Chương 77: Tứ cửu thành nói chuyện xưa

Trạch Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trầm mặc trước điện, bị Cẩu Hàn Thực phá vỡ, hắn nhìn Trần Trường Sinh hỏi: "Đây là đoạn chuyện cũ ghi lại ở Quy Nguyên Đạo Tàng sao?"

Trần Trường Sinh gật đầu nói: "Phần cuối của quyển thứ hai."

Cẩu Hàn Thực khẽ nhíu mày, nói: "Quả thật có ghi lại bốn chiêu thức này, nhưng tác giả cũng không nói rõ thứ tự."

Trần Trường Sinh nói: "Tây Kinh Tạp Ký cùng Dậu Dương Địa Phương Chí Lý, cũng đề cập tới một vị đạo nhân đã đứng xem, dựa theo lời thuật lại của đạo nhân này, thực tế phát sinh đúng là theo trình tự của Quy Nguyên Đạo Tàng."

Cẩu Hàn Thực suy nghĩ một lát, hai bản kinh thư này quả thật có ghi lại, chẳng qua trước khi Trần Trường Sinh nhắc tới, có rất ít người liên tưởng đến câu chuyện trong Quy Nguyên Đạo Tàng, nguyên nhân chủ yếu chính là Quy Nguyên Đạo Tàng cũng không phải kinh điển mà Quốc Giáo hạch định, sau khi xuất bản mấy trăm năm sau đã có rất ít người biết tới.

Mọi người nghe chuyện này không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết hắn và Trần Trường Sinh đang nói điều gì.

Chính là các học viện lão sư thậm chí là nhân vật như Thu Sơn Gia chủ kiến thức uyên bác, cũng cảm thấy giống như đang nghe thiên thư vậy.

Giáo chủ đại nhân khẽ cau mày, hỏi Trần Lưu vương bên cạnh: "Bọn họ đang nói tới đạo tàng gì vậy?"

Trần Lưu vương cũng không dám chắc, nói: "Hình như là Quy Nguyên Đạo Tàng."

Giáo chủ đại nhân có chút nổi nóng, nói: "Tại sao ta chưa từng nghe qua?"

Chỉ có Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh nhớ rõ, Quy Nguyên Đạo Tàng đã bị người ta quên lãng ghi lại một câu chuyện, trong quá khứ xa xôi, một vị tổ tiên của Vấn Thủy Đường gia, ở Tân Hương quận huyết chiến cùng một Ma tộc cường giả, trong cục diện mà tất cả mọi người đang xem cuộc chiến đều đánh giá là không tốt , vị tổ tiên Đường gia kia liên tục xuất ra bốn chiêu kiếm, đánh chết Ma tộc cường giả tại chỗ.

Mà bốn chiêu kiếm này chính là: Đảo Kim Bình, Hải Khí Trầm, Song Ảnh Đăng cùng với cuối cùng là Quải Kiếm Trường Lâm.

Cuộc chiến đấu này có thể trở thành một câu chuyện ghi vào trong sách, hơn nữa truyền lưu đến nay, bởi vì tất cả mọi người đang xem cuộc chiến nghĩ mãi mà không rõ, tại sao bốn chiêu này có thể dùng cùng với nhau, rõ ràng chuyển ngoặt biến hóa nhìn như cứng ngắc, vì sao đón nhận chiêu thức mười phần lạnh lẽo của Ma tộc cường giả, lại bỗng nhiên trở thành lưu loát tùy tâm như thế.

"Tại sao lại nghĩ đến việc dùng bốn chiêu này?" Cẩu Hàn Thực hỏi.

"Chiêu thứ nhất là Đảo Kim Bình, bởi vì tính tình của Đường Tam Thập Lục, hắn thích các loại chiêu số không phải chủ lưu, nhưng ngươi lập tức ứng đối một chiêu Sơn Quỷ Phân Nham... quá mức mạnh mẽ cứng rắn."

Trần Trường Sinh giải thích: "Ba chiêu này của ngươi khởi thế lạc thế đều nằm trong đó, cuối cùng phồn hoa tan biến, sương giăng khắp núi, hai chữ túc sát chính là lực lượng."

Cẩu Hàn Thực nói: "Không sai."

Trần Trường Sinh nói: "Ta không nghĩ ra được kiếm chiêu nào của Đường gia có thể đón đỡ ba kiếm của ngươi, trừ phi lại đem Vấn Thủy tam kiếm sử dụng... Nhưng ngươi cũng hiểu đại khái tính cách của Đường Tam Thập Lục , loại chuyện này đánh chết hắn hắn cũng sẽ không làm, mà lúc đó ta không có thời gian để thuyết phục hắn."

Đường Tam Thập Lục tức giận, nói: "Rốt cuộc ta có tính cách gì?"

Trần Trường Sinh không để ý tới hắn, nhìn Cẩu Hàn Thực tiếp tục nói: "Nói đến thật cũng thật may mắn, Đảo Kim Bình là ta tùy tiện nói ro , nhưng ngươi ứng đối bằng túc sát mạnh mẽ như thế, không cho ta quá nhiều lựa chọn, cho nên ta rất tự nhiên nhớ tới câu chuyện trong Quy Nguyên Đạo Tàng, nhớ tới tổ tiên Đường gia từng dùng bốn kiếm."

Cẩu Hàn Thực suy nghĩ một lát, nói: "Năm đó Ma tộc cường giả thảm bại ở dưới kiếm của tổ tiên Đường gia, đúng là đi theo trường phái túc sát, công pháp cực hàn, nhưng dù sao không giống với Ly sơn kiếm pháp. Ta cũng nhớ được bốn kiếm trong Quy Nguyên Đạo Tàng, nhưng chưa từng nghĩ tới, có thể dùng trong cục diện thế này."

Trần Trường Sinh nói: "Ta cũng không biết bốn kiếm kia có hiệu quả hay không, chẳng qua là... Ngươi công kích quá hung mãnh, Thất Gian cầm kiếm lại quá ổn định, ta không nghĩ ra phương pháp nào để phá giải, chỉ có thể thử một lần."

"Đích xác rất ít người biết về Quy Nguyên Đạo Tàng, mà những người nhớ được bốn chiêu này lại càng ít hơn, ở trong cục diện lúc trước, có thể nhớ ra sau đó muốn thử lại càng thêm ít."

Cẩu Hàn Thực nhìn hắn nói: "Ngươi rất giỏi."

Trần Trường Sinh nói: "Ta ra chiêu trước, hơn nữa còn nhiều hơn một chiêu, nếu như để ngươi ra chiêu trước, có lẽ kết quả sẽ không giống vậy."

Cẩu Hàn Thực nói: "Không sai, cũng may đây chỉ là trận đầu."

Trần Trường Sinh nói: "Ta nghe Đường Tam Thập Lục đã nói, ngươi đọc một lượt đạo tàng, là một người rất rất giỏi."

Cẩu Hàn Thực suy nghĩ một lát, về phương diện này quả thật không cách nào khiêm tốn, nói: "Lúc trước đã nói, ta chỉ đọc sách nhiều một chút mà thôi."

Trần Trường Sinh nói: "Lúc trước ta cũng đã nói, vừa lúc ta cũng đọc qua một ít sách."

Cẩu Hàn Thực nhìn hắn, trầm mặc một lát rồi nói: "Thoạt nhìn ngươi có vẻ rất tự tin."

Trần Trường Sinh ánh mắt yên tĩnh, chắp tay làm lễ, nói: " Xin chỉ giáo."

Gió đêm nhẹ phẩy, tinh quang chiếu rọi trên mặt của hắn.

Lúc trước ở trong điện, Cẩu Hàn Thực đã nói với hắn ba chữ này.

Hiện tại, đến phiên hắn nói ba chữ này với Cẩu Hàn Thực.

Chẳng qua chỉ là thứ tự biến hóa, nhưng đã đại biểu rất nhiều chuyện.

Đám người trên thềm đá phía trước điện, ở thời điểm ban đầu Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh nói chuyện với nhau, còn có chút âm thanh nghị luận bàn luận xôn xao, sau lại tiếng nghị luận càng ngày càng thấp, cho đến an tĩnh không tiếng động.

Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh không cố ý trình diễn hình ảnh tỉnh táo tương tích.

Nhưng đối với mọi người mà nói, Cẩu Hàn Thực coi Trần Trường Sinh là đối thủ, đây đã là chuyện rất rung động.

Ly Sơn kiếm tông khiêu chiến Quốc Giáo học viện trận thứ hai, ở trong không khí này tiếp tục tiến hành.

Quốc Giáo học viện ra sân , tự nhiên là Lạc Lạc Điện hạ.

Bởi vì Đường Tam Thập Lục đã thắng Thất Gian, như vậy vì để cho Trần Trường Sinh không phải xuất chiến, nàng phải thắng trận này.

Đối với chuyện này nàng tràn đầy lòng tin.

Nhưng rất rõ ràng không có người nào trước điện tin tưởng điều này.

Thậm chí ngay cả Kim Ngọc Luật cũng nhíu chân mày, không nghĩ Điện hạ có thể thắng được đối thủ.

Bởi vì đối thủ của nàng là Quan Phi Bạch.

Thần Quốc Thất Luật đệ tứ luật.

Đồng thời, hắn cũng xếp thứ tư trên Thanh Vân bảng.

Quan Phi Bạch đi tới trong sân , hành lễ với Lạc Lạc, sau đó khẽ nhíu mày, không phải do sợ hãi, mà cảm thấy buồn bực.

Lạc Lạc hiểu được người này đang suy nghĩ cái gì, nói: "Có phải cảm thấy đánh cùng ta là chuyện đáng để căm tức hay không? Bởi vì lo lắng đả thương ta, cho nên không cách nào toàn lực xuất thủ, bó tay bó chân, hoàn toàn không hợp tính cách kiêu ngạo bá đạo của ngươi, cảm thấy ta đang chiếm tiện nghi của ngươi sao?"

"Không dám."

Quan Phi Bạch mặt không chút thay đổi nói: "Chẳng qua là Điện hạ hẳn là rất rõ ràng, vô luận như thế nào, ta cũng không dám đả thương ngươi."

"Ta là học sinh của Quốc Giáo học viện, nếu Ly Sơn kiếm tông các ngươi muốn khiêu chiến Quốc Giáo học viện, ta đương nhiên muốn đứng ra, ngươi có thể coi ta như học sinh bình thường, toàn lực xuất thủ là tốt nhất, nếu như ngươi làm không được, lúc xuất thủ có nhiều cố kỵ, cuối cùng bị ta đánh giống như con chó thì ngươi cũng không thể trách được ta."

Lạc Lạc nhìn hắn nói: "Bởi vì đó là lựa chọn của ngươi."

Tiểu cô nương rất nhỏ bé, so với Quan Phi Bạch thấp hơn rất nhiều, nhưng nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng giống như từ trên cao nhìn xuống.

Giữa lông mày của Quan Phi Bạch hiện lên nét lạnh lẽo, nói: "Điện hạ để ý tới lời nói."

Trong Thần Quốc Thất Luật, hắn xếp ngay giữa, nhưng tính tình hẹp hòi nhất, kiêu ngạo lãnh khốc, táo bạo dễ giận, mặc dù đối mặt với Lạc Lạc, hắn cũng giận lên.

"Đều nói vị trí trên Thanh Vân bảng sẽ thời khắc biến hóa, nhưng mọi người cũng dễ dàng quên mất, ở trước lúc biến hóa, Thiên Cơ các tuyệt đối sẽ không sai lầm."

Hắn quan sát ánh mắt Lạc Lạc, từng chữ từng câu nói: "Bốn chính là bốn, chín chính là chín, vô luận thế nào, chín cũng không thể lớn hơn bốn được."​