Chương 3: Mở cửa

Trò Chơi Chết Chóc

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Dư Tô mở tủ lạnh, chỉ thấy ngăn trên là một khay thịt lợn, khay dưới để rau củ quả, còn có chừng chục quả trứng gà xếp ngay ngắn.

Nhìn qua trông hoàn toàn bình thường, không có gì khả nghi.

Cô đóng tủ lạnh, định cất bước rời khỏi phòng bếp nhưng vừa mới quay mình trở bước đã đụng mạnh phải một người.

Bà chủ không biết đã đứng sừng sững sau lưng Dư Tô từ bao giờ, bà đeo chiếc tạp dề hoa, lặng lẽ nhìn Dư Tô.

Gương mặt bà chủ nhà lạnh tanh không hề có biểu cảm, chỉ có cặp mắt trừng trừng nhìn Dư Tô là thâm độc ghê sợ như mắt rắn.

Dư Tô vì bất ngờ nên càng hoảng sợ hơn. Vài giây sau lấy lại được bình tĩnh mới cười mà nói: "Bà chủ, cháu ăn xong vẫn thấy hơi đói bụng, muốn lấy thêm chút đồ ăn mà không thấy cô nên chạy đi tìm, cô đừng mắng cháu mở tủ lạnh lục đồ ăn nhé."

Chỉ trong nháy mắt, bà chủ đã khôi phục lại vẻ mặt hiền hòa hiếu khách.

Bà ta cười tủm tỉm như thể cảnh tượng vài giây trước chỉ do Dư Tô tưởng tượng ra, nhiệt tình đáp: "Đương nhiên là không rồi, cháu muốn ăn gì? Để cô làm cho cháu."

Dư Tô trả lời: "Không phiền đâu cô, để cháu rửa hai quả táo mang về phòng là được rồi."

Bà chủ vòng qua người Dư Tô, mở tủ lạnh lấy ra mấy quả táo đỏ tươi, cười: "Thế để cô rửa sạch táo rồi đưa qua cho mấy đứa nhé!"

Dư Tô cảm ơn bà ta rồi vội vàng rời nhà bếp.

Vừa mới bước khỏi phòng, Dư Tô đã thấy ba người đứng sẵn trong phòng khách.

Lý Nhất mấp máy môi: "Cô không sao chứ?"

Dư Tô cũng không biết mình nên lắc hay gật đầu nữa, chỉ có thể nhún vai, trỏ về phía tầng trên.

Lúc đi ngang phòng Tiết Mi, Dư Tô lại thoáng nhìn qua, thi thể máu thịt bầy nhầy của Tiết Mi vẫn nằm yên ở vị trí cũ.

Bốn người cùng đi vào phòng Lý Nhất Trang Hàm. Lý Nhất tiến vào phòng trước tiên, nói đầy vẻ bất đắc dĩ: "Lúc bà chủ rời phòng, tôi có lớn tiếng nói mấy câu, nhưng hình như mọi người đều không nghe được tiếng nào."

Khi ấy thấy bà chủ nhà nghỉ bước xuống lầu, Lý Nhất cũng vội vàng chạy theo, đi vượt trước cả bà ta, nhưng cũng chỉ kịp cảnh báo Vương Tam đang ngồi trong phòng khách.

Nhưng không ngờ là lúc Lý Nhất vội vàng chạy xuống tầng một, bà chủ lại không tiếp tục xuống nữa mà lại quay đi tìm Trang Hàm lúc này đang trên tầng hai.

Trang Hàm giờ vẫn còn chưa hoàn hồn: "Lúc nãy tôi đang kiểm tra phòng trên tầng hai, căn phòng này không giống với phòng cho khách thuê mà chúng ta ở. Tôi vừa mới định tìm xem có manh mối nào không, quay đầu một cái đã thấy bà ta đứng ngay sau lưng, làm tôi sợ chết khiếp."

Trang Hàm bị bà chủ bắt được, cũng không đủ can đảm mà tìm tiếp, chỉ có thể cùng bà ta xuống nhà, vừa xuống cầu thang đã thấy Lý Nhất và Vương Tam đang chuẩn bị tiến vào phòng bếp.

Hai người thấy bà chủ xuống tầng, cũng chỉ có thể dừng bước, trân trân nhìn bà ta tiến vào bếp.

Trang Hàm và Lý Nhất còn cố ý to tiếng, muốn nhắc nhở Dư Tô, nhưng đương nhiên Dư Tô chẳng nghe nổi chữ nào.

Nhưng cũng may chưa có chuyện gì. Dư Tô cũng không lãng phí thời gian, hỏi Trang Hàm: "Lúc nãy anh bảo có căn phòng trên tầng hai khác với phòng ngủ cho khách là thế nào?"

Trang Hàm nghiêm mặt: "Căn phòng đó không phải là phòng trọ của nhà nghỉ, mà là phòng ngủ của con gái con rể bà chủ. Nhưng tôi chưa kịp nhìn cho kỹ đã bị bà chủ phát hiện."

Lý Nhất nói tiếp: "Lúc trong phòng tôi hỏi chuyện bà chủ một lúc lâu, lúc hỏi tới con gái và con rể, sắc mặt bà ta hơi thay đổi nhưng cũng không trả lời tôi."

Dư Tô nhìn Vương Tam, chỉ thấy anh ta nhún vai, dường như cũng không tìm được gì.

Dư Tô nói: "Tôi chỉ thấy phòng bếp khá mới, chỉn chu sạch sẽ, so với toàn bộ nhà nghỉ có vẻ không được cân xứng. Ngoài ra cũng không phát hiện được thêm manh mối nào."

Lúc ra khỏi phòng bếp vốn Dư Tô cũng định hỏi bà chủ mấy câu, nhưng suy đi nghĩ lại cũng đành thôi.

Vốn trước đó Dư Tô cho rằng mục đích trò chơi thiết lập ra nhân vật bà chủ nhà nghỉ là để cung cấp đầu mối cho bọn họ. Nhưng giờ phút cô đối diện với ánh mắt tàn độc của bà chủ, Dư Tô biết bà ta không hề đơn giản.

Lúc này, Vương Tam mới hỏi Lý Nhất một câu: "Sáng nay lúc phát hiện ra thi thể, cô là người mở cửa phòng ngủ Tiết Mi sao?"

Lý Nhất sửng sốt im lặng một lúc rồi mới lắc đầu, nói: "Không phải, lúc tôi tới phòng cô ấy cửa đã mở sẵn rồi."

Vương Tam gật đầu, đứng lên, vừa bước ra ngoài vừa nói: "Thế này đi, nếu đã không tìm nổi manh mối thì chúng ta chỉ đành chờ đến nửa đêm thôi."

Dư Tô vội đuổi theo anh ta, thấp giọng hỏi: "Sếp phát hiện ra manh mối gì à?"

Vương Tam đứng lại, quay đầu cười: "Tôi phát hiện cô muốn đi tự sát."

"...được rồi, sếp, tôi sai rồi." Dư Tô hoảng hốt.

Về đến phòng, Dư Tô kéo lớp rèm cửa nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn liên miên không dứt, ấy thế mà không có chút âm thanh nào vang lên. Mà càng kỳ lạ hơn là đứng từ đây nhìn ra ngoài, Dư Tô không thể thấy nổi cảnh vật ngoài xa.

Dường như cả thế giới này chỉ còn dư lại vỏn vẻn căn nhà nghỉ bé nhỏ cũ kỹ, ngoài ra không tồn tại bất cứ thứ dư thừa nào khác.

Chỉ một lát sau đã thấy bà chủ nhà nghỉ mang hoa quả tới, Dư Tô bước ra cầm lấy đĩa hoa quả, cảm ơn bà ta, nụ cười ấp áp hiền hòa của bà ta lại lần nữa khiến người cô lạnh run.

Một lát sau, Dư Tô nghe thấy có tiếng động phát ra từ phòng sát vách, là phòng ngủ của Tiết Mi.

Dư Tô quay đầu, thấp giọng hỏi Vương Tam: "Giờ tôi qua kiểm tra có được không?"

Vương Tam tìm được trong valy mấy cuốn sách, lúc này đang đọc sách giết thời gian, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên mà đáp: "Ừ."

Dư Tô rón rén, nhẹ tay mở cửa lách ra khỏi phòng, thở cũng không dám thở mạnh, bước tới gần cửa phòng Tiết Mi, ló đầu ngó xem.

Cửa phòng vẫn chưa hề đóng lại, Dư Tô thoáng chốc đã thấy bà chủ nhà nghỉ đưa lưng về phía cửa ra vào, đang khom người cần mẫn lau sàn.

Xác Tiết Mi đã biến đi đâu mất, không biết bà chủ nhà nghỉ kéo thi thể cô ta đi chỗ nào, giờ trên mặt đất chỉ còn trơ lại một cái xô nhựa, nước bên trong sớm đã đỏ lòm.

Giẻ lau nhà trên tay bà chủ cũng đã biến thành màu đỏ, nhưng sàn nhà sáng màu cũng không sạch sẽ hơn lúc trước là bao, mà càng cố lấy giẻ kỳ cọ càng để lại thêm nhiều vệt máu loãng kéo dài trên nền đá.

Dư Tô cũng không dám nhìn nữa, lặng lẽ trở về phòng.

Bà chủ nhà nghỉ này chắc chắn có vấn đề, có vấn đề rất lớn, từ lúc Tiết Mi chết tới bây giờ bà ta không hể để lộ ra bất cứ phản ứng nào giống như người bình thường, thậm chí lúc lau dọn phòng Tiết Mi bà ta vẫn giữ được vẻ bình tĩnh thản nhiên.

Dư Tô nghi ngờ bà chủ nhà chính là Boss trong nhiệm vụ lần này. Nhưng bọn họ hoàn thành nhiệm vụ thế nào đây? Phải giết bà ta ư?

Nhưng Vương Tam đã nói trước với cô các nhiệm vụ trò chơi giao cho đều là nhiệm vụ thần bí ma quỷ, nhưng vậy nếu bà chủ nhà nghỉ là quỷ, bọn họ người có giết nổi quỷ không? Mà quỷ có chết nổi được không?

Dư Tô nghĩ ngợi một lúc, cũng không nghĩ thêm được gì, cô dứt khoát bỏ cuộc. Dù sao bên cạnh còn có một ông sếp trông có vẻ rất lợi hại, hiện giờ cô chỉ cần cẩn thận không để bị hắn ta mang ra làm tấm đệm lưng thế mạng là được.

Đêm hôm ấy, Dư Tô vẫn tiếp tục ngủ trên sàn nhà vừa cứng vừa lạnh.

Đêm đen tối mờ mịt, Dư Tô vừa nhắm mắt đã lại thấy hình ảnh Tiết Mi chết không toàn thây.

Cô nhớ tới cảnh này không phải chỉ do sợ hãi ảm ảnh, từ nỗi sợ của Dư Tô lại âm thầm sinh ra sự hưng phấn đang ngày một lớn dần.

Chỉ cần không chết, chuyện này có thể trở thành trải nghiệm kích thích nhất đời cô.

Dư Tô nghiện kích thích mạo hiểm, từ nhỏ tới lớn, trong mơ cô cũng mơ thấy trốn chạy chém giết ma quỷ. Thậm chí đôi khi trong đầu cô nảy sinh ra ý nghĩ quái quỷ, ước mình không sinh ra ở một thế giới hòa bình yên ả như bây giờ.

Nhưng cuộc sống của Dư Tô lại hoàn toàn tương phản với mơ mộng của cô, dù có là ngày còn đến trường, cho đến khi bắt đầu đi làm, Dư Tô lúc nào cũng bị giam cầm bởi cuộc sống bình yên nhất, tầm thường nhất.

Dư Tô sống một cuộc sống rất bình thường, rất tiêu chuẩn. Đến tuổi trưởng thành, tốt nghiệp, đi làm, bị cha mẹ cằn nhằn thúc giục mà không ngừng đi xem mắt. Dư Tô năm nay mới 23 tuổi, nhưng dường như cô đã nhìn thấu trọn vẹn cuộc đời mình sau này sẽ ra sao.

Có lẽ cô sẽ tìm được một người đàn ông mà mình không thực sự yêu, sau đó kết hôn, sinh con, nuôi nấng chúng, chăm lo dạy dỗ chúng. Đợi cho thanh xuân, cho nhiệt huyết của cô dần dần bị cuộc sống tầm thường làm cho phai nhạt, kiệt quệ, cho đến một ngày sẽ không còn lại gì.

Nhiều người sẽ thích một cuộc sống bình an giản dị như vậy, nhưng Dư Tô thì không. Không phải cô cảm thấy sống như vậy không tốt, chỉ là thực sự Dư Tô không muốn sống một cuộc đời như thế.

Cô sợ đến một ngày khi mái đầu đã bạc phơ, ngồi nhớ về cuộc đời mình rồi nhận ra cuối cùng đến một kỷ niệm để nhớ lại cũng không có.

Mà giờ đây, đột nhiên có trò chơi kỳ lạ này xuất hiện, nó mở ra cho con đường rộng rãi êm ả của cô một lối rẽ mới.

Có thể trò chơi này xuất hiện là để cứu vớt lấy những người như cô.

Đương nhiên, Dư Tô cũng sẽ cố mà sống cho bằng được, cô vẫn còn cha mẹ, còn em trai ở nhà.

Dư Tô trở mình, suy nghĩ miên man rồi cũng từ từ ngủ mất.

Dư Tô ngủ không sâu, dường như mới chỉ chợp mắt được một lúc đã bừng tỉnh giấc vì tiếng gõ cửa "cốc, cốc, cốc" vang lên ngày một lớn.

Âm thanh ấy gần như thể vang ngay lên bên tai, nghe rõ mồm một.

Dư Tô giật mình bật dậy, mò mẫm hướng về phía giường đôi mà nhỏ giọng: "Sếp?"

Đèn bàn trên tủ đầu giường bừng sáng, ánh sáng mờ mờ ảo ảo bỗng chốc đã rọi khắp phòng, Dư Tô thấy Vương Tam rời giường, chậm rãi cẩn thận cài từng chiếc cúc áo.

Lúc anh ta cài đến chiếc cúc thứ năm, ngoài cửa bắt đầu vọng lại tiếng van vỉ cầu xin, giống y hệt đêm hôm qua.

Chỉ khác ở chỗ tiếng kêu khóc và đập cửa lớn hơn ngày hôm qua rất nhiều, đến mức Dư Tô tưởng chừng có khi tai mình sắp điếc tới nơi.

Dư Tô bắt đầu sốt ruột, nhưng Vương Tam lại vẫn cứ thong dong bình thản. Ngay lúc cô muốn mở miệng thúc giục, Vương Tam lại quay đầu nhìn cô mà hỏi: "Cô có biết giờ nên làm gì không?"

Dư Tô sửng sốt mất mấy giây. Bên ngoài tiếng kêu thét van xin cùng tiếng đập cửa rầm rầm cứ ngày một lớn, khiến cô không thể không lớn tiếng đáp: "Tôi nghĩ chúng ta nên mở cửa."

"Vậy thì mở thôi. Cô mở đi." Vương Tam liếc cửa phòng một cái, rồi lại cúi đầu sửa sang lại ống tay áo.

Dư Tô híp mắt, thầm nghĩ, giờ người này đang muốn đẩy cô đi trước làm bia thế mạng đây.

Nhưng dù sao bây giờ không phải cô ra mở cửa thì cũng là anh ta mở, kiểu gì cũng phải có một người làm. Mà Dư Tô lại là người mới, cô còn rất nhiều điều chưa hiểu về trò chơi này, nhất định cô phải bám chặt lấy Vương Tam.

Giờ Dư Tô ra mở cửa, nếu chết thì là do cô xui xẻo, nhưng nếu đây là cách chính xác thì có thể tiếp tục dựa hơi người đàn ông kia.

Do dự trong chớp mắt, Dư Tô rất nhanh đã cất bước tiến về phía cửa phòng, lúc còn đang do dự đặt tay lên tay nắm cửa, cô đã nghe thấy tiếng Vương Tam truyền tới từ đằng sau: "Cô không sợ mở cửa ra sẽ phải chết thảm như cô gái hôm qua à?"

Dư Tô dừng tay, quay đầu nhìn anh ta: "Sợ, nhưng vẫn phải làm."

Tiếng kêu cứu cách một lớp cửa gỗ truyền lại cứ ngày một lớn dần, cũng không biết kẻ ngoài kia dùng mấy phần sức mà cả cánh cửa cũng rung bần bật theo mỗi nhịp gõ.

Vương Tam bật cười, hỏi: "Sao cô lại nghĩ nên mở cửa?"

Dư Tô nhìn anh ta, nói nhanh: "Tôi căn cứ vào trực giác mà đoán đêm qua Tiết Mi chắc hẳn đã không mở cửa. Khi đó chúng ta mới chỉ vừa bước vào trò chơi, cũng không biết được bà chủ nhà nghỉ là NPC hay là Boss, mà hôm qua bà ta lại nhắc nhở mọi người ban đêm đừng nên mở cửa.

Tiết Mi là người thứ nhất bị gõ cửa phòng, trước đó cô ta vẫn chưa tìm được chút manh mối nào về ván chơi này, tôi đoán cô ta sẽ chọn nghe lời bà chủ, không mở cửa phòng. Nhưng chúng ta không giống như vậy. Chúng ta biết đêm qua cô ta đã bị giết, cũng đã phát hiện ra bà chủ nhà nghỉ này rất kỳ quái.

Đương nhiên cũng có thể đêm qua Tiết Mi đã mở cửa, dù sao Lý Nhất cũng bảo rằng lúc cô ấy đi qua phòng Tiết Mi đã thấy cửa mở toang rồi. Cô ấy sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà nói dối chúng ta, nếu cửa đúng thật vẫn khóa chặt thì Lý Nhất không có chìa khóa sao có thể mở nổi cửa.

Chỉ là người không mở nổi cửa, nhưng quỷ thì mở được, huống chi lại là bà chủ nhà trọ có chìa khóa phòng. Vậy nên tôi nghiêng về phương án Tiết Mi đêm qua không mở cửa phòng hơn."

Bờ môi Vương Tam khẽ cong nhẹ lên trong thoáng chốc, cũng không nói Dư Tô đúng hay sai, chỉ bảo: "Mở cửa đi."

Vương Tam vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng thét thảm thiết đầu tiên.