Đăng vào: 12 tháng trước
Tiểu Minh cung nằm ở phía tây, cách Nam Dương môn của hoàng cung một ngàn bốn trăm chín mươi tư trượng, từ Nam Dương môn ra tới Vị Ương cung, còn có hơn bảy trăm trượng, bằng vào tốc độ của mình, dưới tình huống không kinh động tới cung phụng trong cung, từ nơi đây chạy tới Vị Ương cung sẽ mất bao nhiêu thời gian? Trong bóng đêm tiếng nhạc truyền đến mất bao lâu?
Sứ đoàn phía nam khẳng định đã đến, hơn nữa đã nhập tọa, Thanh Đằng yến sắp sửa bắt đầu, chính mình chạy đến chắc chắn vẫn còn kịp, đầu tiên ta phải biết được nguyên nhân, Lạc Lạc nghĩ tới chuyện này, trầm mặc không nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lạnh lùng, cho nên cả tòa cung điện cũng trở nên hàn lãnh.
Cũng may hiện tại trong cung điện trừ một vị nữ quan, chỉ còn nàng cùng với chủ nhân của tòa cung điện này, sẽ không có ai chỉ trích nàng vô lễ.
Tiểu Minh cung là một tòa cung điện an tĩnh nhất nhưng cũng xa hoa nhất trong Đại Chu hoàng cung, bởi vì nơi này có vị nữ nhi duy nhất mà Thánh Hậu nương nương sủng ái, Bình Quốc công chúa ——cô gái ngồi trên chủ vị dung nhan diễm lệ, tuổi tác không lớn, nhưng trên gương mặt lại có một vẻ phong tình khó có thể xóa nhòa.
Đối mặt với Bình Quốc công chúa mà hàng ngàn hàng vạn thần dân Đại Chu sủng ái yêu thương, người bình thường ngay cả thở mạnh còn không dám, nhưng Lạc Lạc thái độ không chút khách khí, trong ngôn ngữ còn ẩn ẩn chỉ trích: "Bình Quốc, ngươi gạt ta đến nơi này, không để cho ta tham gia Thanh Đằng yến, chẳng lẽ không có một lời giải thích hay sau?"
Lúc trước vị nữ quan kia đại biểu Bình Quốc công chúa mời nàng tới Tiểu Minh cung, không ngờ sau khi tới Tiểu Minh cung, vị nữ quan kia không ngừng kéo dài thời gian, đợi đến khi nàng phản ứng, Bình Quốc công chúa mới hiện thân, mà thời gian trôi qua đã thật lâu.
Nàng hiểu rõ, Bình Quốc công chúa làm chuyện này là được người ta nhờ vả, khẳng định liên quan đến Thanh Đằng yến, nhưng nàng chỉ nghĩ đến mục tiêu của đám người hầu cận Thánh Hậu nương nương là Quốc Giáo học viện, nhưng không ngờ tới, mục đích của đối phương thủy chung chính là trên người Trần Trường Sinh.
Bình Quốc công chúa nghe Lạc Lạc chất vấn, cũng không tức giận, mỉm cười nói: "Chẳng qua mấy tháng rồi không gặp, nghe nói ngươi đang ở Quốc Giáo học viện giả bộ là một nữ sinh ngoan ngoãn biết điều, cho nên cảm thấy ngạc nhiên thôi, đúng rồi, vị tiên sinh mà ngươi bái làm thầy là người thế nào?"
Lạc Lạc không để ý tới nàng, quan sát đôi mắt của nàng, tiếp tục hỏi: "Tại sao?"
"Mạc Vũ biết ta với ngươi có quan hệ thân cận, cho nên muốn ta giữ chân ngươi một chút, còn nguyên nhân tại sao. . . Nàng cũng không nói cho ta nghe."
Bình Quốc công chúa nói chuyện, vẻ mặt rất thản nhiên, không quá để ý tới chuyện này.
Lạc Lạc từ trong biểu hiện của nàng đã nhìn ra ẩn ý —— rất nhiều người đều biết, quan hệ giữa Bình Quốc công chúa điện hạ cùng Mạc Vũ cô nương vốn dĩ không thân cận, chỉ vì Thánh Hậu nương nương, mới duy trì vẻ ngoài nhiệt tình và khách sáo mà thôi ——tự nhiên sẽ không hoàn toàn tin vào lời giải thích của nàng.
Bình Quốc công chúa nói: "Không cần suy nghĩ quá nhiều, Mạc Vũ phụng lệnh của mẫu hậu chủ trì Thanh Đằng yến đêm cuối cùng, quan tâm nhất chính là hôn ước giữa phượng hoàng cùng với đứa bé nhà Thu Sơn kia, nàng bảo ta giữ chân ngươi, còn không phải sợ ngươi đến lúc đó gây chuyện hay sao."
Rõ ràng dung nhan của nàng rất non nớt, lại gọi Thu Sơn Quân là đứa bé, cảm giác cực kỳ cổ quái.
Lạc Lạc vẫn luôn cảm thấy không thích cách nói chuyện này của nàng, khẽ cau mày, ghét cay ghét đắng nói: "Chỉ giỏi vòng vo. . . Ta cũng không phải ngươi, tại sao ta lại phải gây chuyện chứ."
Ánh mắt của Bình Quốc công chúa khẽ sáng ngời, có chút ngượng ngùng, nói: "Tại sao ta phải gây chuyện chứ? Lạc Lạc ngươi thật ra rất thích nói đùa."
Lạc Lạc nói: "Ngươi không thích Từ Hữu Dung. . . chỉ cần là người đã từng sống trong hoàng cung, có người nào không biết chứ?"
Bình Quốc công chúa đột nhiên thu liễm nụ cười, lạnh giọng nói: "Mẫu hậu thích nàng, tại sao ta phải thích nàng? Hơn nữa, đứa bé nhà Thu Sơn hoàn mỹ vô khuyết, ưu tú như thế, nên làm Phò mã của Đại Chu triều ta mới đúng, tại sao phải kết hôn với con khỉ hoang dã như nàng!"
Lạc Lạc trào phúng nói: "Cho dù ngươi đem chuyện khi còn bé đánh nhau thua nàng nói đi nói lại vô số lần, cũng không ảnh hưởng tới địa vị của nàng ở trong lòng Thánh Hậu nương nương cùng với mọi người, đừng nói là Thu Sơn Quân, chính là ta cũng muốn cưới nàng chứ không phải cưới ngươi."
Bình Quốc công chúa rất tức giận, nói: "Rốt cuộc là ngươi đứng bên nào?"
Lạc Lạc nói: "Ngươi cũng không phải không biết, ta vẫn rất thích nàng —— dĩ nhiên, nếu như ngươi chịu để ta rời đi, ta sẽ đứng về phía ngươi."
Bình Quốc công chúa đứng dậy lẳng lặng nhìn nàng, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười nói: "Mạc Vũ lần đầu tiên cầu ta làm việc giúp, ngươi cảm thấy ta sẽ làm hỏng chuyện ư?"
Lạc Lạc đứng dậy, nói: "Loại chuyện đối với mình không chút lợi ích này, không phải ngươi trước giờ không làm hay sao?"
Bình Quốc công chúa bất đắc dĩ thở dài nói: "Dù sao ta cũng là công chúa, cuối cùng cũng phải làm chút chuyện cho Đại Chu triều."
Lạc Lạc suy nghĩ một lát, mới hiểu được chuyện mà nàng nói, hằn là liên quan tới chuyện sứ đoàn phía nam cầu hôn, nhưng nghĩ mãi vẫn không rõ, mình ở hay không ở hiện trường Thanh Đằng yến, đối với chuyện cầu hôn có ảnh hưởng gì, mặc dù chính mình cảm thấy bội phục Thu Sơn Quân, nhưng đối với hắn lại không có chút cảm xúc nào.
Tay nàng khẽ giơ lên, rất gần đai lưng, chỉ cần khẽ động, có thể rút ra Phong Vũ tiên.
Đối phương là Bình Quốc công chúa của Đại Chu triều, rất được Thánh Hậu nương nương sủng ái, cho dù là nàng, cũng không thể làm chuyện gì quá đáng, nhưng hiện tại, Lạc Lạc bỗng nhiên rất muốn giết nàng, bởi vì nàng đột nhiên nghĩ đến, đối phương dám đem mình lừa gạt đến Tiểu Minh cung, rất có thể sẽ ra tay đối với tiên sinh!
Bình Quốc công chúa biết rõ tính cách của nàng, nhưng không hề lo lắng, khẽ cười nói: "Vài ngày trước nghe nói ngươi ở Thanh Đằng yến đem đứa cháu ngoại của ta đánh thành phế nhân, quả nhiên không hổ là Lạc Lạc, có thể ta đánh không lại ngươi, nhưng. . . nếu như ta gặp chuyện không may, nhà các ngươi có thể gánh nổi hay sao?"
Lạc Lạc nhìn nàng nói: "Thiên Hải gia toàn là một đám người điên, chúng ta quả thật không gánh nổi. . . Nhưng ngươi cũng nên hiểu, nhà ta cũng có rất nhiều người điên, nếu như ta có chuyện trong kinh đô, chỉ dựa vào ngươi, cộng thêm với Mạc Vũ, có thể gánh nổi hay sao?"
Bình Quốc công chúa vô tội nói: "Nơi này là hoàng cung Đại Chu, ngươi có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Trong bóng đêm ngoài Tiểu Minh cung, không biết ẩn giấu bao nhiêu cung phụng cùng cường giả cung đình.
Những người đó tự nhiên không dám đả thương Lạc Lạc, nhưng có thể vây khốn nàng.
Tựa như bởi vì vài nguyên nhân, Mạc Vũ cũng không đả thương Trần Trường Sinh, cho nên phải nghĩ biện pháp vây khốn hắn.
Bọn hắn thầy trò hai người, cũng gặp phải khốn cảnh giống nhau.
"Không cần giả bộ ngu xuẩn ở trước mặt ta, ta cũng rất am hiểu chuyện này."
Lạc Lạc chậm rãi rút Phong Vũ tiên, nhìn nàng thật tình nói: "Chính mình tự xảy ra chuyện, ai có thể ngăn cản được?"
Bình Quốc cảm thấy hơi run lên, bởi vì nàng nhìn thấu kiên quyết của Lạc Lạc—— nếu như Lạc Lạc thật sự gặp chuyện không may ở hoàng cung Đại Chu, nàng cùng Mạc Vũ cộng lại, cũng không thể nào thừa nhận, mấu chốt nhất chính là, chuyện tối nay, nương nương cũng không biết, tám trăm dặm Hồng hà giận dữ, làm sao có thể giải quyết được?
"Thiếu niên tên là Trần Trường Sinh kia đến cùng có điểm gì tốt, lại có thể làm cho ngươi khăng khăng một mực thành như thế?" Nàng nhìn Lạc Lạc, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Đây không phải chuyện ngươi cần quan tâm, cũng không phải chuyện ngươi thật sự quan tâm."
Lạc Lạc tay phải nhẹ động, Phong Vũ tiên chậm rãi di động trên kim chuyên, nàng nhìn Bình Quốc công chúa nói: "Ta hiện tại cũng không muốn quan tâm mục đích của các ngươi đến cùng là gì, ta chỉ muốn ngươi ra lệnh cho những người ngoài điện tránh ra, ta muốn tham gia Thanh Đằng yến ."
Bình Quốc công chúa trầm mặc không nói, nhìn như do dự, trên thực tế lại đang yên lặng tính toán thời gian, đợi xác nhận theo giải thích của Mạc Vũ, lúc này thiếu niên kia ắt đã bị vây khốn ở Đồng Cung, mới ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười.
"Mời." Nàng nhìn Lạc Lạc nói: "Hi vọng ngươi sẽ tới kịp."
. . .
. . .
Bóng đêm thâm trầm, cung điện sáng như ban ngày, Lạc Lạc đi tới bên ngoài Vị Ương cung, tóc đen bên má bay lên, giữa lông mày lấm tấm mồ hôi. Nàng nhìn về bóng tối sau điện, thấy được thân ảnh Kim trường sử cùng Lý nữ quan, nghiêng đầu yên lặng nghe trong chốc lát, hai hàng lông mày thanh tú khẽ vén lên, như đang tức giận.
Trần Trường Sinh không có trong điện. Thời khắc lúc trước, hắn còn bên góc ngoài điện cùng Đông Ngự thần tướng Từ Thế Tích nói chuyện với nhau, tiếp theo Trần Lưu Vương cùng hắn nói mấy câu, Kim trường sử cùng Lý nữ quan không nhích tới gần, không ngờ một khắc sau, hắn đã biến mất trong bóng đêm, không biết đi nơi nào.
Lạc Lạc nhìn Đại Chu hoàng cung trong bóng đêm, vô số mái cong lâu các, trầm mặc không nói, nàng biết, muốn trong giai đoạn này, ở khu vực rộng lớn như thế tìm một người sẽ khó khăn đến nhường nào, như vậy chính mình kế tiếp phải làm gì?
Đại Chu hoàng tộc có vài người không muốn tiên sinh cùng mình xuất hiện ở Thanh Đằng yến, bởi vì sứ đoàn phía nam muốn tới cầu hôn, rốt cuộc là tại sao? Nàng cầm túi gấm trong tay, nghĩ tới trước lúc rời khỏi Quốc Giáo học viện tiên sinh đã dặn dò, hai hàng lông mày càng nhướng cao hơn, tựa như muốn bay lên vậy.
Đối phương đã không muốn mình làm , như vậy nhất định sẽ làm.
Lạc Lạc không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cánh cửa Vị Ương cung đang đóng, đón quang minh trong điện đi vào.
Trong điện, sứ đoàn phía nam đã trình diện, đang cùng Thanh Đằng chư viện cùng với các đại nhân vật của triều đình và Quốc Giáo bái kiến, có chút người chưa từng gặp qua đang tự giới thiệu mình, hô câu ngưỡng mộ đã lâu, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, phi thường náo nhiệt.
Mà đúng lúc này, một tiếng loảng xoảng vang lên, cửa điện bị người đẩy ra!
Gió đêm lạnh lẽo mặc dù không thể thổi vào, nhưng ánh sáng trong điện lại biến đổi, không khí cũng biến đổi, bởi vì người đẩy cửa điện tỏ vẻ rất vô lễ.
Đợi thấy rõ ràng tiểu cô nương đứng ở cửa điện là ai, trong điện trở nên an tĩnh dị thường.
Lúc trước đã có người chú ý tới chỗ ngồi của Quốc Giáo học viện không có một bóng người, đang cảm thấy kinh ngạc, lúc này mới thấy được chánh chủ.
Ánh mắt của Lạc Lạc lướt qua khắp điện.
Tên trung niên nam nhân kia hẳn là Tộc trưởng Thu Sơn gia, Thu Sơn Nguyên Tín.
Tên lão giả râu tóc bạc trắng, trước án chỉ đặt một chén nước trong, một quả thanh lê, hẳn là Ly sơn Trưởng lão Tiểu Tùng Cung.
Tên nữ tử mặt che lụa trắng, khí độ thanh tĩnh, mặc Quốc Giáo lễ phục, lại cùng chút ít nữ giáo sư của Thanh Diệu Thập Tam ti ngồi gần sát, hằn là đồng môn của Thánh nữ đương đại.
Ba tên thanh niên vẻ mặt đạm mạc, kiếm đặt ngang đầu gối, hẳn là Thần Quốc Thất Luật trong đồn đại.
Thanh Đằng ngũ viện cùng đám học sinh thông qua đại triêu thí dự khoa khảo thí đều đã gặp.
Trong điện có rất nhiều người, nhưng không có Trần Trường Sinh.
Ánh mắt của Lạc Lạc cuối cùng rơi vào một chỗ ngồi.
Chỗ ngồi này cách Trần Lưu Vương đám người chủ tịch quá gần, so sánh với vị trí của Thu Sơn Nguyên Tín cùng Tiểu Tùng Cung chỉ kém một chút.
Chỗ ngồi này có một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi vẻ mặt ôn hòa , thân thiết chí cực, khí tức bình thường, nhưng tuyệt đối không bình thường.
Bởi vì trong mắt của hắn có tia sáng.
Lạc Lạc nhìn người này, biết hắn nhất định là Thần Quốc Thất Luật Cẩu Hàn Thực.
Cẩu Hàn Thực trong truyền thuyết .