Đăng vào: 12 tháng trước
Có một người, bạn bỏ
nhiều tâm tư ra quan sát, cứ tự cho mình hiểu rõ, để rồi cuối cùng phát
hiện thứ mình nhìn thấy cái mình hiểu được chẳng qua chỉ là một chút bề
nổi.
Nhan Đàm bỗng dưng cảm thấy buồn bã chán chường. Hai mươi
năm là một khoảng thời gian không thể gọi là ngắn, Dư Mặc đã dần dà trở
thành người gần gũi nhất trong lòng nàng. Nàng không biết mình có thể
xem là thích hắn hay không, nhưng cảm thấy nếu sau này không gặp được
nữa, thậm chí đến già đến chết cũng không qua lại, nhất định cũng sẽ
buồn khổ không ít. Nàng tự đánh giá bản thân hành sự có thể gọi là phóng khoáng, biết lúc nên buông tay sẽ buông tay, tuyệt không dây dưa lằng
nhằng. Dư Mặc nếu có ý định từ nay về sau vẫn né tránh nàng, nàng đương
nhiên cũng sẽ không đeo bám dai dẳng. Có những lời nói trắng ra sẽ quá
ngột ngạt, chừa chút khoảng trống cho đối phương, đợi đến khi vật đổi
sao dời hẵng nên gặp lại.
Nhan Đàm ngẩng đầu, khẽ buông một tiếng thở dài.
Chẳng biết vì sao, rõ ràng đã là chuyện của quá khứ, gần đây nàng lại hết lần này đến lần khác nghĩ tới. Dư Mặc đứng ở đầu thuyền, thần tình trên mặt nhạt nhòa một mảng dưới ánh trăng bàng bạc: “Ngươi không muốn, lại
không cho ta vứt đi, rốt cuộc muốn ta phải thế nào?” Đêm trăng đó, cứ
như một làn ảo ảnh, lởn vởn vấn vít lấy nàng không buông.
Nàng xoay người trở về phòng, trên đường bắt gặp Bách Linh đang đi ngược chiều.
Bách Linh vào khoảnh khắc trông thấy nàng, trên mặt thoáng hiện vẻ bối rối
không biết nên làm sao cho phải. Nhan Đàm tuy đã thấy rõ nhưng vẫn làm
như không hề hay biết, miệng nhoẻn cười bảo: “Bách Linh, Dư Mặc sơn chủ
dạo gần đây vẫn khỏe chứ, ta đã rất lâu không gặp người, muốn hỏi thăm
xem thế nào.”
Bách Linh dừng bước, ậm à ậm ừ đáp: “Cũng, cũng khỏe, thực ra ta cũng không phải rất thường gặp được sơn chủ.”
Nhan Đàm gật đầu: “Được vậy thì tốt.” Nàng chân không ngừng sải bước, cứ vậy đi lướt qua cạnh Bách Linh.
Tương tri tương cận chưa đã tương thân, tương phùng đã chắc gì là duyên, dù
là duyên phận đi nữa, rồi cũng sẽ có một ngày đi đến tận cùng. Càng
huống hồ chi, thái độ tâm tư của Dư Mặc, nàng mỗi lúc một dò không thấu.
Cũng có thể là, từ đầu chí cuối, nàng vốn chưa từng hiểu qua.
Cứ vậy qua được một quãng thời gian, ngày đông qua đi, lại đến tiết trời xuân ấm hoa nở, oanh bay bướm lượn.
Gần đây tu vi của Nhan Đàm khá có tiến triển, mấy ngày nay lại vừa đến
ngưỡng trăng tròn, là thời điểm có lợi nhất đối với tu vi, vì thế nàng
thường xuyên ra ngoài vào ban đêm phơi mình dưới trăng.
Nàng nhẩm tính thử thời gian, chớp mắt từ lúc Liễu Duy Dương một mình tiến vào
Minh Cung, rồi bọn họ chia tay Đường Châu ở Nam Đô, đã qua hết tròn trịa ba tháng. Nàng suy tính không biết có nên tới Tương Đô tìm Đường Châu
ra ngoài chơi không, dù gì vào những năm tháng xế chiều, thiên sư có thể khống chế được nàng cũng chỉ có mỗi Đường Châu, nếu cùng nhau ra ngoài
du ngoạn, nhất định là sẽ ngầu hết chỗ chê.
Đang dự tính như vậy
thì chợt nghe thấy từ xa truyền tới vài tiếng bước chân rất khẽ rất trầm ổn. Nhan Đàm nghe ra là tiếng chân của Dư Mặc, tức thì giật bắn, quýnh
quáng tìm chỗ nấp vào. Bọn họ hiện giờ gặp mặt chỉ thêm khó xử, tuy rằng nàng cũng không rõ bản thân rốt cuộc đã chọc giận đối phương ở chỗ nào.
Nhan Đàm mò mẫm đến một gốc cây bên cạnh, cưỡi gió trèo dọc theo thân cây
lên, ngồi xổm xuống một cành cây trông có vẻ tương đối cứng cáp.
Dư Mặc thả bộ bước tới, tự nhiên dùng mấy hòn đá sắp xếp một thế trận bên
bờ hồ. Nhan Đàm mượn ánh trăng quan sát hắn, thấy hắn cúi người năm lần
bảy lượt xê dịch mấy hòn đá kia, cuối cùng đứng yên một chỗ bất động.
Nàng nhìn thấy được chỉ là một chiếc bóng trông nghiêng. Dư Mặc thực đã
có phần gầy đi, chiếc ngoại bào màu đen huyền vốn rất vừa người trông
vào đã có chút thùng thình, chỉ có sống mũi vốn đã thẳng tắp nay lại
càng cao thẳng hơn.
Nhan Đàm chống má nghĩ, đường nét gương mặt
của hắn thực ra vốn thiên về mềm mại, chỉ có điều sống mũi thẳng tắp,
thành ra ngược lại tôn bật ngoại hình kiêu dũng tuấn tú, đầu mày đáy mắt luôn thường trực một nét cười sinh động. Nàng đang nghĩ đến ba hồn bảy
vía bốc hơi thì chợt nghe thấy Dư Mặc đều đều cất tiếng: “Nhan Đàm,
ngươi nấp trên cây làm gì đó?”
Nhan Đàm tức thì vô cùng lúng
túng, nàng nấp né thế này, ngược lại càng toát vẻ lén la lén lút, có
điều che đậy. Nàng nhún cái lên cành lấy đà, từ trên cây nhẹ nhàng đáp
xuống, do gần đây tu luyện có thành quả, tự dưng cảm thấy thân người
uyển chuyển linh hoạt lên không ít. Nhưng còn chưa kịp đáp đất thì cả
người đã bị Dư Mặc tiện tay tóm lấy, hứng gọn vào trên cánh tay.
Dư Mặc mỉm cười, âm giọng trầm thấp ôn hòa: “Sao lại còn để chân trần?
Hiện giờ còn chưa đến lúc tiết trời oi bức, cũng không sợ bị nhiễm
lạnh.” Hắn chìa tay nắm lấy cổ chân nàng, trải phần dưới của vạt áo ra
để nàng lót chân lên.
Nhan Đàm phải gọi là nhận sủng cả kinh: “Không nhiễm lạnh đâu, ta mấy bữa nay đều như vậy mà.”
Dư Mặc khẽ ngẩng đầu, đôi ngươi thâm trầm nhìn nàng không chớp mắt: “Những ngày vừa qua…” hắn thoáng dừng lời, khóe miệng vương vất nét cười: “ta
đã nghĩ rất nhiều việc.”
Nhan Đàm cân nhắc lựa lời mở miệng: “Vậy, ngươi đã nghĩ thông rồi chứ?”
“Nghĩ thông hay không đã không còn quan trọng nữa.” Hắn ngưng đoạn, tiếp lời, “Nhan Đàm, ngươi đã xem tuồng bao giờ chưa?”
“Không những xem qua, ta còn viết qua không ít kịch bản nữa kìa.”
“Những đào kép kia, tuồng diễn nhiều rồi, rõ ràng biết câu chuyện không phải
thật, nhưng vẫn nhập mình vào vai. Còn những người xem tuồng kia, rõ
ràng biết không phải câu chuyện của chính mình, nhưng xem lâu ngày, câu
chuyện cũng dần dà biến thành của bản thân.” Dư Mặc nói bằng một giọng
bình đạm, “Chính là đạo lý này.”
Nhan Đàm thành tâm thật ý bảo: “Ta vẫn là không hiểu cho lắm.”
Dư Mặc khẽ cười, xoay đầu nhìn thế trận được sắp xếp từ mớ đá vụn cạnh đó: “Trận hình này là ta mới vừa nghĩ ra, vốn dĩ dựa vào bản lĩnh của ta,
nhiều nhất có thể bố trí kết giới bao phủ một nửa Da Lan sơn cảnh, nhưng sử dụng trận pháp này có thể mở rộng kết giới một khoảng rất lớn.”
Nhan Đàm ngẫm sơ qua bảo: “Nhưng mà nếu vậy, tất cả công kích bên ngoài kết
giới nhận phải đều sẽ dội ngược lại lên người ngươi, thế này với người
kết trận mà nói thực sự là không đáng.”
“Trước đây, tổ phụ của ta vì muốn bảo vệ cả tộc đã bày kết giới, sau cùng các tộc nhân đều bình
an vô sự, không có chút tổn thương nào, ông thì lại vì thương thế quá
nặng mà đã qua đời. Đây là cái giá phải bỏ ra của kẻ kết trận. Vì bảo vệ những người quan trọng với mình mà trả giá, ta cảm thấy rất xứng đáng.”
Nhan Đàm nhoẻn miệng nở một nụ cười: “Nhưng ta cảm thấy, nếu như vì người
quan trọng với mình sống cho thật tốt, vậy không phải càng xứng đáng hơn sao?”
Sau đêm trò chuyện dưới trăng ấy, một số sự việc xảy ra
trước đó dường như đã cứ vậy mà xí xóa không khơi lại nữa. Dư Mặc đối
với nàng lại phục hồi thái độ ban đầu, tuy không thể gọi là rất thân
thiết, nhưng đã không còn cố ý tránh mặt.
Nhan Đàm biết sẽ chẳng
moi móc được sự thật gì từ chỗ hắn, chỉ còn nước đi tìm Bách Linh:
“Ngươi nói liệu có khả năng này không, thực ra Dư Mặc rất ghét ta, nhưng lại không tiện nói thẳng, bèn định dùng cách nào đó đuổi khéo ta đi?”
Bách Linh đang dùng một chiếc ca đựng nước nóng, chầm chậm ủi thẳng chiếc
ngoại bào trên bàn của Dư Mặc, nghe lời cười đáp: “Sơn chủ nếu như thực
sự ghét ngươi thì sớm đã tìm cơ hội chém đẹp ngươi thành mấy khúc vứt
bừa ở đâu đó rồi.”
“Vậy thì ta đúng là không nghĩ ra nguyên do nào rồi.” Nhan Đàm nhún vai.
Bách Linh nhìn nàng hết một lúc, khe khẽ cất lời: “Có lúc sơn chủ trong lòng nghĩ gì, không phải chúng ta có thể đoán ra được đâu, đã đoán không ra, vậy còn hà cớ gì phải cố đoán?”
Nhan Đàm vừa định mở miệng thì
chợt nghe thấy Đan Thục ở ngoài kêu gào như thể mổ lợn giết dê: “Không
hay rồi, không hay rồi, con quỷ, quỷ kia tới rồiii!!!”
Nhan Đàm
vội ra ngoài xem, chỉ thấy Đan Thục nước mắt nước mũi tèm lem lăn lê bò
lết nhào tới ngã bẹp dưới chân mình, bám trên đỉnh đầu còn là tiểu hồ
ly, run lẩy bẩy nói: “Nhan Đàm tỉ tỉ… không hay rồi…”
Nhan Đàm nhìn bộ dạng nó như vậy, cúi người xuống dịu giọng hỏi: “Làm sao rồi?”
Đan Thục run rẩy hết một lúc, thút thít không thành tiếng: “Có một con, một con phàm nhân xông vào rồi, trên, trên tay hắn còn có cấm chế của sơn
chủ, hơn nữa còn là, còn là quỷ…”
Nhan Đàm nghe nó diễn đạt một
mớ bòng bong, lúc thì bảo là phàm nhân, lúc thì lại kêu là quỷ, trong
lòng đột nhiên nhen nhóm ngờ ngợ: “Không lẽ là một vị thiên sư?” Vài
ngày trước nàng còn nghĩ không biết có nên tìm Đường Châu ra ngoài chơi
không, không ngờ hắn đã tự giác đưa mình đến cửa trước rồi. Nhan Đàm
bước ra ngoài vài bước, quả nhiên trông thấy một bầy yêu quái bay trên
trời bò dưới đất từ xa xa vây thành vòng tròn, còn Đường Châu đang xoay
lưng về phía nàng đứng ngay chính giữa.
Nhan Đàm cười tươi như hoa, chạy như bay sang: “Sư huynh sư huynh, huynh tới thật rồi đó hả?”
Đường Châu xoay lại, hơi nhíu nhíu mày trông như có chút bối rối: “Ta hãy là
lần đầu tiên bị yêu quái xúm lại nhìn như vậy, có chút không quen…”
Trong tích tắc hắn xoay đầu, đám yêu quái vốn đang săm soi hắn từ xa lập tức tủa ra tan tác, kẻ thì lên trời, đứa thì xuống đất, nhoáng cái đã
lỉnh ra chỗ xa hơn để săm soi tiếp.
“À, chắc là bọn họ lần đầu
tiên nhìn thấy thiên sư tới nơi này, bởi vậy nên rất hiếu kì. Với lại,
bị nhìn riết rồi cũng quen thôi mà.”
Đường Châu mỉm cười: “Tu vi của ngươi hình như đã tiến bộ được một chút rồi nhỉ.”
“Đâu chỉ một chút, ít nhất cũng được ba bốn chút rồi đó chứ?”
Đường Châu khẽ buông một tiếng thở dài: “Thật ra dù ngươi có tiến bộ được mười phần đi nữa, ta cũng hoàn toàn không để tâm đâu.”
Nhan Đàm phẫn quá hóa liều: “Đường Châu, ngươi rốt cuộc tới đây làm gì hả, đừng có nói là ngươi cố tình tới nói xấu ta đó!”
Đường Châu phủi phủi tay áo, đảo mắt nhìn quanh một vòng: “Ta vừa nãy rất lấy làm lạ, nơi này là đất phương bắc, lại ở gần đại mạc, theo lý mà nói
thì không thể có địa hình thế này mới phải. Không ngờ nơi này của các
người lại còn ấm áp dễ chịu hơn cả Giang Nam.”
“Lúc ta mới vừa
tới đây cũng lấy làm lạ điểm này, về sau nghe người khác nói, là dưới
lòng đất Da Lan sơn cảnh có chôn bảo vật gì đó có năng lực tụ khí làm
nên núi non sông hồ.”
“Ta không có hứng thú với bảo vật, chi bằng nói đến việc khác trước đã,” Đường Châu khóe miệng phảng phất nét cười, gương mặt hiện lên càng thêm tuấn tú, “ta ngàn dặm xa xôi lặn lội tới
đây, ngươi định làm sao tỏ lòng hiếu khách đây hả?”
Nhan Đàm phát hiện Đường Châu cái con người này thực sự có khả năng thích ứng vô cùng đáng sợ, mới ở Da Lan sơn cảnh được có một ngày mà đã có thể dửng dưng
bơ đẹp đám yêu quái túm tụm săm soi hắn từ xa, ăn ngon ngủ kĩ, sáng dậy
luyện kiếm còn lịch sự giúp một con thằn lằn tinh nhặt chiếc khăn thêu
đánh rơi dưới đất. Về sau Nhan Đàm còn nghe Bách Linh cằn nhằn, bảo gần
đây chỗ khăn thêu trong nhà kho không đủ dùng cho lắm.
Thời tiết
cũng ngày một nóng dần lên, xem ra phàm giới cũng đã đến độ cuối xuân
đầu hạ. Nhan Đàm ghi nhớ phải tỏ lòng hiếu khách, dẫn Đường Châu dạo
chơi khắp Da Lan sơn cảnh, nay thấy trời ngày một nóng, bèn nghĩ ra cách để đào tạo ra trò một phen khả năng bơi lội của hắn.
Đường Châu
quả nhiên đối với việc xuống nước ôm lòng thắc thỏm, nhưng vẫn còn ráng
giữ gìn mặt mũi: “Việc này không được hay lắm, nam nữ rạch ròi, thế này
thì còn ra thể thống gì?”
Nhan Đàm cười tít mắt: “Không sao không sao, ngươi xem ta còn không để ý, ngươi để ý cái gì chứ?” Đường Châu
nếu sớm hiểu được nam nữ rạch ròi thì cũng bỏ đi, đằng này cứ phải lựa
đúng lúc này mới sực nhớ ra còn có loại lễ nghĩa này, rõ bảnh ra là
miệng hùm gan sứa. Nàng vừa bước một chân vào trong hồ, vừa kéo Đường
Châu xuống nước: “Cái hồ này không sâu đâu, cũng đâu cỡ năm sáu lần
chiều cao của ngươi thôi hà.”
Đường Châu thân người thoáng lảo
đảo, gấu áo đã bị nước hồ thấm ướt: “Ta không giỏi bơi lội, ngộ nhỡ
xuống nước giằng co qua lại với ngươi, không phải thành ra mạo phạm rồi
ư?”
“Không mạo phạm không mạo phạm, ngươi yên tâm, cái hồ này
chưa từng khiến người nào chết đuối, à không, khiến yêu tinh nào chết
đuối, ngươi nhất định sẽ không trở thành kẻ đầu tiên chết chìm ở đây
đâu…” Nhan Đàm lòng nhủ, hắn đương nhiên sẽ không chết chìm rồi, cùng
lắm là sống dở chết dở thôi. Ý nghĩ này mới vừa đâm chồi thì Đường Châu
đã đột nhiên bước thẳng xuống lòng hồ, tiện thể một phát đẩy nàng xuống
theo.
Nhan Đàm đần thối mặt ra, vội vàng dùng sức vùng vẫy mấy
phát, chợt không biết giẫm phải thứ gì, một dòng nước trộn lẫn bùn loãng phun vọt ra, trước mắt hỗn độn một mảng. May là cổ tay lập tức bị giữ
chặt lấy, nàng được Đường Châu kéo khỏi mặt nước, nếu không kẻ bị sặc
nước chỉ e đã biến thành nàng. Trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Nhan Đàm thật có chút phẫn uất. Đường Châu đạp nước nổi trên mặt hồ, tuy có
chật vật một chút nhưng vẫn tính là nổi được: “Thế nào?”
Tim nàng đánh thịch một tiếng, thốt nhiên nhìn gương mặt bị nước làm ướt đẫm của hắn, thần tình ẩn trong đầu mày đáy mắt, từng dòng từng sợi lượn lờ
không tản, khơi dậy chút nét quen thuộc xa cách lâu ngày. Nàng còn chưa
kịp ngẫm kĩ thì đã nghe tiếng nước cuộn ào ào, chính giữa mặt hồ xuất
hiện một xoáy nước, mực nước hồ mỗi lúc một thấp dần, thậm chí bọn họ đã chạm được chân xuống đáy. Một vật thể hình khối vuông vức đen sì nổi
lên, bên trên đóng kín rêu xanh, đã không còn nhận ra được hình dạng ban đầu của món vật này.
Đường Châu miệng khẽ nén một nụ cười, giơ tay cầm món đồ vật kia lên, giọng thấp đến không nghe rõ tăm hơi: “Đây là… Địa Chỉ?”
Nhan Đàm chỉ thấy trước mắt bừng sáng chói lòa, món vật vốn đen đúa kia vừa
vào đến tay Đường Châu thì đã tỏa ánh hào quang ngút trời, xuyên thẳng
chín tầng trời cao, Da Lan sơn cảnh nền rung núi ngả, nước hồ cạn khô,
gió rít sấm rền, cứ như sắp bị luồng hào quang này xé toạc. Trong một
khoảnh khắc, thần sắc của Đường Châu trông như muốn ném phăng Địa Chỉ
khỏi tay, nhưng lại hoàn toàn bất lực. Khóe miệng hắn trào ra vài sợi
máu đỏ thẫm, cuối cùng vẫn là cầm cự không xuể, phun ra một ngụm lớn máu tươi.
Nàng bị chấn động khiến cho bước chân loạng choạng, còn
chưa hoàn toàn đứng vững thì chợt cảm thấy sau lưng kiếm khí bủa ra dày
đặc, là đang nhắm vào Đường Châu xộc tới. Nhan Đàm vội vàng lách người
sang chắn trước mặt Đường Châu, chỉ thấy sống dao của thanh dao găm trên tay Dư Mặc vừa lúc lóe qua một luồng sáng xanh tựa rồng lại cũng tựa
cá, vào lúc sắp sửa đâm vào người nàng đã dừng khựng lại.
Dư Mặc
thần sắc lạnh nhạt, thấp giọng lên tiếng: “Ngươi tránh ra, hiện giờ giết chết hắn vẫn còn kịp.” Tóc và tay áo của hắn tung bay phần phật trong
tiếng gió rít sấm gào, biểu cảm trong mắt lạnh đến thấu xương: “Nếu còn
không tránh, ta gộp cả ngươi vào giết một lượt.”
Nhan Đàm ngoái
đầu nhìn qua Đường Châu, lúc ngoảnh đầu lại, cuống họng đột nhiên lạnh
toát, mũi dao lạnh lẽo rợn người đã kề sát cổ họng nàng. Dư Mặc sát khí
ngày một dữ dội, như thể không cách nào đè nén xuể: “Nhan Đàm, ta nói
lại lần cuối cùng. Tránh ra.” Nàng vẫn là không nhúc nhích, có những
việc có thể nhường bước, nhưng có những việc là không thể nào nhượng bộ.
Nàng nhìn đăm đắm vào mắt hắn, chỉ thấy lọn màu đen sẫm và nét thâm trầm
xoắn quyện vào nhau, hết thảy sát khí đột ngột lắng xuống. Ống tay áo
hắn khẽ phất, yêu khí sắc xanh ngả đen trên người trỗi dậy mạnh mẽ, một
luồng sáng màu xanh nhạt bao trùm lên cả Da Lan sơn cảnh, dường như muốn kháng cự lại nguồn sức mạnh đang chực xé toạc nơi này.
Một đám
lớn sơn yêu thủy quái bỏ chạy tán loạn, khắp nơi đều là âm thanh huyên
náo, tình thế hỗn loạn vô cùng. Thế nhưng giữa khung cảnh hỗn loạn này,
từ trên trời bỗng giáng xuống một luồng hào quang bảy màu, một tốp tiên
tử tiên quân áo quần lộng lẫy chầm chậm đáp xuống mặt đất. Một vị tiên
tử người khoác áo lụa mỏng trắng như tuyết tách khỏi đoàn người, cúi đầu bước lên trước hai bước, đột nhiên quỳ xuống giữa lớp đất bùn, hoàn
toàn không tiếc y sam trắng tinh trên người: “Cung nghênh Đông cực Thanh ly Ứng Uyên Đế quân vượt qua thất thế kiếp độ, trở về thiên đình.”
Nàng ta hơi ngẩng cao cổ, dung mạo so với Nhan Đàm gần như giống nhau như đúc.
Nhan Đàm cất tiếng gọi khẽ không thấy tăm hơi: “Chỉ Tích…”
Đối phương lại không hề xoay sang liếc nhìn nàng đến một liếc mắt, vẫn quỳ
tại chỗ trong một dáng dấp tao nhã, lần nữa cất lời: “Chỉ Tích, Lục
Cảnh, Chưởng Thư cung nghênh đế quân hồi phủ.”
Đông cực Thanh ly Ứng Uyên Đế quân.
Nhan Đàm chầm chậm ngoảnh đầu sang nhìn Đường Châu, cuối cùng dùng một âm giọng nhẹ tênh, khe khẽ cất tiếng: “Chúc mừng.”