Đăng vào: 12 tháng trước
Câu trả lời thẳng thắn như vậy khiến Đường Tâm Duyệt ngẩn ra, thì ra mình cái gì cũng không cần làm, từ sớm đã đại công cáo thành?
Vậy chẳng phải Phong Tả Tả vô dụng?
Nhưng mà nghĩ lại, thật ra anh hai cũng đã sớm thích Phong Tả Tả, vậy chẳng phải mình cũng vô dụng?
Mặc kệ, liên minh vẫn là liên minh, nhiều người dễ làm công chuyện.
Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: T tiểu thư biết cô thích cô ấy chứ? // Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Không, tôi thích T tiểu thư! // Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Cô thích mèo đinh đang?
Dụ Viên liền như bong bóng bị xì hơi, đương nhiên Đường tiểu thư không biết rồi, Đường tiểu thư là nữ thần cao quý như thế, làm sao có thể bị nàng vấy bẩn a?
Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Nghìn vạn lần đừng nói cho T tiểu thư biết nha, tôi sợ cô ấy sẽ ghét tôi! // Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: T tiểu thư biết cô thích cô ấy chứ? // Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Không, tôi thích T tiểu thư! // Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Cô thích mèo đinh đang?
Nàng biết Mặt trời lặn và Phong Tả Tả đều có chút quen biết với Đường Tâm Duyệt, Dụ Viên sốt ruột, lần đầu tiên nàng hy vọng Đường Tâm Duyệt không có chơi weibo.
Trong lòng Đường Tâm Duyệt thì rất vui vẻ, khi Đường Tâm Thừa đưa đồ ăn vặt tới cho em gái thì nhìn thấy Đường Tâm Duyệt mặt mày tươi rói khó hiểu.
"Mặt trời mọc đằng tây hả?" Hắn buông đồ ăn, "Làm sao vậy? Có gì vui xảy ra à?"
"Không có gì." Đường Tâm Duyệt cầm lấy một món đồ ngọt, "Ngược lại là anh đó, đi làm lại chạy mua này nọ, không sợ ba nói anh không biết quy củ à?"
Gia giáo của Đường Thiên Lộc nổi danh nghiêm ngặt, cho nên nuôi dưỡng ra hai đứa con hoàn toàn không giống các phú nhị đại khác.
"Tả Tả đưa tới." Đường Tâm Thừa nhún vai, "Em ấy nói đây là phần của em."
Đồ bên ngoài làm gì ngon như của tiểu trù nương? Đường Tâm Duyệt chỉ tùy tiện ăn hai miếng liền để qua một bên: "Anh a, hiện tại làm sao vậy, không thấy anh theo đuổi Tả Tả nha." Đường Tâm Duyệt quyết tâm làm trợ công, dù sao nàng cũng đã biết Dụ Viên thích mình.
Con người một khi tâm tình vui vẻ thì cái gì cũng tốt, nhịn không được muốn làm chút chuyện tốt a!
Đường Tâm Thừa duỗi người một cái: "Làm gì giờ? Chẳng lẽ quyết tâm bỏ nhà đi trốn như em, đi riêng, hay là đi chung đây?"
Đường Tâm Duyệt cười: "Được nha!"
"Tháng sau sinh nhật em định thế nào?" Đường Tâm Thừa hỏi.
Đường Tâm Duyệt nhún vai: "Anh không nói em cũng quên chừng nào sinh nhật mình."
"Em có thể quên, anh không thể." Đường Tâm Thừa nâng cằm, "Anh trai sao có thể quên sinh nhật em gái đúng không?"
Có đôi khi Đường Tâm Thừa rất mê người, bất quá Đường Tâm Duyệt cảm thấy, chắc chắn tiểu tử này ở ngoài đường dỗ ngon dỗ ngọt khiến các cô gái chết mê chết mệt.
"Nói thật đi anh nuôi bao nhiêu tiểu tình nhân ở ngoài?" Đây là Đường Tâm Duyệt hỏi thay cho Phong Tả Tả.
Đường Tâm Thừa nhún vai, lộ rõ ủy khuất: "Không có, anh em là một thiếu niên tam hảo chính trực."
Một phen chuyện trò với Đường Tâm Thừa cũng có chút thu hoạch, ít nhất Đường Tâm Duyệt cảm thấy, sinh nhật của Dụ Viên nàng đã quên tặng quà, vậy sinh nhật của nàng cần bồi thường một chút.
Truyện tranh tiểu trù nương bán được không tệ, biên tập thương lượng với Đường Tâm Duyệt có thể chuyển nhượng bản quyền.
Người đại diện của Đường Tâm Duyệt là Phong Tả Tả, Phong Tả Tả cảm thấy khả thi là được, đương nhiên Phong Tả Tả giúp Đường Tâm Duyệt tranh đấu giành thiên hạ với tiền đề là bắt được Đường Tâm Thừa.
Dụ Viên cảm thấy gần đây mỗi lần Đường tiểu thư đến, ánh mắt có hơi kỳ lạ, hình như nhiều hơn chút dịu dàng. Nàng nghĩ, có lẽ Đường Tâm Duyệt bị sự chân thành và tình yêu của nàng làm cho cảm động rồi.
Đây chẳng phải có nghĩa là quan hệ của nàng và Đường tiểu thư có tiến triển?
Khẩn trương quá! Kích động quá!
Ánh mắt của Hành Cuốn nhìn nàng vẫn như nhìn kẻ ngu si như trước: Bổn bảo bảo nói chị là đồ ngốc chị còn không tin, tự mình chạy tới weibo của người ta tỏ tình rồi mà còn không hay biết, dám tranh sủng với bổn bảo bảo, có phải chán sống rồi hay không? Mặc kệ, chị làm nhiều cơm tối cho bảo bảo, nếu không bổn bảo bảo nhất định không tha thứ cho chị!
Dụ Viên là một cô gái tâm linh thủ xảo*, trong u tối nàng cảm thấy Đường Tâm Duyệt đã phát hiện chuyện nàng thích nàng.
*Tâm tư linh mẫn, tay nghề xảo diệu
Nhưng mà mình ẩn giấu tốt như vậy, làm sao bị phát hiện a?
Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Có thể nào T tiểu thư đã phát hiện tôi thích cô ấy không? [ khẩn trương.jpg ]
—— Ế, thì ra T tiểu thư còn chưa biết Dụ Viên-chan thích mình à? Thức ăn chó đã từng ném đâu rồi?
—— Biết cũng không cần sợ, trực tiếp tiến lên!
—— Nếu như T tiểu thư follow weibo của cậu, hẳn đã biết từ sớm. Nhưng mà tâm tư các cô gái rất là tinh tế, Dụ Viên-chan biểu hiện rõ ràng như vậy, sao không biết được?
—— Nói không chừng T tiểu thư đã len lén thích Dụ Viên-chan a!
...
Phong Tả Tả nhìn thấy, ôi mẹ ơi nha đầu ngốc này rốt cuộc thông suốt rồi? Vội vàng hồi phục một câu: Nếu như phát hiện rồi thì muốn làm gì? Tỏ tình hả? Nhớ gọi cho tôi!
Dụ Viên xấu hổ nhìn bình luận của Phong Tả Tả, nàng nhất định phải giữ vững trận địa, không làm fan của Phong Tả Tả nữa, không để ý nàng nữa!
Nửa ngày Phong Tả Tả cũng không nhận được hồi phục của Dụ Viên, nhất thời nản lòng, chết trung đã nói đâu? Vậy mà lại... trọng sắc khinh idol!
Còn Dụ Viên thì lại chạy đi tranh công, đẩy gọng kính lên, vẻ mặt ngốc ngốc nói: "Đường tiểu thư, Tả Tả bình luận dưới weibo của tôi, tôi không có để ý tới chị ấy a, chị nhanh cười một cái!"
Đường Tâm Duyệt lòng không cam tình không nguyện mà gượng cười một cái, Dụ Viên liền cảm thấy từ bỏ Phong Tả Tả coi như đáng giá, dù sao có thể mỗi ngày nhìn thấy Đường Tâm Duyệt cười với nàng.
Đường Tâm Duyệt há miệng ra muốn nói, nhưng lại không nói. Chung quy cũng không thể dối gạt Dụ Viên chuyện nàng là Mặt trời lặn đúng không? Nhưng mà phải nói như thế nào bây giờ?
Hành Cuốn ngồi xổm một bên, cái kia gọi là xoắn quẩy, nhân loại chính là phức tạp như vậy, không như chó ta, có gì, không gì, hú một tiếng, thiên hạ thái bình, thấy nàng chó mình thích thì trực tiếp tiến lên!
Hành Cuốn đi tới đi lui giữa chân hai người, mãi đến khi Dụ Viên mở miệng hỏi: "Đường tiểu thư có gì muốn nói với tôi hả?"
Đường Tâm Duyệt cũng không biết nên nói thế nào, liền phủ định: "Không có."
Tiểu tâm tình vốn chờ mong của Dụ Viên nhất thời như bong bóng xì hơi, aiz, người ta còn tưởng Đường tiểu thư sẽ nói một câu chẳng hạn như "Tôi cảm thấy hôm nay cô đặc biệt xinh đẹp a"!
"Nhưng mà tôi cảm thấy dường như Đường tiểu thư có gì muốn nói với tôi a!" Dụ Viên ngước đầu góc 45 độ nhìn trần nhà, nửa gương mặt mũm mĩm thịt, trông như rất giàu protein.
Đường Tâm Duyệt mỉm cười: "Cô cũng có thể đoán được tôi có gì muốn nói thì nhất định có thể đoán được tôi muốn nói gì."
"Hẻ?" Dụ Viên vẻ mặt ngớ người nhìn theo bóng lưng Đường Tâm Duyệt quay về nhà mình.
Hành Cuốn ở sau lưng sủa một tiếng: A, chị sợ hãi bỏ chạy à?
Đường Tâm Duyệt thật muốn ném Hành Cuốn ra ngoài từ cửa sổ.
Tiểu trù nương của Đường Tâm Duyệt đã hoàn thành rồi, cho nên hiện tại không có đăng truyện trên weibo, Phong Tả Tả nói với nàng phải thường xuyên chuyển phát cái gì đó thú vị hoặc là đăng vài điều mạn giữ nhiệt fan, nếu không khi mở hố mới có khả năng sẽ bị lạnh nhạt.
Tốt lắm, phương pháp thật sâu xa, Đường tiểu thư cảm thấy, kinh doanh fan còn khó hơn kinh doanh công ty, cũng là một môn học.
Cho nên nàng nhận lúc Dụ Viên dắt chó đi dạo yên lặng vẽ một điều mạn đơn giản.
Đang vẽ, sát vách truyền đến tiếng gõ cửa. Dụ Viên không có nhà, có lẽ là khách đến.
Gõ thật lâu, lát sau trực tiếp tới gõ cửa nhà Đường Tâm Duyệt, bởi vì đèn sáng. Ngoài cửa truyền vào tiếng một người phụ nữ: "Cho hỏi cô Dụ có ở nhà không?"
Lâu như vậy dĩ nhiên là không có ai ở nhà rồi, Đường Tâm Duyệt ra mở cửa: "Ra ngoài rồi."
"Vậy khi nào cô ấy trở về? Tôi gọi điện cô ấy không bắt máy." Cô Hồ đứng ngoài cửa, "Tôi tưởng cô ấy ngủ rồi."
Đường Tâm Duyệt nhìn đồng hồ một chút, 8 giờ. 8 giờ đi ngủ đâu phải tác phong của Dụ Viên!
"Đi dắt chó rồi." Đường Tâm Duyệt diện vô biểu tình trả lời, "Nếu có việc gấp một lát quay lại."
"Vâng, cám ơn." Cô Hồ đi tới thang lầu, mãi đến sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa, linh quang mới đột nhiên hiện lên, chờ một chút, mỹ nữ vừa rồi sao quen mắt vậy ta! . Đam Mỹ Hài
Thật quen mắt hình như gặp qua ở đâu rồi!
Đúng đúng đúng, chính là bạch phú mỹ thường thấy trên báo chí, không phải Đường Tâm Duyệt thiên kim tiểu thư của tập đoàn Đường thị đó sao!
Vừa nghĩ đến đó, trách không được con chó tên Thùng Cơm mà Dụ Viên hay dắt đi dạo quen quá, không phải đó là con chó cưng của Đường tiểu thư sao, lúc trước còn đăng báo bỏ một số tiền lớn tìm chó về mà!
Tại sao Đường Tâm Duyệt lại ở đây? Tại sao bộ dạng như rất thân với Dụ Viên! Đòe mòe dường như nàng phát hiện được chuyện rất trọng đại, bán cho tòa soạn có phải cầm được không ít tiền không!
Nhưng cho đến giờ Dụ Viên cũng chưa từng nói hàng xóm của cô ấy là Đường Tâm Duyệt a! Chẳng lẽ mắt mình mù?
Kiềm chế không được nghi hoặc trong lòng, cô Hồ không về nhà mà trực tiếp cắm cờ dưới lầu chờ Dụ Viên.
Dụ Viên đang trên đường trở về, vừa dắt Hành Cuốn vừa ngâm nga ca, khí trời từ từ ấm áp rồi, những thân cây ven đường đã bắt đầu nhú mầm, lại một năm mới đến, nhất định sẽ là một năm tốt đẹp.
"Cô Hồ, sao cô lại ở đây?" Đi tới dưới lầu, Dụ Viên kinh ngạc nhìn cô Hồ.
Cô Hồ liền nhảy dựng đứng lên: "Cô Dụ, nói! Cô có bí mật gì giấu gạt mọi người?"
"Hẻ?" Dụ Viên không hiểu, "Cô ở đây chờ tôi là vì hỏi tôi có bí mật gì hả?"
"Không phải, tôi đến tặng đồ cho cô, lên lầu làm tôi phát hiện một bí mật kinh thiên." Cô Hồ hất tóc, "Cô! Vậy mà lại! Kim ốc tàng kiều!"
"Hẻ?" Thoáng cái ý thức của Dụ Viên đã trở về, cô ấy ám chỉ Đường Tâm Duyệt a!
Nguy rồi nguy rồi, Đường tiểu thư bị người ta phát hiện rồi, nên làm sao đây?
Dụ Viên căng thẳng, bước tới bịt miệng cô Hồ, kéo nàng lên lầu.
Cô Hồ giãy giụa: "Cô không chỉ kim ốc tàng kiều, cô còn muốn giết người diệt khẩu!"
"Hả?" Dụ Viên càng thêm ngớ người, "Không thể để cho người khác biết Đường tiểu thư đang ở đây!"
Đường Tâm Duyệt nghe thấy ngoài cửa có âm thanh xù xì to nhỏ, mở cửa lạnh lùng nhìn thoáng qua: "Cô phụ trách giết người diệt khẩu, tôi phụ trách hủy thi diệt tích."
Dụ Viên: "..."
Đường Tâm Duyệt vẫy vẫy tay về phía Hành Cuốn, Hành Cuốn liền vọt qua. Nàng vuốt lông Hành Cuốn lộ ra ánh mắt hiền từ: "Sau lầu cách đó không xa có một bãi rác, thích hợp vứt xác."