hắn.
"Cố huynh." Mộ Chi Minh mỉm cười, tiến lên chấp tay hành lễ, "Từ biệt ở biên cương, đã hai năm không gặp, lại nghe nói Cố huynh không nhận lễ vật của ai, ta thật sự lo lắng, sợ ngươi không muốn có người tới bái phỏng, cũng may là Cố huynh rộng lượng, nếu không chỉ sợ ta đã bị cửa đập vào mặt rồi."
Cố Hách Viêm nhàn nhạt nói: "Ngồi."
Mộ Chi Minh nói lời cảm tạ sau đó ngồi xuống, ánh mắt lúc này mới chú ý đến chính sảnh vẫn còn một người nữa, vội vàng đảo mắt đánh giá Bùi Hàn Đường một chút, nhận định người ở đó là ai, Mộ Chi Minh rất lễ độ mà chấp tay cười nói: "Tham kiến Bùi đại nhân, không nghĩ đến hôm nay Bùi đại nhân lại ở đây, thật không biết ta có quấy rày hai người hàn huyên hay không?"
"Đương nhiên không có." Bùi Hàn Đường vội đáp lễ, "Nếu Mộ đại nhân có việc tìm Dục Dập, ta đây xin cáo từ trước, hôm khác lại đến."
Bùi Hàn Đường vừa dứt câu, chân mày Mộ Chi Minh ở một nơi không ai phát hiện mà khẽ run một cái.
Hắn ta như thế lại hô thẳng danh của Cố Hách Viêm?
Làm sao lại tự nhiên thân mật gọi hắn một tiếng "Dục Dập"?
Mộ Chi Minh quay đầu nhìn về phía Cố Hách Viêm, thấy hắn thần sắc như thường, hoàn toàn không để ý cách xưng hô này của Bùi Hàn Đường, xem ra quan hệ của hai người bọn họ thực sự rất thân thiết.
"Dục Dập, ta đi rồi, ngươi tiễn ta ra." Bùi Hàn Đường đứng lên, chỉnh ống tay áo dùng ánh mắt ra hiệu nói với Cố Hách Viêm.
Cố Hách Viêm xem bộ dạng làm mặt quỷ của hắn ta đương nhiên không hiểu hắn ta muốn gì, nhưng Bùi Hàn Đường phải đi, hắn đương nhiên không thể không tiễn, vì thế đứng lên nhìn Mộ Chi Minh nói: "Chờ một lát."
Sau đó nhanh chóng đưa Bùi Hàn Đường ra bên ngoài, động tác nhanh gọn, dường như lại lo sợ bản thân quá chậm chạp sẽ đánh mất gì đó.
Hai người song hành ra bên ngoài, mãi đến khi đi tới chỗ không có người, Bùi Hàn Đường mới nói: "Lần này Yến Quốc Công thế thử không biết vì sao lại đến, chuyện gì nên nói ta cũng nói hết rồi, ngươi nên chú ý một chút, vài ngày nữa ta tới thăm ngươi."
"Ừm, đi thong thả." Cố Hách Viêm nói.
Bùi Hàn Đường ôm quyền cáo từ rời đi, đột nhiên hắn ta gặp một ngưởi cửa sân, người nọ mặc y phục thị vệ màu chàm khoanh tay dựa vào góc tường mà ngáp một cái.
Bùi Hàn Đường nhìn cậu một cái, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt suy nghĩ trầm ngâm cả nửa ngày, sau đó không nghĩ ra lại nhịn không được liếc cậu thêm một lần nữa, càng nhìn càng thấy quen mắt không biết bản thân đã gặp ở đâu. Nghĩ mãi không ra, Bùi Hàn Đường suy tư ra khỏi Cố phủ, bỗng nhiên lúc này, một dòng ký ức mạnh mẽ từ đâu truyền đến, đánh thẳng vào lý trí một cái làm hắn ta giật mình, không kịp suy nghĩ mà quay đầu lại, một đường đi thẳng về phía thiếu niên kia...
***
Ở đại sảnh.
Mộ Chi Minh an tĩnh ngồi chờ Cố Hách Viêm trở về, đột nhiên lúc này Quyên Nương đưa điểm tâm tới, Mộ Chi Minh đáp một tiếng "Cảm ơn", bỗng nhiên nhẹ giọng cười nói: "Quyên Nương, Cố tướng quân cùng Bùi đại nhân có quan hệ ra sao?"
Quyên Nương đáp: "Thiếu gia nhà ta cùng Bùi thiếu gia là bằng hữu thời niên thiếu, kim lan chi giao."
"Kim lan chi..." Mộ Chi Minh nhẹ giọng lặp lại, ẩn chứa trong ánh mắt đều là sự ngưỡng mộ, "Có thể cùng Cố tướng quân kết thành kim lan chi giao thật tốt."
Quyên Nương nói: "Tính tình của thiếu gia ta không phải ngài không biết, hắn vui buồn không lộ, luôn làm người ta cảm thấy khó thân cận, người khác nhìn thấy hắn đều là đáng kính nể, tôn trọng, nhưng thực chất không ai muốn tiếp xúc với hắn, cũng may có Bùi thiếu gia, hắn ta không xem sắc mắt người khác mà hành sự, cả ngày đều chọc ghẹo thiếu gia, đưa thiếu gia đi chơi, nhưng may mà thiếu gia gặp được Bùi thiếu gia, bằng không thuở nhỏ sẽ không có nhiều thú vui trẻ con đâu."
Mộ Chi Minh lẳng lặng ngồi nghe, trên mặt thoáng mang nét cười, trong lòng đột nhiên có cảm giác hụt hẫng không rõ: "Nói như vậy là Cố tướng quân thoạt nhìn băng lãnh nhưng thật ra lại thích náo nhiệt?"
"Khi đó thiếu gia còn nhỏ tuổi, hài đồng mà ai không thích vui chơi đùa giỡn chứ, hiện tại thì..." Quyên Nương nghĩ nghĩ lại nói, "Hiện tại ta cũng không biết, nhưng Mộ công tử nếu nhàn rỗi đến tìm thiếu gia ta nhiều một chút, quân sự ở biên cương bận rộn, hắn hồi kinh nhất định sẽ rảnh rỗi, ta sợ hắn thích ứng không kịp."
Mộ Chi Minh thẩn người như đang suy tư cái gì đó, qua một lúc mới nhẹ nhàng gật đầu.
Quyên Nương thu xếp điểm tâm xong cũng cáo lui về sau, đúng lúc này Cố Hách Viêm cũng trở về, hắn đứng ở chính sảnh, hai người đối mắt nhìn nhau một chút, hai năm không gặp, thật sự có chút xa lạ.
Ánh mắt Mộ Chi Minh dừng trên cánh tay cong trên ngực hắn, lo lắng nói: "Cố tướng quân, thương thế của ngươi?"
"Không có việc gì." Cố Hách Viêm nói, "Dưỡng mấy ngày sẽ tốt."
"Mấy ngày?" Mộ Chi Minh bất đắc dĩ nói, "Không dối gạt tướng quân, hôm qua ta đến Thái Y viện, có nghe qua thái y nói đến thương thế của ngươi, ngươi trúng độc của người Câu Cát, Đại Tấn ta tìm không được thuốc giải, nếu không có thuốc giải thì làm sao dưỡng mấy ngày sẽ tốt."
Cố Hách Viêm không nghĩ tới Mộ Chi Minh biết rõ thương thế của mình như thế, hơi giật mình sau đó đáp "Ừm" một tiếng, cũng không hề chú ý đến chuyện thương thế: "Hôm nay ngươi vì sao đến?"
"Vì sao mà đến?" Mộ Chi Minh ngây ngốc, khó hiểu mà đem câu hỏi của hắn lặp lại.
Cố Hách Viêm bình tĩnh hỏi: "Ngươi tới là vì Hiền Vương, hay vẫn là vì Túc Vương?"
Mộ Chi Minh: "..."
Vừa nghe Cố Hách Viêm đột nhiên hỏi đến chuyện này, ánh mắt Mộ Chi Minh phút chốc trở nên đen tối, trầm mặc không nói gì, mãi đến qua một lúc sau, y mới cười khổ mà nhìn về Cố Hách Viêm: "Không nghĩ tới tướng quân dẫn quân ở biên cương lâu như vậy, thế mà chuyện đảng tranh ở kinh thành đều nghe thấy rất rõ."
Càng không thể nghĩ đến, y ở trong mắt Cố Hách Viêm lại là một người nịnh nọt, xem trọng uy quyền.
"Cho nên tướng quân cảm thấy hôm nay ta tới, là bởi vì binh quyền trong tay tướng quân?" Mộ Chi Minh hỏi lại.
Cố Hách Viêm nhíu mày.
Hắn sở dĩ hỏi như vậy là vì muốn hiểu rõ trong lòng Mộ Chi Minh vì sao đời này lại muốn nhúng tay vào chuyện đảng tranh phân đua không rõ, ám hại lòng người, vì sao lại muốn vứt bỏ làm một công tử vô ưu vô lo?
Nhưng câu trả lời của Mộ Chi Minh lại đột nhiên làm hắn vô cùng hoang mang, khó hiểu.
Nếu không phải vì Hiền Vương hoặc Túc Vương, Mộ Chi Minh vì sao lại tới tìm hắn?
Hai người không ai lên tiếng, mỗi người tự đắm chìm trong tâm tư khác nhau của mình, không gian phút chốc lại trở nên vô cùng lạnh lẽo. Đột nhiên lúc này, có một người từ ngoài cửa vọt vào xé tan đi bầu không khí ấy, làm hai người ưu tư trên ghế giật mình một phen.
Văn Hạc Âm bắt lấy cánh tay Mộ Chi Minh: "Thiếu gia, không tốt! Đi mau, đi mau, đi mau! Chúng ta gặp quỷ rồi a!"
Bùi Hàn Đường gian xảo mỉm cười đi vào: "Vật nhỏ, phải xem ai mới là tà ám đấy?"