Chương 46: Vẫn nghĩ không ra tựa

Trêu Đùa Khốn Thú

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiểu trù nương ngốc moe, nhưng tiểu trù nương không ngốc. Dù tiểu trù nương rất moe rất dễ nói chuyện, nhưng tiểu trù nương có suy nghĩ.

Đột nhiên đầu óc Đường Tâm Duyệt trống không, giống như trên trời xẹt xuống một tia chớp, trời ơi, ngã ngựa rồi sao?

Cách ngã ngựa này một chút cũng không chấn động! Một chút cũng không lãng mạn! Một chút cũng không ưu nhã! Đường tiểu thư không chấp nhận!

Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Cái gì?

Dụ Viên nằm trên giường suy nghĩ một chút, nói một câu chuyện rất có duyên phận cho đông đảo fan Mặt trời lặn nghe.

Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Nè, Mặt trời lặn và T tiểu thư cùng họ, căn cứ theo miêu tả của Tả Tả, cô gái Mặt trời lặn thích hẳn cũng là một tiểu trù nương mang thuộc tính moe, tôi cũng là tiểu trù nương mang thuộc tính moe, cho nên bạn gái của Mặt trời lặn có phải cùng họ với tôi không?

Vì vậy mọi người đều nhắn lại: Sự trùng hợp này giống như hai người có quen biết, hay chỉ là bất ngờ ngoài ý muốn, nói nghe rất có lý a!

Đường Tâm Duyệt phát điên rồi, nếu như Hành Cuốn không ở ngoài cửa mà là ở trong phòng, lúc này rất có khả năng lông trên người đều bị Đường Tâm Duyệt vặt hết!

Tiểu trù nương ngốc moe dường như không có ngốc a! Biết hỏi như vậy, nhất định trực giác đã có ba phần cho rằng Mặt trời lặn chính là Đường Tâm Duyệt rồi!

Mà Đường Tâm Duyệt cần chính là kiểu lấp la lấp lánh xuất hiện trên sân khấu, còn lâu mới cần bình thường vô vị như vậy a!

Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Ehehehe, đúng là trùng hợp quá.

Nói cũng như không nói, rất có lệ.

Người ta mang đầy chờ mong và hiếu kỳ nói ra câu hỏi mà cứ như vậy bị lơ, Dụ Viên nằm trên giường cắn chăn nói thầm: Aiz, lời 'tôi coi trọng cô nhất trong tất cả các fan' đã từng nói đâu, đều là gạt người! Lừa đảo! Vẫn là Đường tiểu thư tốt nhất, nói cười là cười!

Cho nên, chuẩn mị một món quà sinh nhật đẹp đẹp cho Đường tiểu thư thôi!

Về phía Đường Tâm Duyệt, nàng đã biết sự hoài nghi của Dụ Viên đã tràn ly rồi, chỉ cần một chút manh mối thôi, áo may ô* của mình sẽ bị lột xuống.

*Ám chỉ tài khoản/tên tài khoản

Tối hôm nay là ngày đầu tiên Đường Tâm Duyệt không đến tiểu khu Ninh Hưng, Dụ Viên đợi đến đồ ăn đã lạnh mà bóng người cũng không xuất hiện.

Nàng nghĩ, lúc trước Đường tiểu thư hứa là thường xuyên trở lại, chứ không phải là mỗi ngày đều trở lại, Đường tiểu thư ngày đi vạn dặm bề bộn nhiều việc, chắc là hôm nay có tiệc xã giao không trốn về được?

Nhưng nàng không đến, Dụ Viên liền không có tâm trạng ăn cơm, thì ra mùi vị cơm nước có ngon hay không, đều phải xem tâm trạng.

Mà Đường Tâm Duyệt không phải có tiệc xã giao, mà là bị Đường Thiên Lộc tóm được.

"Để bảo mẫu dắt chó đi dạo, tối nay con đừng ra ngoài." Ngày hôm qua Đường Tâm Thừa nói Đường Thiên Lộc đã sớm nghi ngờ, Đường Tâm Duyệt buông lỏng dây xích Hành Cuốn ra, lạnh nghiêm mặt trở về phòng.

Nhưng Đường Thiên Lộc không để cho nàng đi: "Đến đây, đến đây nói chuyện chút."

Từ khi nàng về nhà đến giờ vẫn không có nói bao nhiêu câu với Đường Thiên Lộc, chỉ có cơ thể là gầy gò đi, chỉ có buổi tối lúc ra ngoài dắt chó đi dạo mới trông phấn chấn, thậm chí chuyện công ty cũng không sắp xếp ra hồn.

Đây không giống Đường Tâm Duyệt của lúc trước, phải biết Đường tiểu thư làm việc từ trước nay luôn sấm rền gió cuốn dao sắc chặt dây, thái độ làm việc hiện tại giống như thay đổi thành con người khác, thậm chí hoàn toàn không có bất cứ huyễn tưởng gì với cổ phần trong tay Đường Thiên Lộc.

Ở bên ngoài ba tháng, đột nhiên trở nên hiện thực rất nhiều.

Đường Tâm Duyệt không tình nguyện mà ngồi xuống sofa.

"Con thành thật mà nói, buổi tối gần đây ngoại trừ dắt chó đi dạo thì làm gì?" Đường Tâm Duyệt đúng là con ruột, mặt than được di truyền từ Đường Thiên Lộc, nghiêm mặt nói chuyện bầu không khí liền ngưng trọng dị thường.

Đường Tâm Duyệt bình tĩnh trả lời: "Dắt chó đi dạo."

"Có người nhìn thấy chó của con được một người khác dắt." Sắc mặt của Đường Thiên Lộc cũng không dễ chịu, "Hẳn là hàng xóm lúc con sống ở ngoài, phòng lúc trước thuê vẫn chưa trả lại, thế nào, nhà này so ra kém hơn căn phòng nát ở bên ngoài, muốn quay lại ở?"

Đường Tâm Duyệt liền không cần phải giấu giếm nữa, mỗi tối Hành Cuốn đều đi chơi ở bờ sông, người thấy nó nhiều như vậy, cuối cùng vẫn không cõng được nồi.

"Ừm."

"Lặp lại lần nữa." Sắc mặt đó của Đường Thiên Lộc muốn có bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.

"Nuôi chó ba tháng cũng có cảm tình, sống một nơi ba tháng, làm sao lại không có cảm tình?" Đường Tâm Duyệt hỏi ngược lại.

"Ba nuôi con hơn 20 năm, cũng không thấy con có bao nhiêu cảm tình!" Đường Thiên Lộc bị một cú bạo kích từ Đường Tâm Duyệt.

Đường Thiên Lộc có thể làm nên một tập đoàn lớn như vậy, mị lực cá nhân là không thiếu, Đường Tâm Duyệt từ nhỏ đã cảm thấy baba rất lợi hại, nhưng có vài chuyện, ví dụ như từng một lần bán con gái, không thể nào dễ dàng được tha thứ như vậy.

Có đôi khi Đường Thiên lộc quá mức bảo thủ, có đôi khi quá mức nghiêm khắc, vô luận là với Đường Tâm Duyệt hay là Đường Tâm Thừa đều như nhau.

"Ba, con là một người trưởng thành, không phải một đứa trẻ nữa, trước đây con ở nước ngoài với anh hai, ba ở trong nước, cũng chưa bao giờ quản chúng con làm gì đúng không? Tại sao bây giờ lại làm gì cũng không có tự do nữa rồi?"

Đường Thiên Lộc nhìn nàng một cái, tâm tình phức tạp: "Chính vì khi còn bé không để ý dạy dỗ, cho nên trưởng thành rồi mới không nghe lời ba nói nữa?"

"Ý ba là chuyện đám cưới với EC à?" Đường Tâm Duyệt phản vấn một câu.

Trong không khí đột nhiên tràn đầy mùi thuốc súng, chạm vào là nổ ngay.

Đường Thiên Lộc biết nói cũng vô dụng: "Ba sai người trả phòng ở cho con, sau này tối có thể dắt chó đi dạo, không thể trở lại đó."

"Tại sao?" Đường Tâm Duyệt nhíu mày bất mãn.

"Ba không muốn xuất hiện những tin tức như con gái của ba chen chúc trên xe công cộng!" Đường Thiên Lộc nói xong tức giận đùng đùng trở về phòng mình.

Đường Tâm Duyệt không kêu một tiếng ngồi trên sofa, mãi đến khi Đường Tâm Thừa đi xuống.

Hắn nhẹ giọng hỏi: "Lại cãi nhau à?"

"Không cãi nhau." Đường Tâm Duyệt gãi gãi đầu, "Tiền cơm tháng trước anh đã giao chưa?"

"Giao rồi a!" Đường Tâm Thừa giả ra bộ dạng rất đau lòng, "Hai hộp bánh quy a, kết quả tiền cơm liền biến thành gấp đôi, hãm hại hay không hãm hại?"

Còn bánh quy nữa à, Đường Tâm Duyệt khinh bỉ liếc một cái, nếu không vì hai hộp bánh quy đó, làm sao nàng lại bị Phong Tả Tả bắt được nhược điểm?

"Có tiền đồ chút." Đường Tâm Duyệt đẩy hắn ra, "Đừng cứ chăm chăm vào tiền."

"Vậy phải chăm chăm vào gì?"

"Chỉ tình yêu và mỹ thực là không thể cô phụ." Đường Tâm Duyệt cười đáp.

Muộn một chút, nàng gọi điện cho Dụ Viên, không nói chuyện bị ba ngăn cản, chỉ nói gần đây hơi bận rộn, có khả năng không thể đến.

Dụ Viên ngây thơ thiện lương cỡ nào, vừa gật đầu vừa đáp: "Đường tiểu thư về nhà chắc chắn bận rộn nhiều việc, có thể đến tôi đã rất vui rồi, nhưng tiếc là tôi không thể nhìn thấy Hành Cuốn Cuốn a!"

Hành Cuốn vẫy đuôi ngồi xổm bên cạnh Đường Tâm Duyệt, quả nhiên mình mới là nhân vật phong lưu người gặp người thích hoa gặp hoa nở xe gặp xe nổ lốp a!

"Thì cứ sống với Hành Cuốn đi." Đột nhiên Đường Tâm Duyệt bắt đầu ăn giấm chua của chó, không gặp được Hành Cuốn thì buồn, không gặp được mình thì không thấy buồn sao? Có đại thần nào nói cho nàng biết trên người chó chỗ nào ăn tương đối ngon không?

Hành Cuốn yên lặng lùi hai bước, hù chết bổn bảo bảo rồi!

"Nghe giọng Đường tiểu thư dường như không được vui?" Dụ Viên nhạy cảm phát hiện có gì không thích hợp.

"Còn lâu tôi mới không vui!" Đường Tâm Duyệt nhìn trần nhà, "Trừ Hành Cuốn ra thì?"

"Tôi cũng sẽ nhớ chị nha!" Dụ Viên cười khì khì đáp.

Đường Tâm Duyệt tuyệt đối sẽ không thừa nhận, tâm trạng của nàng vào một khắc đó liền vui vẻ lên không ít.

"Căn phòng đó có lẽ tôi sẽ trả, vẫn chưa xác định được." Đường Tâm Duyệt nói, "Thế nhưng cô không được lười biếng, tiền cơm tôi vẫn sẽ đưa, nếu như tôi không đến ăn cơm, thì giúp tôi ăn luôn phần của tôi."

Hành Cuốn ở bên cạnh sủa một tiếng, còn có phần của bổn bảo bảo nữa, không thể lãng phí, ăn giúp luôn nha!

Dụ Viên liền lộ vẻ khó xử: "A... vậy chẳng phải tôi sẽ càng béo ra sao, Đường tiểu thư có thể ghét bỏ tôi không a?"

Đường Tâm Duyệt cúi đầu cười một tiếng: "Đương nhiên ghét bỏ rồi, tôi rất ghét bỏ người béo!"

"A..."

"Ngoại trừ cô." Đường Tâm Duyệt bổ sung.

Dụ Viên cảm thấy không khí hôm nay vô cùng tươi mát, nàng ở trong lòng Đường tiểu thư càng ngày càng không giống người thường rồi.

"Tôi biết rồi! Tôi sẽ nuôi mình trắng trẻo mập mạp! Moaz moaz da!" Dụ Viên cho Đường Tâm Duyệt một cái hôn tình yêu.

Gần đây Dụ Viên đến trường, ánh mắt cô Hồ nhìn nàng lúc nào cũng là lạ, thế cho nên ánh mắt của các giáo viên khác nhìn nàng cũng là lạ theo. Ngày nào Dụ Viên cũng mang bánh ngọt đến cho cô Hồ, các giáo viên khác cảm thấy, quan hệ của hai người này tốt dị thường.

"Này, chẳng lẽ cô đã đem bí mật của chúng ta nói cho người khác biết? Tại sao bọn họ ai nấy đều nhìn tôi như thế?" Dụ Viên vừa đưa phần bánh ngọt sữa bò hôm nay vừa hỏi.

Cô Hồ ăn đến ngon lành: "Đâu có đâu, hình như bình chọn giáo viên ưu tú năm ngoái, có tên của cô?"

"A? Sao tôi không biết?" Dụ Viên khó hiểu.

"Cô biết mới lạ a, có phải ngày nào cũng chỉ lo chơi với Đường tiểu thư nên cái gì cũng không nhớ không?" Cô Hồ trêu chọc.

"Làm gì có!" Nhất thời Dụ Viên biến thành mặt khổ qua, "Tại vì bị cô phát hiện chỗ ở thỉnh thoảng của cổ, cho nên dọn đi mất rồi."

Thiếu chút nữa cô Hồ mắc nghẹn vì áy náy: "Sao có thể?"

"Không tin cô đi nhìn đi." Dụ Viên buồn bã.

Sau đó, không tới một phút nàng lại biến thành Dụ Viên vui vẻ, bởi vì Đường Tâm Duyệt nhắn tin cho nàng, hỏi nàng có thể làm hai hộp bánh quy hay không. Đương nhiên là có thể rồi!

Cô Hồ áy náy ngập lòng cầm hộp bánh ngọt sữa bò đi dạy học, Dụ Viên ở lại bàn làm việc của mình nâng đầu tự hỏi.

Đường Tâm Duyệt trả phòng trả quá nhanh, chỉ nháy mắt một cái, đồ đạc đã bị dọn đi sạch sẽ, bản thân nàng cũng không cần đến.

Nàng có chút bất an, sợ Đường Tâm Duyệt không trở lại.

Lướt weibo nhìn thấy Mặt trời lặn vừa cập nhật.

Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Thích bất ngờ chứ?

Bất ngờ, đương nhiên thích rồi.

Nàng luôn tưởng tượng giọng điệu nói chuyện của Mặt trời lặn giống như Đường Tâm Duyệt.

Vì vậy nàng gửi tin nhắn cho Đường Tâm Duyệt: Đường tiểu thư, tối nay đến ăn cơm chứ?

Đường Tâm Duyệt: Có lẽ không đến được, bánh quy tôi sẽ nhờ anh trai đến lấy.

Dụ Viên: Vậy chừng nào chị đến?

Đường Tâm Duyệt: Tạm thời không rõ ràng lắm, nhưng mà hôm sinh nhật tôi, sẽ đến đón cô.

Ban biên tập của Mộc gia đăng cập nhật, nói là fan của Mặt trời lặn chuẩn bị sẵn sàng đón bánh quy thủ công 'siu' cấp ngon được làm cho nhóm độc giả may mắn đầu tiên, Dụ Viên liền muốn biết bánh quy đó có ngon như của mình hay không.

Thật trùng hợp nha, chân trước Đường Tâm Duyệt bảo nàng làm bánh quy, chân sau Mặt trời lặn đã tặng bánh quy.

Sự trùng hợp lớn nhất thế giới cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Dụ Viên không nói gì, một mình trầm tư. Nghĩ rồi nghĩ, liền đi lật toàn bộ weibo của Mặt trời lặn một lần, bao gồm ngày nàng đăng ký.

Loại điện thoại Mặt trời lặn đăng weibo giống của Đường Tâm Duyệt, ngày đăng ký là vài ngày sau khi nàng đề cử cho Đường Tâm Duyệt, không bình thường a, Mặt trời lặn vốn không có follow mình, tại sao bình luận của mình được cô ấy hồi phục đầu tiên!

Sự thật chỉ có một, đó chính là Mặt trời lặn có follow mình!

Đột nhiên Dụ Viên nhớ tới, nàng có cho Đường Tâm Duyệt xem qua tên weibo, trời ạ, đây là cái quỷ gì?

Rốt cuộc quan hệ của Mặt trời lặn và Đường tiểu thư là gì? Dung lượng não hình như không đủ a!

Nếu như Mặt trời lặn chính là Đường tiểu thư, như vậy sự thật là Đường tiểu thư vẫn luôn đùa giỡn mình, hơn nữa, người Đường tiểu thư thầm mến chính là mình, bạn gái của Đường tiểu thư mà Phong Tả Tả hay nói cũng là mình?

Không thể nào, Đường tiểu thư là một người cao như vậy lãnh, còn lâu mới coi trọng đứa ngốc như mình!

Uhuhu, buồn quá, đột nhiên cảm thấy bản thân cái gì cũng tệ.

Dụ Viên mặt đầy buồn bã ghé vào bàn làm việc, giáo viên bên cạnh hỏi: "Cô Dụ, chẳng lẽ cô đang thất tình?"

"Hả?"

"Gần đây không có ai tặng đồ ăn vặt cho cô." Giáo viên bên cạnh nói.

Nàng ngược lại hy vọng mình thất tình, như vậy chứng tỏ nàng và Đường tiểu thư từng yêu nhau a!

"Cô Dụ à, thất tình thôi mà, hay là ngày mai tôi giới thiệu một người cho cô? Em trai của con rể của chị của bà dì của tôi, nghe nói là không tệ a!"

"Không muốn." Dụ Viên ủ rũ.

"Vậy cô muốn thế nào?" Giáo viên bên cạnh sốt sắng hỏi.

Dụ Viên suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ có thể nghĩ đến dáng vẻ của Đường Tâm Duyệt.

"Tôi muốn giống như Đường tiểu thư."

Người ngoài chỉ cho là nàng đang nói giỡn: "Đường tiểu thư? Đường Tâm Duyệt? Giống cô ấy mà đảo giới tính cũng chỉ có Đường đại thiếu a!"

Nếu như Mặt trời lặn là Đường Tâm Duyệt, như vậy Phong Tả Tả thích anh trai của Mặt trời lặn, chính là Đường Tâm Thừa rồi? Đối tượng của nữ thần sao có thể muốn? Hơn nữa, nàng cũng không có quen Đường Tâm Thừa, Đường đại thiếu gia dù có tốt, nhưng sao bằng một phần của Đường tiểu thư?

Dụ Viên nâng đầu lẩm bẩm nói: "Nếu giống như Đường tiểu thư, tôi gả liền a!"

"Tỉnh tỉnh, cô còn tiết phải dạy đó!"

Chuông vào lớp vang lên, rốt cuộc Dụ Viên cũng nhớ mình có chính sự, vừa dụi mắt vừa lầm bầm: "Nếu như cô ấy không gả, tôi cưới cũng được! Ô đúng rồi, tôi vào lớp đây."