Đăng vào: 12 tháng trước
Năm người ngồi xuống
quanh bàn ăn. Liên Tâm tay nâng một chiếc bình sứ thô rót rượu, rượu
được đổ ra bát sứ có màu đỏ nhạt, mùi thuốc nồng nặc. Nhan Đàm nhìn
chiếc bát sứ trước mặt, đến hai mắt cũng đứng tròng: Nếu nàng không nhầm thì đây chính là thứ rượu đã được nghe danh cũng từng thấy mặt nhưng
chưa bao giờ nếm thử, hùng hoàng tửu (1).
“Đây là rượu ở nhà tự
ủ, không mạnh lắm đâu, Nhan cô nương cứ yên tâm uống.” Liên Tâm nhìn
thấy thần sắc trên gương mặt nàng bèn tức khắc bảo. Lão bà tóc bạc đang
ngồi một bên cũng chêm lời vào: “Thuốc để ngâm rượu là nhà lão tự chuẩn
bị, chỉ có rượu nếp cái là lấy từ đầu thôn về. Aiii, nhà chúng ta không
có nam nhân, đời sống cũng có chút thiếu thốn, thế nên… rượu nếp cũng
không thể mua loại tốt một chút, tiểu cô nương nếu chê bai thì đừng
uống.”
Nhan Đàm vội vã lắc đầu: “Sao lại có thể chê bai cơ chứ?
Tết Đoan Ngọ chính là phải uống rượu hùng hoàng để đuổi tà còn gì.” Nàng run run bưng bát sứ lên, mùi hùng hoàng hăng nồng xộc mạnh vào mũi, vừa định liều mạng bất chấp tất cả đổ hết chỗ chất lỏng vào cổ họng thì một bàn tay từ xéo một bên đã chìa ra đỡ lấy bát rượu trên tay nàng, tự
nhiên đưa tới miệng mình một phen nốc cạn.
Nhan Đàm ngẩn tò te: “Dư Mặc…”
Dư Mặc bình thản cất lời: “Nàng ấy không biết uống rượu, chỉ uống một ngụm thôi cũng sẽ say.”
Nàng ngơ ngác: “Người…”
“Nàng ấy sau khi uống say chỉ giỏi làm loạn, thế nên vẫn là để tại hạ uống
thay.” Nói đoạn lại nhấc bát rượu trước mặt mình lên, thẳng thừng ngẩng
đầu hớp cạn.
Nhan Đàm miệng lẩm bẩm: “Hai bát, trừ tà, không kịp nữa rồi…”
Bà lão cười híp cả mắt, các nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra: “Tiểu cô
nương, vị công tử này đối với cháu thật tốt, cháu phải nhớ kĩ trong lòng đấy nhé.” Nhan Đàm tay khẽ run lên, trông thấy bà lão với đũa gắp một
con cá đù vàng đặt vào bát của Dư Mặc: “Nhân lúc còn nóng ăn nhiều một
chút.”
Nhan Đàm quay đầu sang nhìn Dư Mặc, thấy hắn chỉ khẽ chau
mày, sắc mặt không có chút động tĩnh nào. Nàng vội vàng chìa đũa sang,
giọng điệu mềm mỏng: “Công tử, con cá trong bát của người cho Nhan Đàm
có được không?”
Dư Mặc nhìn nàng, khóe môi cong lên: “Ngươi là
lười gỡ xương có phải không?” Hắn rút miếng xương cá to nhất ra, đoạn gỡ hết những nhánh xương mảnh, đang định gắp thịt cá vào bát nàng thì thấy Liên Tâm đã tức tốc giúp nàng chọn một con cá khác, lại còn tách hết cả da lẫn xương, hơi ngượng ngùng bảo: “Đáng lẽ ta nên chọn cá lớn hơn một chút, xương cá cũng sẽ không mảnh tới vậy.”
Nhan Đàm vừa hé mở miệng, bao nhiêu lời lẽ liền đánh một khúc rẽ trong cổ họng, trôi ngược trở xuống.
“Còn nói cái gì lựa cá lớn nhất? Tỉ tỉ, tỉ toàn đợi người ta lựa hết cả chỉ còn mấy con không ai thèm mua mới đi lượm về!”
Gương mặt Liên Tâm nhoáng cái đỏ lựng đến tận mang tai, miệng ấp úng bảo: “Hai vị, thật là có lỗi, ta, ta…”
Nhan Đàm vội lên tiếng: “Cá nhỏ một chút thịt sẽ tươi ngon hơn, lớn quá thì
không dễ dàng thấm gia vị nữa.” Nàng nếm thử một miếng thịt cá trong
bát, miệng nhoẻn cười bảo: “Ăn ngon lắm, thật đó.”
Dư Mặc ngập
ngừng hết một lúc lâu, khẽ ngẩng đầu thì trông thấy ánh mắt đang háo hức trông đợi của bà lão, chỉ còn nước chầm chậm hạ đũa xuống. Nhan Đàm
nhìn hắn từ từ đưa cá vào miệng, lòng cảm thông tự phát trỗi dậy sục
sôi.
Dư Mặc vừa chậm chạp xơi hết một con cá thì bà lão đã lập
tức hỏi: “Cảm thấy thế nào?” Hắn khẽ gật gù đáp: “Mùi vị rất đậm đà.” Bà lão lại vươn tay gắp thêm một con cho hắn, mặt mày tươi cười hớn hở:
“Cảm thấy ngon thì ăn nhiều một chút!”
“… Khụ!” Nhan Đàm sặc cơm.
“Người… đã đỡ chút nào chưa?” Nhan Đàm vươn tay sang vuốt nhẹ lưng Dư Mặc bấy
giờ đang tựa sấp vào mạn thuyền nôn khan, “Nhan Đàm đã có pha trà, không bằng người nhân lúc trà còn nóng uống vài ngụm, cũng để dễ tiêu hóa một chút.” Khi bọn họ rời khỏi ngôi nhà nhỏ kia, Dư Mặc vẫn có thể xem là
thần sắc bình thường, thế mà vừa rẽ qua chỗ ngoặt thì gương mặt đã trắng bệch ra, hắn loạng choạng chạy đến bên bờ con lạch, thọc ngón tay vào
cổ họng bắt đầu nôn khan thốc tháo tim gan.
Dư Mặc nắm lấy mấy
ngón tay nàng, chầm chậm siết mạnh. Sức mạnh này phải gọi là khiến nàng
đau tận xương tủy, Nhan Đàm suýt nữa thét lên vì đau. Mười ngón dẫn liền đến tim, bị hắn siết lấy như vậy, khiến bản thân nàng cũng thấy không
dễ chịu gì.
“Trán người đổ rất nhiều mồ hôi lạnh,” Nhan Đàm chạm
nhẹ lên vầng trán hắn, dùng ống tay áo quệt đi những hạt mồ hôi lấm tấm, “sơn chủ, hay là vào trong nằm nghỉ một lát?”
Dư Mặc lắc lắc
đầu, đến mở miệng nói chuyện cũng không còn sức. Nhan Đàm thầm nghĩ hắn
trong ngày tết Đoan Ngọ uống liền hai bát rượu hùng hoàng, sau đó còn ăn thịt cá vốn dĩ không thể đụng vào, có thể cầm cự không tức khắc yêu
biến đã là không tệ rồi. Nàng cất tiếng thở dài, dù gì thì một bát rượu
hùng hoàng cũng là hắn vì nàng mà uống: “Xin lỗi… Nhan Đàm từ đầu căn
bản không nên đi lo chuyện bao đồng này.”
Dư Mặc chậm rãi quay
sang nhìn nàng, gương mặt nhìn nghiêng của hắn lờ mờ xuất hiện những
chiếc vảy màu xanh đen lác đác, trên cổ cũng có tộc ấn màu đen như ngọn
lửa cháy rực đang lan rộng. Hắn nhắm hai mắt, đôi đồng tử màu đen thẫm
cũng bắt đầu hơi chuyển đỏ, riêng khóe miệng lại vương nét cười: “Ngươi
mà cũng biết áy náy nữa sao…”
Nhan Đàm mắt dán chặt trên dấu tộc
ấn trên cổ hắn, không kìm được chìa tay chạm nhẹ vào: “Người… là thượng
cổ di tộc, thảo nào…” Dư Mặc thình lình ấn tay nàng xuống, vụt cái xoay
người dùng thân mình che chắn nàng. Sự việc diễn ra quá nhanh, động tác
của hắn cũng rất mạnh mẽ, Nhan Đàm chỉ cảm nhận được vài giọt chất lỏng
nóng ấm bắn lên má mình, trước mắt là một mảng đỏ rực máu, ở nơi góc mắt nàng còn thấy được có vết máu đang từ từ lan ra trên tấm ván thuyền.
Dư Mặc đến mày cũng không chau lấy một cái, chộp ngay lấy thanh dao găm trong ống tay áo, xoay người một nhát đâm tới.
Tiếng nước bắn lên tung tóe, một nam nhân mặc bộ đồ lặn màu đen ngực rỏ máu
tươi rơi thẳng xuống lạch Hoán Hoa, dưới nước nổi lên từng tầng những
dải máu đỏ thẫm. Dư Mặc khuỵu một bên gối quỳ ở đầu thuyền, tay áo phất
nhẹ, một vệt lửa xanh bốc cháy mãnh liệt quét qua mặt nước, thi thể của
tên nọ tức khắc hóa thành một đám tro tàn.
Nhan Đàm giơ tay làm
một động tác ấn hờ lên lưng hắn, miệng khẽ niệm chú thuật, một vầng sáng trắng yếu ớt chầm chậm tỏa ra, nhưng vết thương của Dư Mặc chỉ ngừng
chảy máu chứ một chút vảy mài cũng không thấy kết. Nàng thoáng ngẩn
người, đoạn mới nhớ ra hôm nay là tết Đoan Ngọ, yêu thuật của bọn họ
cũng bị tổn hại không ít, chú thuật trị thương của nàng đã không còn
hiệu nghiệm mấy nữa rồi.
Dư Mặc khẽ thở dài: “Cũng trách ta đã
không nghĩ tới, đợi lát nữa nói không chừng còn có thêm thích khách đến, chúng ta vào trong khoang thuyền thôi.”
Nhan Đàm ừm tiếng, vào
thuyền lấy ra một bộ nội y, xé ra giúp Dư Mặc băng vết thương, chỗ vải
còn sót lại dùng lau sạch sẽ hết những vệt máu trên ván thuyền.
Dư Mặc nhìn tấm vải rèm ở cửa khoang thuyền, khẽ bảo: “Vén rèm lên cao một chút rồi mắc lại.”
Nhan Đàm mắc rèm lên móc, kéo nhẹ chiếc chăn lông sang khoác lên người hắn:
“Sơn chủ, người nằm nghỉ một lát đi, ngộ nhỡ xảy ra việc gì cũng đã có
Nhan Đàm ứng phó.”
Dư Mặc nhìn nàng hết một lúc lâu, đoạn mỉm cười đáp: “Cũng được.”
Nhan Đàm ngồi cạnh hắn chống cằm nghĩ, bọn họ lúc nào lại dây phải phiền
toái lớn tới vậy, lại còn có kẻ phái thích khách đến ám sát họ? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có mỗi lần chạm mặt Bùi Lạc và vị hoa tinh cô nương
nọ. Hiện tại vết máu cũng đã thu dọn sạch sẽ, thi thể của tên thích
khách kia cũng đã bị Dư Mặc thiêu rụi, hắn bảo nàng mắc cao rèm, chẳng
qua cũng chỉ là muốn bày không thành kế (2) mà thôi.
Nàng ngoảnh
đầu nhìn Dư Mặc bấy giờ đang cuộn người trong chăn lông, càng cảm thấy
đau đầu hơn, nếu để Bách Linh nhìn thấy vết thương mới tòi ra trên lưng
hắn, liệu nàng ta có tụng kinh niệm sống mình luôn không đây? Chuyện
này, coi bộ hơi bị chắc chắn rồi đó… Thế nhưng việc cấp bách nhất hiện
giờ vẫn là bình an vô sự độ qua Đoan Ngọ. Chỉ cần cầm cự được đến nửa
đêm thì có mấy chục tên thích khách kéo tới đây nàng cũng không sợ.
Nhan Đàm ngẫm nghĩ một hồi, giấu thanh dao găm của Dư Mặc vào tay áo, sau đó lấy ra một chiếc chậu gỗ, nhét vào đó vài bộ y phục, đi ra đầu thuyền
từ từ bắt tay vào giặt quần áo.
Mặt trời đã chếch về tây, bên
đường chân trời ráng chiều rực rỡ lóa mắt, ngày mai nhất định sẽ lại là
một ngày đẹp trời. Nhan Đàm vắt khô chỗ y phục đã giặt sạch, đoạn giũ
phẳng ra kéo cho thẳng thớm. Trong lúc thực hiện những động tác này,
trên người tự nhiên để lộ không ít những điểm sơ hở. Với phàm nhân luyện võ mà nói, khi hai bên đối mặt thì cự li, lực đạo, thời cơ ra tay toàn
bộ đều đã được tính toán sẵn, khi xuất đòn nhất định nhắm vào điểm yếu
của đối phương mà lao tới. Nhưng đối với Nhan Đàm mà nói, mấy thứ này
đều chả có ý nghĩa gì, nàng không phải phàm nhân, lại chưa từng luyện võ bao giờ, bất luận che đậy cỡ nào, sơ hở trên người cũng sẽ tòi ra chồng chất.
Nàng vừa đặt chỗ y phục giũ phẳng xong vào lại chậu thì đã cảm thấy một luồng sát khí đặc quánh đang bủa lấy mình. Chuyện phải đến cuối cùng cũng đã đến! Nhan Đàm tránh người sang bên, chỉ nghe cộp một
tiếng, một lưỡi đao dẻo đàn hồi mỏng tựa cánh ve bổ xuống cạnh nàng,
nhìn thế đao mà đoán, nếu bị chém trúng thì phải bị xẻo sống mất miếng
thịt chứ chẳng chơi. Nhan Đàm nắm chặt lấy chiếc dao găm của Dư Mặc, do
dự một chốc, cuối cùng lăn mình sang bên. Tên thích khách áo đen kia
thấy nàng chỉ toàn núp né chứ không hề xuất chiêu đánh trả, lòng nghĩ
hẳn là nàng đang sợ sệt, địch lùi ta tiến, khí thế của y càng thêm mãnh
liệt, lưỡi đao lóe sáng liên hồi, có đến mấy lần suýt nữa thì chém phải
nàng.
Nhan Đàm nhìn thấy nhát đao trước mặt lại lần nữa chệch
khỏi mục tiêu đang bổ mạnh xuống chậu y phục, đầu chợt nảy ra sáng kiến, đưa tay về phía chậu gỗ búng tách một tiếng, chiếc chậu xoạch cái giữa
thanh thiên bạch nhật biến thành một tấm sắt. Tên thích khách kia căn
bản phản ứng không kịp, một nhát chém xuống, lưỡi đao và tấm sắt chạm
vào nhau phát ra tiếng kim loại xoảng vang, tia lửa xẹt dậy bắn ra tứ
phía, thân đao vốn mảnh, tức thì gãy lìa ngay giữa, đoạn trên vừa khéo
phóng ra ghim vào bụng dưới của y.
Nhan Đàm thở dài đánh thượt,
miệng lẩm bẩm: “Bởi ta nói, làm mấy vụ mua bán không có tiền vốn này là
nhất định phải xách theo đao to sống dày khoen sắt lủng lẳng, tuy là khó coi một chút…” Lời vừa nói dứt thì tấm sắt kia đã xoẹt cái biến lại
thành một chiếc chậu gỗ. Đoan Ngọ đúng là có khác, ngay cả yêu thuật của nàng cũng không kéo dài được bao lâu. Nàng trông thấy tên kia nửa bên
người đã lọt xuống lạch, bèn chầm chậm nhích qua đó, đẩy binh khí của y
xuống nước, đoạn rút phần lưỡi đao bị gãy đâm trên bụng y ra, máu tươi
bắn tung tóe thành những chấm đỏ thẫm trên y sam nàng. Nhan Đàm tùy tiện quệt sơ qua mặt, sờ sờ thanh dao găm trong tay áo, trong lòng đã bình
tĩnh lại được chút.
Có điều dựa vào sức nàng hiện giờ, căn bản
không thể đánh nhau với nam tử người phàm, ra tay đánh lén thì chỉ có
một lần cơ hội, nhưng lỡ như một lát tới thêm dăm ba tên nữa thì tính
sao đây?
Giữa lúc nàng đang khổ não thì trông thấy một tiều phu
đang từ phía xa đi tới, trên lưng còn có buộc một bó củi. Vào giờ này
nếu là dân làng đi ngang qua thì cũng chẳng có gì là lạ, nhưng với Nhan
Đàm mà nói thì đây chính là sóng trước chưa nguôi sóng sau đã tới. Tiều
phu kia bước tới gần, hai mắt đứng tròng nhìn lom lom thi thể trôi lềnh
phềnh trên lạch Hoán Hoa và dòng nước vốn xanh biếc đã bị nhuộm thành đỏ nhạt, chân mềm nhũn ra, sắc mặt trắng mét, nằm rạp ra đất run lẩy bẩy
hết nửa ngày mới rặn nổi được một câu: “Má, má ơi… ngài, ngài… sơn đại
vương tha mạng, xin tha mạng…”
Nhan Đàm hừm hừ hai tiếng, xị mặt xuống bảo: “Nhìn ta giống sơn đại vương lắm hả?”
“Không, không… là, là là nữ hiệp!”
Nhan Đàm nhoẻn cười: “Vậy còn nghe được.” Vừa nói dứt lời lại xị mặt xuống,
trưng ra bộ dạng ác bá: “Muốn giữ lại cái mạng thì từ đâu tới cút lại về đó, cấm có la loạn!”
Tiều phu nọ run như cầy sấy bò toài trên đất hết một lúc lâu, mặt mày mếu máo: “Nữ, nữ hiệp, tiểu nhân bò không nổi nữa…”
Nhan Đàm thở dài thướt thượt, vừa nãy thời khắc sinh tử, nàng còn gom lại
được chút hơi tàn cầm cự vượt qua, bây giờ cả chút hơi mọn cũng đã trút
cạn, nội sức lực để đứng vững nàng cũng chả còn. Hiện giờ tự lo thân
mình còn không xuể nữa là, ở đâu dư hơi mà quản chuyện sống chết của tên phàm nhân này? Nàng chầm chậm trấn tĩnh lại vắt óc nghĩ đối sách, trong chớp mắt chợt nhìn thấy một bóng người màu đen đang men theo bờ lạch
Hoán Hoa đi tới. Kẻ này bước đi rất chậm, nhịp điệu giữa các bước chân
còn có chút kì quái dị thường. Y nhìn thấy thi thể nổi trên lạch, khóe
mắt hơi nẩy giật lên, nhưng bước chân không hề dừng lại, chậm rãi đi đến trước con thuyền nhỏ.
Nhan Đàm không khỏi nhủ thầm, nhìn động
tác cơ thể cũng đoán được kẻ này bản lĩnh nhất định còn cao hơn tên vừa
nãy, bản tính cũng thận trọng hơn, lúc này mà giở mấy trò khôn vặt ra
thế nào cũng bị y nhìn thấu. Nhưng loại người này thận trọng thì thận
trọng, chỉ e bệnh đa nghi quá nặng. Nàng mỉm cười với tên thích khách áo đen kia, trong một sát na dung nhan càng thêm kiều diễm.
Thích
khách nọ ngược lại giật mình hoảng hốt, chân lùi về sau hai bước. Nhan
Đàm ngồi trên ván thuyền, mắt không chớp lấy một cái nhìn y chằm chằm:
“Ta hiện giờ đã không phải là đối thủ của ngươi, ngươi cho ta một đòn
kết liễu nhanh gọn đi có được không?” Kẻ này càng thêm kinh ngạc, cẩn
trọng bước tới trước, đoạn bất thình lình rạch một nhát kiếm qua cánh
tay nàng, sau đó tức tốc lui về. Nhan Đàm rên hự một tiếng, giơ tay bịt
chặt vết thương, nhưng máu tươi vẫn không ngừng rỉ ra từ giữa các ngón
tay. Tên nọ thấy nàng đã tới nước này mà cũng không có chút động tĩnh
nào, biết nàng thật sự không phải đối thủ của mình, bèn yên tâm bước lên trước: “Ngươi muốn ta cho ngươi một kết thúc nhanh gọn?”
Nhan
Đàm cắn môi, đưa mắt nhìn vào khoang thuyền rồi đáp: “Ta bản lĩnh kém
cỏi, không bằng được tới một nửa công tử nhà ta, ngươi muốn đối phó ta
vốn dĩ chỉ cần một ngón tay là đủ.”
“Nếu ta dùng ngươi buộc công tử nhà ngươi phải ra mặt không phải càng tốt?”
Nhan Đàm vội vã nói: “Công tử nhà ta bệnh rồi, bằng không lấy đâu ra chỗ cho các ngươi làm loạn?” Nói xong liền hoảng hốt giơ tay bịt chặt mồm.
“Bệnh rồi? Được, vậy ta sẽ cho ngươi một kết thúc nhanh gọn!” Mũi kiếm hướng
thẳng vào lồng ngực nàng đâm mạnh tới, Nhan Đàm đột ngột bổ nhào tới
trước. Lưỡi kiếm đâm vào khoảng không, còn nàng thì đã gần trong gang
tấc, muốn quay kiếm lại đả thương nàng bấy giờ đã là điều không thể.
Nhan Đàm rút dao găm ra, phập cái đâm thẳng vào ngực đối phương. Vốn
nàng cứ tưởng phải dồn rất nhiều sức mới có thể, không ngờ thanh dao này của Dư Mặc lại sắc bén một cách dị thường, nhoáng cái đã đâm sâu vào
đến mấy phân.
Nhan Đàm hổn hển thở dồn, còn chưa kịp đẩy y ra thì chợt nghe thấy sau gáy có luồng gió lạnh ập tới. Nàng xoay phắt người
lại, suýt nữa thì bị cỗ thi thể trước mặt đè ngã. Nhan Đàm dùng một ánh
mắt không thể tin được nhìn lưỡi kiếm đâm thẳng vào bụng dưới của mình,
chậm rãi quét mắt dọc theo thân kiếm ngược lên, tên tiều phu kia đang
nhìn nàng cười nhăn răng: “Hóa ra ngươi quả thực không hề có công phu,
vậy mà giết chết được hai tên đồng bọn kia của ta, lợi hại lợi hại.” Y
thu trường kiếm trở về, tùy tiện dùng tay áo chùi qua vết máu trên lưỡi
kiếm, đoạn xoay lưng nhấc tấm vải rèm treo ngoài khoang thuyền.
Y vừa định cúi người bước vào thì bất chợt trên lưng có cảm giác lành
lạnh, tiếp ngay sau đó một cơn đau buốt từ từ lan khắp toàn thân. Tên
thích khách ngoái đầu lại, trông thấy Nhan Đàm đang dốc sức trụ vững
người, cánh tay hơi giơ lên, dao găm trên tay đã phóng tới trước. Y gắng gượng chống đỡ cơ thể, xộc tới trước mặt Nhan Đàm, giơ cao trường kiếm
định chém thẳng xuống người nàng.
Nhan Đàm giơ cổ tay lên, ống
tay áo màu lục nhạt trượt xuống khuỷu tay, để lộ cánh tay trắng muốt
đang có một vệt máu tươi chảy dài, kết thành từng giọt máu rỏ xuống từ
khuỷu tay: “Thương tích trên người ta chỉ có bấy nhiêu.” Nàng nhấc cánh
tay của cỗ thi thể đang nằm dài trên ván thuyền: “Nhát kiếm vừa nãy của
ngươi là đâm trúng chỗ này.”
Nhan Đàm giọng điệu bình thản:
“Ngươi có muốn biết tại sao ta nhìn ra được ngươi và hai tên thích khách kia là cùng một bọn, hơn nữa ngươi còn là tên đầu đảng hay không?” Nàng nhìn thẳng vào đối phương, chậm rãi cất lời: “Kẻ không có ác ý khi tiếp cận người khác sẽ không thận trọng đến vậy. Nếu không phải rắp tâm hại
người, nếu ngươi chỉ là một tiều phu bình thường, thì làm thế nào lại đề phòng ta?”
Tên kia buột miệng lẩm bẩm: “Ra là vậy…” Y vừa mở mồm nói chuyện thì cả chút hơi tàn còn sót lại cũng trút cạn hết, miệng
phun ra mấy ngụm máu tươi, cả người mềm nhũn đổ gục ra đất. Tên thích
khách vừa ngã xuống thì Nhan Đàm đã lập tức bật ho sù sụ, mãi một lúc
sau cơn ho mới dịu bớt, miệng lầm bà lầm bầm: “Rõ ràng bản thân sắp thở
không ra hơi luôn rồi, còn phải ở đó cầm hơi nói chuyện với y, khụ khụ…
khụ khụ, thiệt muốn lấy mạng…”
Tịch dương cuối cùng cũng đã từ từ hạ xuống, gió đêm mát mẻ mang theo hơi nước ẩm ướt khẽ mơn man sượt qua má. Nhan Đàm khẽ vươn vai, bắt đầu cảm thấy yêu thuật trên người đang
dần khôi phục. Nàng giơ cổ tay lên, đầu tiên dùng chú thuật chữa lành
vết thương trên người, sau đó thay lớp y sam đã bị vấy bẩn máu bên ngoài ra, đẩy cả hai cỗ thi thể xuống lạch Hoán Hoa, múc một chậu nước lên
chùi rửa sạch những vết máu trên ván thuyền.
Sau khi thu dọn ổn
thỏa mọi thứ, nàng ngồi quỳ bên mép thuyền, nhìn ba cỗ thi thể nổi lềnh
phềnh trên lạch, hai tay chắp lại, miệng khẽ niệm chú: “Cho những kẻ trì độn vô lương rời xa vũng tối, không sinh tham niệm, không chịu những
trói buộc phù phiếm của thanh trần (3)…” Nước lạch Hoán Hoa lăn tăn gợn
sóng, từng đóa sen trắng tinh khôi chầm chậm bung nở, hương thơm thoang
thoảng trôi dạt khắp không trung.
“Cho hiểm lộ trải rộng bằng
phẳng, không chịu kiếp nạn… lục căn tiêu trừ tai ương, khôi phục trạng
thường.” Nàng thả lỏng hai lòng bàn tay đang áp chặt vào nhau, từng cụm
lớn hoa sen lại chầm chậm héo tàn, làm thành những vầng sáng trắng trồi
dậy giữa lạch Hoán Hoa, rồi cùng với ba cỗ thi thể kia hóa thành tro
bụi.
Nhan Đàm tựa sấp người vào mạn thuyền nhìn theo, miệng không nhịn được cất lời: “Vốn mình còn chê loại chú thuật này vừa khó niệm
lại vô ích, không ngờ bây giờ xem ra cũng đẹp mắt thật đó chứ…”
Chú thích:
(1) hùng hoàng tửu: được ủ từ bột hùng hoàng (As4S4/AsS/realgar) đã được
nghiền mịn trong rượu nếp cái hoặc rượu trắng, thường được uống trong
dịp tết Đoan Ngọ ở Trung Quốc. Là một thành phần Trung dược, hùng hoàng
có thể được dùng như một liều thuốc giải độc, diệt trừ sâu bọ, trong dân gian còn có quan niệm dùng hùng hoàng để khử tà.
Rượu hùng hoàng
(2) không thành kế: đánh lừa đối phương bằng vẻ ngoài trấn tĩnh trong khi
thực lực suy yếu; kế thứ 32 trong Tam thập lục kế, gắn liền với điển cố
về Gia Cát Lượng lừa Tư Mã Ý rút binh ở Tây thành trong bộ Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung. Sau khi Nhai Đình thất thủ, Gia Cát Lượng bấy
giờ ở Tây thành binh lực yếu thế, trước nguy cơ quân Ngụy kéo đến tấn
công, ông lệnh người mở toang cửa thành, cho quân lính giả làm thường
dân ra quét đường, trong khi bản thân ngồi trên cổng thành điềm nhiên
gảy đàn. Tư Mã Ý dẫn binh đến nơi thấy tình cảnh này, bản tính đa nghi
sợ trong thành có mai phục nên đã rút quân.
(3) thanh trần: thuật ngữ Phật giáo, một trong lục trần. Lục trần là sáu cảnh giới cõi trần
cảm nhận thông qua lục căn. Lục trần gồm sắc trần, thanh trần, hương
trần, vị trần, xúc trần và pháp trần; ứng với lục căn gồm mắt (thị căn), tai (thính căn), mũi (khứu căn), lưỡi (vị căn), cơ thể (xúc căn) và tâm thần (niệm lự chi căn).