Đăng vào: 12 tháng trước
Hướng gió trên mạng nhanh chóng thay đổi, từ nghi ngờ, nhục mạ ban đầu đến giờ thì xin lỗi, truy đuổi. Thiệu Càn Càn nhìn những id xa lạ đó, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Sau đấy, giám đốc Lương bên nền tảng cũng gọi điện thoại cho cô, bảo là có thể live stream như bình thường, còn nói muốn giúp cô tạo thanh thế, lại tâng bốc cô lên tận một nấc thang. Thiệu Càn Càn chẳng hứng thú, không thèm nói gì cả cúp ngay, cô hơi thất vọng về nền tảng này, hay nói chính xác hơn là với người phụ trách nền tảng.
Không chỉ có giám đốc Lương gọi điện thoại cho cô, mà giám đốc bên IR cũng liên lạc với cô lần nữa, lúc này Thiệu Càn Càn không hề do dự, lập tức từ chối lời mời của bọn họ, đã từng không tin tưởng nhân phẩm của cô, thì cô cũng sẽ không đến đó nhập bọn với họ.
"Càn Càn, mày không live stream à?" Phương Đàm thấy cô hình như muốn đi giờ học buổi chiều, hơi nghi hoặc.
Thiệu Càn Càn: "Buổi chiều thầy Lâm cùng văn phòng với ba tao, không đi thì để cho ba tao phát hiện hả. Hơn nữa nếu như oan ức đã được rửa sạch*, thì tạm thời tao cũng không vội.
[*trầm oan đắc tuyết: 沉冤得雪 kiểu như oan ức lâu dài sẽ được rửa sạch ấy]
"Phải không, hai hôm trước thấy mày không live stream được mà gấp muốn chết."
"Nhưng bây giờ thì khác mà," Trong mắt Thiệu Càn Càn hiện lên một tia gian xảo, "Tao muốn chờ bình luận ở trên mạng lên men lên men, chờ đến khi Lư Phỉ và Nghiêm Đông bị chửi gần chết thì tao mới bao dung mà nói hai câu, khuyên mọi người phải có lòng vị tha."
Phương Đàm: "Khuyên mọi người có lòng vị tha được đấy, có tí tâm tư nhỏ đây mà."
"Ngại quá ngại quá."
Đến lớp học xong, Thiệu Càn Càn và Phương Đàm đi tới vị trí ở dãy sau, Kha Tiểu Duy đã ở đấy chiếm chỗ tốt cho bọn họ.
Thiệu Càn Càn bước vào cửa trước phòng học, song cô chợt nhận ra từ khi cô đi vào cho đến lúc ngồi xuống, tầm mắt của đám người trong lớp đều lia sang hướng cô. Thiệu Càn Càn bị ngắm đến ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Trên mặt tao có gì hả? Làm gì nhìn chằm chằm tao vậy."
Kha Tiểu Duy lướt qua Phương Đàm vỗ vỗ vai Thiệu Càn Càn: "Hai ngày nay do mày bị chuyện live strem mà buồn bã không vui, cho nên cũng không biết đó."
"Cái gì?"
"Mày với Lâm Gia Thố á, con gái khoa tụi mình đều nói Lâm Gia Thố giúp mày dọn hành lý, giúp mày đón em trai, còn nói mày theo đuổi được Lâm Gia Thố rồi."
Thiệu Càn Càn: "...... Tao theo đuổi Lâm Gia Thố lúc nào?"
Kha Tiểu Duy tấm tắc lắc đầu: "Tao cũng không biết, nhưng đúng là truyền đi như thế, nói cho mày biết, bây giờ không chỉ mỗi khoa chúng ta, mà ngay cả khoa khác cũng nghe đồn, với lại, mọi người đều biết Lôi Nhân Nhân tại vì mày mà khóc ác liệt một trận."
Thiệu Càn Càn hít sâu một hơi: "Làm gì vậy? Gần đây nhiều trò thật đấy, tao trêu ai ghẹo ai hả."
Kha Tiểu Duy: "Nhưng mày với Lâm Gia Thố có mờ ám cũng là sự thật."
"Tao......" Thiệu Càn Càn muốn phủ nhận, nhưng nhớ lại đêm qua, cô thậm chí nói nửa chữ cũng không được, cuối cùng, cô chỉ có thể lẩm bẩm một câu, "Nhưng dù sao tao cũng không theo đuổi cậu ấy."
"Không theo đuổi tớ đáng để cậu vui mừng sao bạn học Thiệu." Đột nhiên, đỉnh đầu vọng đến một giọng nam quen thuộc. Thiệu Càn Càn hoảng sợ, vô thức đứng lên, nhưng mông cô mới vừa rời chỗ ngồi đã bị Lâm Gia Thố ấn bả vai ép ngồi xuống.
"Vào học rồi muốn đi đâu?" Lâm Gia Thố mỉm cười nói, giọng nói cũng vô cùng dịu dàng, nhưng Thiệu Càn Càn lại lo lắng đầu cũng không dám xoay lại, bởi vì cô sợ vừa nhìn thấy anh, lại nhớ rõ về chuyện hôm qua...... Gió âm thầm nổi lên.
Thiệu Càn Càn không trả lời song Lâm Gia Thố cũng không thèm để ý, anh thả sách trên tay xuống, dứt khoát ngồi ở bên cạnh cô.
Đám người ở hàng phía trước tò mò ngoảnh đầu lại, một số là lén lút, một số là trắng trợn táo bạo. Thiệu Càn Càn cầu cứu nhìn về phía Kha Tiểu Duy và Phương Đàm, nhưng mà hai đứa này cứ như người trong suốt vậy, đều nhìn điện thoại của mình không thèm nói câu nào.
"Thiệu Càn Càn."
"Hở?"
"Cậu lại đây."
"Lại, lại đâu chứ, tớ ở đây mà."
Lâm Gia Thố liếc cô một cái, duỗi tay túm chặt ống tay áo của cô rồi kéo về phía anh một chút: "Tớ nói cậu đến gần hơn chút nữa, xa như thế thì cậu muốn tớ nói chuyện như nào, đã vào học rồi, giọng tớ lớn hơn cả giáo viên à."
"......"
Người cô bị kéo gần lại, Lâm Gia Thố nhìn cô bé trước mắt lỗ tai hồng rực, kiềm chế rạo rực trong lòng: "Tớ chỉ muốn hỏi cậu, chừng nào thì cậu live stream."
"Buổi tối đi." Thiệu Càn Càn cầm bút vẽ loạn trên sách, cưỡng ép bản thân bình tĩnh.
"Được, đến lúc bắt đầu thì nói với tớ một tiếng."
"Ò."
Vừa dứt lời, đầu bút đã bị người ta đè lại, Thiệu Càn Càn sửng sốt một chút, quay đầu dòm anh.
Lâm Gia Thố nheo nheo mắt: "Không còn gì khác muốn nói với tớ sao."
"......"
"......"
"Thật ra là, có ——"
"Ừ cậu nói đi."
"Ngày hôm qua, cậu uống nhiều không?" Giây phút Thiệu Càn Càn nói lời này dùng âm lượng cực kỳ nhỏ, nhưng mà Lâm Gia Thố nghe rõ, anh nghiêng mắt nhìn cô, nói, "Uống thì có uống, nhưng không uống nhiều."
"Tớ uống nhiều quá."
Ánh mắt Lâm Gia Thố trầm xuống: "Ờ, cậu muốn nói cái gì."
Thiệu Càn Càn vặn ngón tay, mặt lại bắt đầu nóng: "Tớ muốn nói là, tớ uống nhiều nên sau đấy hơi làm bậy. Kế tiếp, kế tiếp tớ biết mọi người đều trẻ tuổi mà, tinh thần mãnh liệt, ngày đó lại địa lợi nhân hòa, tự dưng cảm xúc bộc phát thì cũng đành chịu. Thật ra tớ cũng không trách cậu, đều là người trưởng thành, bình thường thôi. Còn cậu nói chịu trách nhiệm ấy...... Ừm, tớ chưa nói là cậu bắt buộc phải chịu trách nhiệm."
"Vậy thì ý cậu là không muốn chịu trách nhiệm với tớ?"
Thiệu Càn Càn trố mắt: "Không phải, tớ không có ý này."
"Thế thì là bằng lòng chịu trách nhiệm với tớ."
"......"
"Thiệu Càn Càn, nhân phẩm tớ rất tốt nhỉ." Lâm Gia Thố đột nhiên nói.
Thiệu Càn Càn chớp mắt, không rõ lý do, đành phải theo bản năng gật gật đầu: "...... Nhân phẩm cậu rất tốt."
"Tính tình thân thiện, thích giúp đỡ mọi người, học tập cũng không quá tệ." Lâm Gia Thố một tay chống đầu, nghiêng mắt nhìn cô, "Cho nên, chịu trách nhiệm với tớ cũng không thiệt thòi lắm, cậu cảm thấy thế nào?"
Bịch ——
Bút bị cô làm rớt xuống dưới bàn trên, cô nuốt một ngụm nước miếng, trên mặt là dimemay, trong lòng là conmeno.
Lâm Gia Thố cũng không giục cô trả lời, duỗi tay chọc cậu bạn nằm sấp trên bàn chơi điện thoại ở trước mặt, cậu bạn xoay xuống, Lâm Gia Thố thấp giọng nói: "Làm phiền, bút của Thiệu Càn Càn rơi ở dưới bàn cậu, nhặt giúp được không?"
Cậu bạn cười nhẹ với Lâm Gia Thố, sau đó lại mờ ám nhìn về phía Thiệu Càn Càn: "Không thành vấn đề nhé."
Khom lưng nhặt bút lên, cậu bạn xoay qua nói với hai người: "Này, hai người xem như là cặp đầu tiên của lớp mình, có phải nên mời mọi người ăn cơm hay không?"
Thiệu Càn Càn: "Chúng tớ không ——"
"Cách mạng chưa thành công." Lâm Gia Thố lấy bút trong tay cậu ta đưa đến trước mặt Thiệu Càn Càn, tiếp theo vẻ mặt bình tĩnh nhìn giáo viên trên bục giảng, "Đợi thành công rồi, sẽ mời."
"Ò ò ò ~" Cậu bạn kêu lên một cách kỳ lạ, vội vàng quay đầu kề tai nói nhỏ truyền lại tin tức mới nhất với bạn cùng bàn.
Thiệu Càn Càn nhìn bạn học phía trước thảo luận thật nhiệt tình, vẻ mặt ngu ngơ nhìn Lâm Gia Thố: "Tớ có câu hỏi?"
Lâm Gia Thố vừa nói câu đó xong thì trong lòng cũng căng thẳng, nhưng anh cảm thấy bản thân nhất định phải chống đỡ, vì thế nhàn nhạt nói: "Hỏi đi."
Thiệu Càn Càn châm chước một chút, do dự nói: "Cách mạng chưa thành công, cậu...... Cậu chắc không phải đang theo đuổi tớ chứ?"
Lâm Gia Thố tạm dừng: "Không rõ ràng sao."
"Cậu sẽ không thích tớ chứ?"
"...... Không rõ ràng sao?"
"Rõ ràng à?!" Thiệu Càn Càn đầu óc lộn xộn như keo dính, không biết hai người tại sao lại nhảy đến bước này, "À...... Là vì chuyện ngoài ý muốn hôm qua sao, hay là vì ngày hôm qua tớ chưng diện quá đẹp nên khiến cậu kinh diễm?"
Lâm Gia Thố nheo nheo mắt: "Hửm?"
"Rốt cuộc ngày hôm qua tớ đẹp hay không đẹp?"
Thiệu Càn Càn truy vấn, Lâm Gia Thố đành phải nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Cũng khá xinh đẹp."
Thiệu Càn Càn đè thấp thanh âm, sợ người khác nghe được còn nắm quần áo của Lâm Gia Thố xích lại gần một tí, ánh mắt cô hơi lóe lên: "Cho nên, cậu thích cái này sao."
Lâm Gia Thố thoáng ngẩn ra, dòm cô như đứa bệnh thần kinh, "Cậu cảm thấy tớ chỉ vì ngày hôm qua như thế à."
Thiệu Càn Càn hơi ngượng ngùng, "Ngày hôm qua tớ như thế tớ cũng cảm thấy đẹp, nhưng đó không phải thói quen của tớ."
"......"
"Nhưng bình thường tớ không phải thế."
"...... Không phải, Thiệu Càn Càn, não cậu hỏng rồi phải không?"
Thiệu Càn Càn nhìn anh một cái: "Công kích thân thể hả."
Lâm Gia Thố khóe miệng hơi hơi co rút, có chút suy nghĩ muốn đè người này xuống đất cọ xát một lần, nhưng bây giờ thời gian không thích hợp, anh đành phải nhẫn nhịn nói: "Hôm qua là chuyện ngoài ý muốn, nhưng nếu không có ngày hôm qua, chúng ta cũng sẽ đi đến bước này, nếu không cậu cho rằng tại sao tớ lại giúp cậu."
Thiệu Càn Càn nghĩ nghĩ, trong đầu nảy ra lời Lâm Gia Thố nói với cô lúc trước: "Cậu nói cậu là phó hội trưởng, trợ giúp bạn học là trách nhiệm."
"Tớ nói sao cậu cũng tin hết à!"
Phòng học đột nhiên yên tĩnh, đám người phía trước đều quay sang nhìn về hướng bọn họ, ngay cả giáo viên cũng dừng giảng bài, nghi hoặc nhìn Lâm Gia Thố.
"Gia Thố, có chuyện gì hả?"
Lâm Gia Thố: "......"
Thiệu Càn Càn yên lặng cúi thấp đầu.
Lâm Gia Thố hít sâu một hơi: "Xin lỗi thầy ạ, con không có chuyện gì, thầy tiếp tục đi."
"Ừ được, có gì thì nói ra nhé."
Dù sao cũng là Lâm Gia Thố, thầy giáo cũng không phê bình, sau khi nói xong liền tiếp tục giảng bài, chỉ là bạn học trong lớp cũng không còn tập trung với tiết học nữa, cứ luôn quay đầu nhìn sang vị trí của bọn họ.
Thiệu Càn Càn ghé vào trên bàn, ngực nhảy bịch bịch. Cô ổn định hơi thở, cuối cùng ngước mắt nhìn về phía Lâm Gia Thố.
Người trước mắt này, là người cô vẫn luôn xếp vào danh sách nam thần, ngày trước cô thường xuyên treo anh bên miệng, nhưng thật ra chưa bao giờ muốn theo đuổi. Những lời ấy chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, đùa giỡn mà thôi.
Tuy nhiên sau đấy, cô phát hiện bọn họ dần dần có tiếp xúc, với cả anh còn giúp cô rất nhiều, thậm chí, vào khoảnh khắc cô đau khổ nhất anh lại nói, anh tin tưởng cô.
Anh đúng là một người rất tốt, tốt đến mức khiến cô cảm thấy vô cùng kì diệu, giống như việc gì khó khăn anh đều có thể giải quyết được hết.
Vì thế vừa rồi, cô thực sự không cố ý bắt lỗi, không phải cố ý nói những lời chọc giận anh, chỉ là, cô rõ ràng cảm thấy hơi kì lạ.
Làm sao mà, thích chứ?
Anh không thiếu gái thích, cũng không thiếu gái đẹp.
Làm sao lại thích cô được chứ?
"Lâm Gia Thố." Thiệu Càn Càn duỗi tay túm túm góc áo anh, nhỏ giọng kêu tên của anh.
Lâm Gia Thố rũ mắt nhìn thoáng qua cô, mặc dù bị cô chọc giận, nhưng tư thế vẫn hơi nghiêng nghiêng cúi người xuống.
Thiệu Càn Càn thấy tai anh dựa lại đây, liền thấp giọng nói: "Tớ vẫn cảm thấy rất bất ngờ, cho nên, là sự thật sao?"
"Tớ giống đang nói dối?"
Thiệu Càn Càn: "...... Không có."
Lâm Gia Thố cười khẽ, duỗi tay gõ nhẹ trên trán của cô: "Không vội, cậu có thể quay về suy nghĩ thật kỹ, nghĩ kỹ rồi thì nói cho tớ biết, có muốn chịu trách nhiệm hay không."
"......"