Đăng vào: 11 tháng trước
—— Anh lại cong ngón tay lại, dùng mu bàn tay âu yếm cọ cọ gò má cô, cứ một giây lại cọ một cái, giống như luyến tiếc không nỡ rời đi.
…
Mãi đến khi hai người đi tới cửa bệnh viện Trương Mạn mới lấy lại tinh thần, thế là cô vô cùng xấu hổ đỏ mặt. Cho dù là ở kiếp trước anh cũng rất ít khi làm mấy động tác thân mật này với cô, trong trí nhớ của cô chỉ có mỗi cái ôm kia thôi, có lẽ là do cô suýt chút ngã chổng vó nên anh vừa khéo ôm lấy cô, rồi không chịu buông tay mà thôi.
Anh chủ động tiếp xúc thân mật như vậy khiến trái tim đập thình thịch không thôi.
Bất giác cô che hai gò má bị anh cọ đến ửng hồng, trái tim loạn như trống bỏi, anh… đây là có ý gì?
Cậu thiếu niên không lên tiếng, đi thẳng về phía trước cho nên cô không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Cô vội vã đi theo, tận tới khi đi đến chỗ bùng binh cô mới nhớ ra chuyện quan trọng nhất của chuyến đi đến bệnh viện này.
“Lý Duy, lát nữa tôi muốn sang khu nội trú thăm người thân, cậu về nhà trước nhé.”
Cậu thiếu niên quay đầu nhìn cô, mặc dù vẻ mặt bình thản nhưng đáy mắt anh lấp lánh ánh tà dương đỏ hồng ấm áp. Trên người anh là chiếc áo T-shirt trắng tinh sạch sẽ, sau lưng anh là một mảnh tà dương, ánh mặt trời xếp thành một vòng quả quýt khiến đường nét trên người anh trở nên mơ hồ, tỏa ra một loại nhiệt độ ấm áp.
Anh nhìn cô, khóe môi nhẹ cong: “Ừm, có chuyện thì cứ gọi cho tôi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nói xong anh quay người rời đi.
“Đợi chút…” Trương Mạn nắm lấy góc áo cậu thiếu niên ——
“Cậu… vừa nãy… có ý gì?”
Giọng cô mỗi lúc một nhỏ dần, đễn nỗi một chữ cuối cùng kia xém chút là không thể nghe thấy, lòng cô ảo não… Thật sự quá kích động rồi.
“Cậu nói vừa rồi…?” Cậu thiếu niên xoay người lại với biểu cảm hỏi dò, đưa tay trái ra, ngón trỏ và ngón cái mở rộng, khua tay múa chân như có như không làm động tác vân vê.
Mặt Trương Mạn như được vẽ thêm hai vệt hồng.
—— “Trên mặt cậu dính mồ hôi, tôi lau hai lần không hết, nhưng cậu yên tâm tận lần thứ ba tôi đã lau sạch rồi.”
Biểu cảm của anh rất nghiêm túc, nói xong còn nhìn cô gật đầu như muốn nhân đôi sự thật trong lời của mình, như thể đang nghiêm chỉnh đối mặt với một vấn đề vật lí.
Trương Mạn: “…”
…
Tiễn Lý Duy đi xong, cô quay trở lại bệnh viện.
Trước khi đến đây, cô đã tìm hiểu thông tin trên mạng nói rằng ở thành phố N thì khoa tâm thần của bệnh viện này là nổi tiếng nhất, nhất là còn có mấy chuyên gia và giáo sư trở về từ nước ngoài.
Khoa tâm thần khác với khoa nội và khoa ngoại, người đến khám bệnh không nhiều, cô đứng ở dưới lầu nhấn số điện thoại của chuyên gia, ước chừng đợi hơn mười phút thì được người ta gọi tên.
Vị chuyên gia cô đăng kí tư vấn là một bác sĩ nữ, đại khái ba mươi tuổi, rất trẻ nhưng căn cứ vào những gì Trương Mạn tra được trên mạng thì cô ấy từng có bảy, tám năm học cao học ở Mỹ, tích lũy được khá nhiều kinh nghiệm lâm sàng và học thuật, lý lịch của cô ấy ở khoa tâm thần thật sự rất trâu.
“Cô bé, phương diện nào của em có vấn đề?”
Bác sĩ cười rất dịu dàng, cả người toát lên khí chất tựa thủy, lúc nói chuyện mang theo sự mềm mỏng bao dung khiến người nghe không tự chủ được muốn thổ lộ tiếng lòng.
Trương Mạn ngồi đối diện với cô ấy: “Bác sĩ, không phải em có vấn đề mà là bạn của em, cậu ấy mắc chứng hoang tưởng rất nặng, đồng thời chính cậu ấy cũng không hề biết mình bị bệnh. Em muốn hỏi rằng ở tình huống như vậy thì nên làm gì mới tốt nhất?”
Bác sĩ hỏi thăm cô về các tình huống cụ thể có liên quan đến Lý Duy, cẩn cẩn thận thận ghi chép.
Khoảng chừng nửa giờ sau, bác sĩ đưa ra một số kiến nghị.
“Phỏng theo những số liệu phân tích lâm sàng của khoa tâm thần bằng phép thống kê, những người mắc chứng hoang tưởng nặng giống cậu ấy thật sự ít. Sẽ có hai luồng nguyên nhân, nguyên nhân chính là chấn thương não do di truyền, cũng chính là tính di truyền của bệnh tâm thần phân liệt. Hơn nữa, bởi vì hoang tưởng mà cậu ấy còn dẫn dụ cả người ngoài, ví dụ như có một tuổi thơ bất hạnh thì gần như người đó sẽ tự kỉ và có tính cách quái gở. Làm một cái so sánh nhé, nếu ai đó ở trong sa mạc một thời gian dài sẽ sản sinh ra ảo giác nhìn thấy ốc đảo.”
“Là thế này, căn cứ vào những gì em nói thì bạn của em ngoại trừ xuất hiện chứng hoang tưởng ra thì lí trí và sở thích vẫn còn, cũng không mắc bệnh đa nghi, cáu kỉnh, hay hiện tượng hậm hực vì chờ đợi, không hề ảnh hưởng đến học tập và sinh hoạt hằng ngày. Hiện tại thuốc thử nghiệm lâm sàng giành cho người mắc chứng hoang tưởng vẫn chưa có biểu hiện gì đáng kể, bên cạnh đó xét thấy bạn em vẫn đang học cấp ba cho nên việc uống thuốc sẽ có tác dụng phụ đối với khả năng ghi nhớ và phân tích của cậu ấy.”
“Hơn nữa, em có nói cậu ấy không hề biết bản thân mắc chứng hoang tưởng. Nhân tố tâm lí có tác động rất lớn đối với loại bệnh này, nếu tùy tiện trị liệu trái lại sẽ khiến bệnh nhân sản sinh ra tâm lí kháng cự mạnh mẽ, và gây ra tổn thương tinh thần nghiêm trọng hơn. Cho nên kiến nghị bây giờ của chị là, trước tiên không nên dùng thuốc trị liệu.”
“Song bọn em phải thường xuyên quan sát bệnh tình của cậu ấy, nếu ảnh hưởng đến học tập và sinh hoạt hoặc xuất hiện các triệu chứng trầm cảm thì tốt nhất là đưa cậu ấy đến bệnh viện một chuyến. Trước mắt, chị hi vọng bạn bè, và các bạn cùng lớp có thể bao dung, dẫn dắt cậu ấy, để cậu ấy cảm nhận được cuộc sống thực này rất ấm áp, thời gian về lâu về dài, cảm giác cô độc và những tổn thương cậu ấy từng chịu phải sẽ dần phai nhạt, có lẽ bệnh tình cũng sẽ giảm bớt.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bác sĩ giải thích rất cặn kẽ, giúp cô có thể biết rõ hơn về toàn bộ bệnh tình của Lý Duy. Cô ấy không khăng khăng kê thuốc cho bệnh nhân mà dựa vào tình huống của anh, rồi đưa ra nhận xét thích hợp.
Trương Mạn về đến nhà thì nằm dí trên giường sắp xếp lại suy nghĩ.
Kì thật lời bác sĩ nói giống hệt những thông tin mà cô đã tìm kiếm trước đó, nói cách khác, ở giai đoạn này không thể dùng thuốc, đợi sau này anh nhận ra bản thân mắc bệnh tâm thần rồi mới dùng thuốc để ức chế cũng không muộn.
Nhưng những lời bác sĩ nói đã khơi gợi một loại suy nghĩ trong cô, trước kia cô khư khư nghĩ phải làm sao để chữa chứng hoang tưởng của anh, thì hiện tại cô đột nhiên có một ý tưởng khác.
Chứng hoang tưởng của Lý Duy, khả năng rất lớn là do anh đã chịu quá nhiều tổn thương và biến cố trong cuộc sống thực. Một người lớn đến mười sáu, mười bảy tuổi song lại chưa từng biết đến ấm áp và được đối xử chân thành, cho nên anh mới xuất hiện chứng hoang tưởng, kì thực anh là đang tự bảo vệ mình.
Như vậy có nghĩa là, nếu cô có thể trao cho anh thật nhiều ấm áp, và giúp anh cảm nhận được trong cuộc sống thực này cũng có rất nhiều yêu thương anh, bất kể giờ phút giây nào cũng quan tâm anh, nhớ nhung anh, thì hẳn rằng sẽ dễ dàng không sản sinh ra những hoang tưởng kia đi?
Cô tự hạ quyết tâm trong lòng, nhất định mỗi ngày đều phải đối tốt với anh, nếu anh muốn, dù có là sao trên trời cô cũng hái xuống cho anh.
Chỉ cần không giống với đời trước, vào một ngày nào đấy đột nhiên cô mất anh mãi mãi, rồi từ đó bắt đầu rơi vào cơn ác mộng không điểm cuối.
…
Mấy ngày tiếp theo, Trương Mạn không đến nhà Lý Duy học bù mà cô ở nhà luyện tập tiếc mục biểu diễn trong lễ mừng Quốc Khánh.
Ngày nào cô cũng tập đến quên ăn quên ngủ, tập nhiều đến nỗi Trương Tuệ Phương cũng phải kinh ngạc.
Trương Tuệ Phương tiện miệng hỏi một câu, lúc biết cô muốn lên sân khấu biểu diễn, tức thì hết hồn không thôi.
“Trương Mạn, con không bị sốt chứ? Mẹ nhớ rõ hồi con còn học cấp hai, có người bạn tới nhà nên mẹ bảo con đánh một đoạn cho người ta nghe nhưng con lại không muốn. Lên sân khấu biểu diễn? Không phải con nói chuyện này còn khó hơn cả giết con sao?”
Trương Mạn vốn cứng đầu, tính tình bướng bỉnh cũng không biết là giống ai, chuyện mà cô không muốn thì người khác có ngồi đó nói tới phì nước bọt cô cũng không đồng ý. Cô trầm mặc ít nói, không thích ồn ào, lúc ở nơi đông người cô hận không thể giấu nhẹm mình đi, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.
Đối với vấn đề này của cô Trương Tuệ Phương thật sự đau đầu, bà hùng hùng hổ hổ là thế, cớ làm sao có thể sinh ra một cái hũ nút như vậy cơ chứ.
Trương Mạn nói dối, “Không có gì ạ, vì trong lớp thiếu người thôi.”
Trương Tuệ Phương khịt mũi, bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, khẩy khẩy bộ móng vừa mới làm vào hai ngày trước: “Người như con í, kể cả khi trái đất này chỉ còn mỗi mình con thì con cũng mặc xác mọi chuyện, trong lớp thiếu người đến lượt con giúp đỡ? Con lừa ai đó. Nói đi, có phải là chuyện yêu đương phỏng?”
Trương Mạn không nói gì, mẹ cô không hổ là người lận lưng nhiều mối tình, tâm tư của bà quả thật nhạy cảm: “Không có yêu đương ạ.”
Hiển nhiên Trương Tuệ Phương không tin, thổi bay mấy sợi tóc mái đang làm cản trở tầm nhìn của bà: “Con đã không muốn nói thì thôi, mẹ lười phải quản con.”
Trái lại khoảng thời gian này Trương Tuệ Phương rất thường xuyên ra ngoài, nhưng lại không nghe bà nói có tình yêu mới, hẳn là vẫn chưa gặp tên cặn bã Trịnh Chấp kia.
Trương Mạn nhớ lại, mối tình cuối cùng của bà kết thúc cách đây ba tháng. Đối phương tên là Từ Thượng, kinh doanh cửa hàng 4S, hồi hai người họ còn yêu nhau Trương Tuệ Phương gần như muốn gì là được đó.
Trương Mạn không rõ vì sao hai người bọn họ chia tay, hỏi bà thì bà chỉ nói do tính cách không hợp.
Trương Mạn không tin, nghĩ bụng chắc chắn là Trương Tuệ Phương lại mất hứng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mấy năm qua, bà liên tục đổi bạn trai, mỗi lần đổi đều nói là tính cách không hợp, rồi nào là phương thức sinh hoạt không giống nhau, tam quan sai lệch song Trương Mạn thấy, một người thích sự hoàn hảo trong tình yêu như bà chắc chắn là trong một khoảnh khắc nào đó rơi vào ái tình, cũng bừng bừng khí thế, nhưng cũng trong một khoảnh khắc nào đó thấy chán, thế là hoàn toàn không có cách tạm bợ, vậy là đá người ta thôi.
Đối với mấy chuyện lộn xộn của bà trước giờ Trương Mạn đều mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, thì cô không muốn quan tâm.
Đến tối, Trương Mạn luyện đàn tới nỗi đầu ngón tay đau nhói, nên đặng phải tạm thời nghỉ luyện, nằm rạp trên giường nghỉ ngơi.
Trương Tuệ Phương gõ cửa, mở cửa phòng ra, nhét cho cô một cái váy.
“Trương Mạn, không phải con muốn lên sân khấu biểu diễn sao? Cái váy này ngày xưa mẹ thường xuyên mặc, có thể coi nó chiến bào của mẹ, giờ truyền lại cho con, bảo đảm con sẽ trở thành tiêu điểm của cả trường.”
Trương Mạn dùng hai ngón tay cầm chiếc váy kia lên, sau đó cô nhẹ nhàng mở nó ra, lúc nhìn thấy chiếc váy không có bao nhiêu vải kia cô bỗng nhíu mày.
Thật sự chưa nghe có người mẹ nào đưa cho con gái còn đương vị thành niên của mình mặc loại váy này a.
Nhìn thấy chiếc váy cô mở ra vậy mà là cái này, tức thì bà sững sờ, sau đó nhanh chóng giật lại, mặt mày lúng túng: “Cầm sai rồi cầm sai rồi, chờ mẹ một chút nhá.”
Bà nói xong thì quay trở về phòng mình, lục lọi hồi lâu mới tìm ra một cái váy liền áo, màu giống hệt cái váy lúc nãy bà đưa cho cô.
Trương Mạn nhìn kĩ thì thấy đây là một bộ sườn xám cách tân màu đen, vòng eo được cắt may khéo léo, khuy cài tinh tế, tà áo xẻ cao lên tận giữa bắp đùi.
Tuy nói nó là sườn xám song được thiết kế rất hiện đại, kiểu như trong thời Dân quốc nhưng mấy tiểu thư đài các lại ủng hộ văn hóa Tây Dương, hoàn toàn trái ngược với bài hát tiếng Anh cô muốn hát.
Nói tóm lại đây là một chiếc váy vô cùng có khí chất, chắc anh… cũng sẽ thấy nó đẹp chứ?
Thế là Trương Mạn không hề khách khí nhận lấy.
Ngày mai là thứ bảy, cô mở di động lên, gởi cho Lý Duy một cái tin nhắn.
“Chiều mai sẽ có buổi biểu diễn mừng lễ Quốc Khánh, cậu nhớ đến đó nhé.”
—— Em sẽ chờ anh đến.
Cô còn có rất nhiều lời như thế này, không dám nói thẳng với anh, vì thế cô muốn hát cho anh nghe.
Cô tắt di động đi tới đứng bên cửa sổ, đột nhiên cô nhớ đến hôm đó anh nghiêm nghiêm nghiêm túc túc nói với cô, chỉ là giúp cô lau mồ hôi trên mặt.
Trương Mạn không kìm được cười khúc khích, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Anh là ngươi như vậy, chỉ một lòng hướng đến học hành, nào có nhiều ý đồ xấu chứ.
Nhưng cô không giống với những người khác, anh vì cô mà đồng ý mua điện thoại, đồng ý bước ra khỏi cuộc sống chật hẹp và khép kín kia, cũng đồng ý đưa tay lau đi giọt mồ hôi vương trên gò má cô.
Ở trong lòng anh, cô không hề giống.
Nếu như anh mãi mãi không khổ đau u uất, luôn tiếp tục như thế này, thật tốt a. Hai người cứ bình bình thản thản như vậy sống bên nhau đến suốt đời, chắc chắn sẽ có một ngày, anh sẽ biết được, anh thích cô.
Mặc kệ là khi anh trẻ người ngây ngô, hay là khi anh trung niên hăm hở, hay là khi anh tóc bạc sắc sảo, cô vẫn luôn muốn ở bên cạnh anh.
Mà không muốn anh đương độ tuổi xinh đẹp nhất, dừng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Ồ, còn cả mồ hôi dính trên mặt nữa kìa… Ơ thế hết lau rồi lại lau mặt con nhà người ta là chuyện gì vậy? Hừ, đằng nam không rõ ràng nhá, đã làm còn không dám thừa nhận.
Lý Duy: Thật sự là lau mồ hôi mà! Chỉ có điều chạm một hồi cảm thấy quá thích cho nên…