Đăng vào: 12 tháng trước
Biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy, nhưng là một chuyện khác.
Hóa ra bệnh của anh thật sự nặng đến vậy, Trương Mạn chỉ cảm thấy trái tim như bị con dao cùn cứa qua, chính là cảm giác đau đến mức không thể thở được, khiến cô không thể phản kháng.
Sống trong nỗi cô đơn bất tận, ngoại trừ người mẹ tên Lâm Hồi, anh còn tưởng tượng ra cả bạn bè của mình.
Vào lúc cô không hề biết anh đã sống cuộc sống như thế rất nhiều năm.
Chẳng mấy chốc cậu thiếu niên đã quay lại, xem ra tâm trạng của anh rất tốt, dường như vừa rồi anh đã cùng với “bạn” mình thảo luận ra một vấn đề quan trọng.
Trương Mạn cố gắng khôi phục tâm trạng, cô đứng lên rồi nở một nụ cười có phần cứng nhắc.
Cũng may cậu thiếu niên không mấy chú ý.
“Trương Mạn, tại sao cậu lại đến đây? Không phải hôm nay cậu có buổi diễn tập sao?”
Nghe được câu hỏi của anh, cô mới tự hỏi phải chăng anh vẫn luôn “thảo luận” từ hôm thứ sáu đến tận bây giờ, cho nên không phân biệt được thời gian?
Chẳng trách trông anh uể oải như vậy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh tâm trạng, giọng có phần giận dữ: “Hừ, diễn tập cái gì chứ, cậu không nhìn thấy sao, tôi đều đã biểu diễn xong rồi.”
Vẻ mặt cậu thiếu niên hơi ngạc nhiên, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay.
Hai tay anh đan vào nhau, cúi đầu, giọng hơi nhỏ: “… Tôi và Nick nói chuyện với nhau quá lâu nên mới quên mất thời gian, còn cho rằng hôm nay là thứ sáu.”
Rõ ràng trong giọng nói của anh mang theo một chút áy náy và tự trách.
Trương Mạn giả bộ hơi tức giận, xoay người không thèm để ý đến anh nhưng trong lòng lại suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Cậu thiếu niên cúi đầu đi tới, khom lưng nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ hỏi: “Cậu… biểu diễn có tốt không?”
“Tốt hay không tốt cậu cũng có xem đâu.”
Cậu thiếu niên nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô, chỉ cảm thấy trái tim thật sự khó chịu, hai tay anh nhẹ nắm thành quyền.
Nếu biết trước sẽ không hẹn Nick thứ sáu gặp mặt rồi, thế mà nói chuyện lâu tới vậy, lâu tới nỗi bỏ lỡ buổi biểu diễn của cô ấy.
Rõ ràng đã hứa sẽ đến nhưng lại thất hứa, khiến cô ấy không đợi được phải đến tận nhà tìm người.
Cô ấy đã thất vọng mình về mình, phải không? Vậy sau này, phải chăng cô ấy sẽ không tới đây tìm mình nữa?
Cậu thiếu niên cúi đầu, nhìn thẳng vào cô gái trước mặt.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy tinh xảo, làm toát lên vẻ đẹp kinh người của cô.
Mái tóc dài được cô vén hết ra sau, lộ ra cần cổ thon dài duyên dáng, chiếc váy đen có tà áo xẻ cao cùng họa tiết tối màu ôm trọn lấy dáng người cô, khiến cô trông có vẻ chín chắn hơn mọi ngày.
—— Trong đầu anh toàn là những công thức Vật lí khô khan nên không có cách nào nói rõ được vẻ đẹp của cô.
Khoảnh khắc này, thậm chí Lý Duy còn cảm thấy như có hai hạt năng lượng cao đang tăng tốc va ầm ầm vào trái tim anh.
Ở đâu đó trong trái tim xuất hiện một sự thay đổi về chất không thể nghịch chuyển.
Nhịp tim bắt đầu mất kiểm soát, và suy nghĩ cũng vậy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh không kìm được nghĩ, phải chăng dáng vẻ của cô ở trên sân khấu nhất định là rất tỏa sáng, đẹp hơn cả bây giờ đi?
Ánh mắt cậu thiếu niên di chuyển, và rồi sự chú ý bị bó hoa trên tay cô hấp dẫn.
Da dẻ cô trắng nõn, mái tóc đen tuyền, vì thế bó hoa bách hợp trắng tinh khiến cô càng trở nên thoát tục, tựa một thiên sứ không thuộc về phàm trần.
Có một cảm xúc hoàn toàn xa lạ đương bén rễ trong trái tim, rồi theo mạch máu lan ra toàn bộ cơ thể, như thể vô tình ăn phải một quả quýt chưa chín.
—— Chết tiệt, anh lại bỏ qua vẻ đẹp của cô trong khi người khác thì không. Chắc hẳn có rất nhiều người bị vẻ đẹp của cô làm cho ngạc nhiên, ví như chủ nhân của bó hoa này vậy.
Loại cảm xúc lạ lẫm này chi phối ngôn ngữ của anh, anh giả bộ hỏi bâng quơ: “Hoa này… là người xem tặng sao?… Là bạn học nam tặng cho cậu à?”
Trương Mạn vẫn đang mải nghĩ về chuyện ban nãy, nên đáp bừa một tiếng: “Ừm.”
Cậu thiếu niên nghe được đáp án của cô thì đứng im tại chỗ một lúc lâu không lên tiếng, những cảm xúc kì lạ kia mỗi lúc một nặng nề, sau đó bao phủ toàn thân, khiến anh không biết nên xử lí chúng như thế nào.
Đột nhiên căn phòng trở nên yên tĩnh, bấy giờ Trương Mạn mới lấy lại tinh thần.
Cô nhìn nét mặt của anh, cho rằng anh là đang áy náy vì thất hứa, mới cười vỗ vỗ vai anh: “Tôi không giận đâu Lý Duy, tôi đùa với cậu đấy. Phỏng chừng mấy ngày qua cậu không ra khỏi nhà đi? Cậu có muốn đi dạo một chút không.”
Cậu thiếu niên gật đầu: “Cậu chờ tôi một lát, tôi tắm rửa với thay quần áo đã.”
——
Hai người đi dọc con đường nối với cửa chính nhà Lý Duy, đi tới bờ biển.
Bởi vì nhà anh đối diện với bờ biển Tây cho nên lúc này có thể nhìn thấy cảnh mặt trời lặn. Ráng chiều hồng xếp chồng lên nhau trải dài từ đường chân trời đến đoạn giáp giới với bầu trời, hải âu đậu thành đám trên bờ biển, thỉnh thoảng có người đi qua khiến chúng hoảng sợ bay vút lên, rồi không ngừng xoay quanh trên không trung.
Chạng vạng là thời điểm tốt nhất để đi dạo. Nắng không còn gắt, nhiệt độ không lạnh thậm chí trong không khí còn thoảng hương vị tanh mặn của biển.
Hai người sóng vai nhau đi dọc bờ cát mềm mịn, tận hưởng cơn gió đêm dịu dàng.
Bởi vì trong lòng mỗi người đều có tâm sự cho nên vẫn luôn im lặng đi về phía trước mà không nói gì.
Trương Mạn cố gắng nhớ lại hết thảy các chi tiết nhỏ lúc Lý Duy phát bệnh, nghĩ nghĩ chốc nữa về nhà rồi phải nhớ cho thật kĩ, sau đó tìm đến bác sĩ tư vấn.
Mà Lý Duy, thì đang suy nghĩ về bó hoa kia.
Là ai tặng đây? Là người cô ấy quen sao? Cô ấy nhận hoa, vậy há có phải…
Anh nghĩ một hồi nhưng không tìm ra đáp án, lòng tò mò mách bảo anh muốn biết thì cứ hỏi thẳng cô đi, song anh lại không thể mở miệng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đường đường là thiên tài có khả năng tư duy vượt bậc, tài quan sát nhạy bén cơ mà lúc này lại rơi vào thế bí. Anh không biết rốt cục mình bị cái quái gì nữa, mắc mớ gì có hứng thú với một bó hoa be bé, thậm chí hứng thú còn nhiều hơn cả cái vấn đề Vật lí không thông suốt vừa rồi nữa cơ.
Tại sao chứ.
Với một người gần như sống trong tự kỉ như anh mà nói, thì vấn đề này cơ hồ nan giải.
Cuối cùng vẫn là Trương Mạn lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Lý Duy, chúng ta qua bên kia đi, tôi hát cho cậu nghe nhé, chính là hát cái bài hôm nay tôi biểu diễn đó.”
Bài hát này chính là vì anh mà ca, vì thế làm sao có thể thiếu anh được.
Cậu thiếu niên gật đầu, trong đáy mắt xen lẫn dịu dàng cùng chờ mong hiếm thấy.
Hai người ngồi xuống bãi cát vàng óng, âm thanh dịu dàng của cô gái chậm rãi vang lên, không có tiếng đàn ghitar làm nhạc đệm, nhưng lại có gió biển trong một chiều chạng vạng cùng tiếng sóng biển mềm mại.
“If i should stay, I would only be in your way. So I’ll go, but I know I’ll think of you every step of the way…”
Cô ngồi ngay cạnh anh, chỉ cần nghĩ mình hát bài này là cho anh nghe thì Trương Mạn cảm thấy trái tim thật nhẹ nhõm. Cảnh tượng vừa rồi, khiến cô bất giác run rẩy, song lúc này lại được dịu dàng vỗ về.
Không sao cả, dáng vẻ phát bệnh của anh cô cũng đã nhìn rồi, không đáng sợ chút nào, chỉ là có chút đau lòng. Đau lòng anh bao nhiêu năm qua không có ai chăm sóc, đau lòng anh nhạy cảm cực đoan, đau lòng anh bởi vì bản thân mà tự xây dựng một thế giới nhỏ bé khác.
Nơi đó có bạn bè, có người thân, và có người yêu mến anh.
Hết thảy những thứ có liên quan đến anh đều có thể dẫn dắt trái tim Trương Mạn, mặc kệ là vui hay là buồn. Trương Mạn biết rõ, mình đã yêu anh đến không còn thuốc chữa nữa rồi.
“I will always love you.”
Em sẽ luôn yêu anh.
Bài hát vừa kết thúc, cô nhìn cậu thiếu niên lẳng lặng lắng nghe bên cạnh, không nói gì.
Cậu thiếu niên cũng nhìn cô, nhẹ nhàng đưa tay lên nói với cô: “Trương Mạn, cậu nhắm mắt lại đi.”
Trương Mạn hơi không hiểu, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại.
Nhất thời mất đi thị lực khiến thính giác cô nhạy bén lạ thường. Cô nghe thấy âm thanh cậu thiếu niên đứng dậy, đi mấy bước rồi lại trở về, sau đó bên cạnh vang lên tiếng “xào xạc.”
Ước chừng mười phút sau, anh mới bảo cô mở mắt ra.
Khoảnh khắc Trương Mạn mở mắt ra, lúc cô nhìn thấy cảnh tượng trên mặt đất, tức thì che miệng thảng thốt.
Vốn dĩ bờ biển trống trơn, giờ phút này nở rộ từng “đóa hồng” bị ánh tà dương ấm áp phủ một tầng đỏ rực, mà cậu thiếu niên ấy đang đứng giữa những lớp biển hoa, trong tay anh cầm một cành cây ngắn.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt khẽ cong: “Thích không? Trương Mạn, tặng cho cậu, cậu hát rất hay.”
Anh vẽ cho cô một mảnh hoa hồng trên cát, thái độ thành kính như thể viết lên công thức Vật lí anh yêu quý nhất.
Nước triều rút vỗ nhẹ vào bờ biển, gió biển khẽ thì thầm, chim lượn vòng hót vang.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giữa khung cảnh hỗn độn ấy, Trương Mạn nghe rõ tiếng trái tim mình loạn nhịp, tình cảm mãnh liệt khiến cô khó điều che giấu, cô nhìn cậu thiếu niên trước mặt, gần như tham lam nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Trước khi não bộ lấy lại phản ứng, cảm xúc đã chi phối câu trả lời.
“Ừm, em rất thích anh.”
Em thật sự rất thích anh.
——
Hai người cùng nhau ngồi ngắm hoàng hôn, ở đầu kia của mực nước biển, một vòng tròn màu đỏ ấm mơ hồ trồi khỏi đường giáp giới, như thể có người dùng màu nước nhuộm một cái bóng mờ xung quanh nó, khiến cho toàn bộ bầu trời đều chìm trong màu sắc ấm áp kia.
Trương Mạn đang tận hưởng bầu không khí yên tĩnh này thì đột nhiên cảm thấy bả vai hơi nặng.
Cô quay đầu, hóa ra cậu thiếu niên tựa vào vai cô, ngủ rồi.
Đằng đẵng hai ngày không ngủ, nhất định là anh rất mệt.
Anh ngủ rất say, rõ ràng tư thế này không thoải mái song không hề cản trở tiếng hít thở đều đặn của anh.
Vốn dĩ anh đã ngồi rất gần rồi, giờ phút này anh tựa cả người lên cô, mái tóc rối bù đâm vào cổ khiến cô hơi ngứa. Anh vừa mới tắm xong, trên người còn mang theo mùi sữa tắm, không phải là loại hương mạnh mẽ kia, mà là kiểu mùi rất sạch sẽ, khiến cho cô cảm thấy rất khoan khoái.
Trương Mạn đang nghĩ xem phải hình dung loại cảm giác khoan khoái kia như thế nào, ừm, giống như mùi của chiếc chăn phơi dưới ánh mặt trời.
Cô để anh ngủ thêm một chút sau đó nhẹ nhàng nâng đầu anh lên, rồi lại ngồi lùi về sau một tí, để anh gối lên đùi của cô.
Trong giấc mộng, cậu thiếu niên tựa hồ cũng có ý thức tìm kiếm một tư thế thoải mái, khẽ cựa mình, rồi biến thành ngửa mặt nằm trên đùi cô. Lúc ngủ trông anh rất ngoan ngoãn, thay vì lúc nào cũng mang theo khí chất người sống chớ gần thì bây giờ anh trở nên rất dịu dàng.
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, nhiệt độ bên biển cũng bắt đầu giảm, từ balo Trương Mạn rút ra một tấm thảm, khi sáng cô đã dùng nó trong phòng nghỉ ngơi, rất lớn, đủ để phủ cho hai người.
Cô ngồi bên cạnh anh tận khi màn đêm giăng xuống, ngắm một hai vì sao vừa bắt đầu lấp ló trên bầu trời.
Trái tim cô rất yên bình, nhiều lúc con người không thật sự tham lam đâu, không cần một tình yêu oanh oanh liệt liệt hoặc cuộc sống trầm bổng nhấp nhô. Cô muốn, chính là an ổn, cô hi vọng đời này cậu thiếu niên này đều sẽ như lúc này, không sầu không lo, không có đau thương.
Cô chính là muốn kéo anh ra khỏi ngõ cụt, sau đó cùng anh ngắm bầu trời khuya, trong mắt ngoài trừ màn đêm thì chỉ còn ánh sao lấp lánh.
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Duy: Ai sẽ không tặng hoa?
Tác giả là một cô gái thật thê thảm, ôn tập, project, viết truyện, đã một tuần rồi chưa có đêm nào tôi ngủ trước ba giờ sáng cả…Tôi cần bắp đùi của Trương Mạn để dựa.