Đăng vào: 12 tháng trước
Trác Thành Quân không nói gì nhưng biểu môi thể hiện thái độ với mẹ.
Lâu lâu hắn lại liếc nhìn vết bỏng vừa lành trên tay Hàn Lập Y, cả thân hình gầy gò, ốm yếu của cô nữa. Nhớ đến lời lúc nãy của mẹ, Hàn Lập Y này thật sự là một mình trốn ra ngoài tìm hắn sao? Mái tóc hỗn độn, bù xù kia là vì cả đêm không được ngủ yên giấc sao?
Trác Thành Quân cúi đầu nhìn bát súp, lần thứ hai nhớ lại lời của mẹ, cuối cùng vẫn đưa bát lên thổi thổi.
Mẹ hắn không phải là một người cả tin, đôi mắt nhìn người của bà trước giờ không hề phiến diện, Hàn Lập Y làm cho hắn mất lòng tin cư nhiên lại giành được tình cảm của bà là tại vì sao?
Là vì người phụ nữ này quá cao chiêu có thể qua được người lão luyện như mẹ hắn hay... thật sự giống như lời bà nói, Hàn Lập Y có nỗi khổ riêng nên mới cần tiền đến vậy?
"Này, nhóc con, suy nghĩ cái gì vậy, đổ hết bây giờ?"
Lời nhắc nhở của mẹ Trác kéo Trác Thành Quân trở về thực tại.
Đây là lần đầu hắn đút người khác ăn, có trời biết sẽ lúng túng cùng chật vật thế nào, càng không biết làm sao cho đúng.
Vì hơi yếu sau khi phẫu thuật nên tay hắn có chút run run hoặc vì khẩn trương khiến cho cái muỗng bị lệch khỏi miệng Hàn Lập Y, đổ lên người cô.
"Này, có sao không?" Hắn hơi xấu hổ hỏi, tay chân vụn về thế này là lần đầu tiên.
Hàn Lập Y lắc đầu, Trác Thành Quân lấy khăn giấy ở đầu giường, đưa cho cô nhưng không muốn để ai nhìn ra vì xấu hổ nên gắt lên: "Cô bị ngốc à, lúc nãy còn không biết tránh ra, bẩn tay tôi hết rồi này!"
"Xin lỗi." Vậy mà Hàn Lập Y xin lỗi hắn thật làm Trác Thành Quân không biết nói gì tiếp theo, hắn giả vờ khuấy khuấy bát súp rồi hắng giọng hống hách:
"Có nóng hay không thì kêu lên một tiếng."
Hắn băng quơ nói một câu vậy thôi, nhìn vào thì lạnh nhạt nhưng đây là sự quan tâm đầu tiên kể từ khi cô lấy hắn cho đến bây giờ.
Hốc mắt Hàn Lập Y phút chốc lại đỏ lên.
Trác Thành Quân không hiểu vì sao cô lại khóc, hắn rất ít khi thấy cô khóc hoặc chưa từng nhìn thấy. Nhưng chẳng phải cô mạnh mẽ lắm sao, còn từng đánh hắn, sao bây giờ mới quát một câu đã khóc rồi, vô lý!
Hắn đành nhìn mẹ mình, khẩn trương giải thích: "Là tự dưng cô ta khóc chứ không phải tại con quát đâu đó." Lại nhìn Hàn Lập Y khuôn mặt đỏ bừng, hắn đưa tay đẩy đẩy vai cô: "Này, nín đi, cô hung dữ lắm mà. Hay là cố tình khóc để mẹ tôi tức giận cho tôi nhịn bữa trưa hả?"
"Thẳng ngốc!" Mẹ Trác buồn cười đập tay của Trác Thành Quân: "Lập Y là cảm động đó, trước giờ mày có từng đối xử với con bé tử tế như vậy bao giờ đâu."
Bây giờ thì Trác Thành Quân mới giật mình, không chớp mắt nhìn mẹ như muốn xác định lại, nhưng bà chỉ nhún vai đi ra ngoài tìm bác sĩ hỏi bệnh tình của con trai, sẵn tiện đây cũng là một dịp tốt chừa lại không gian cho thằng con trai ngốc hồi tâm chuyển ý.
"Mẹ... mẹ đi rồi, hay là để tôi tự ăn đi." Mẹ Trác đi rồi, Hàn Lập Y liền dè dặt đề nghị, đưa tay muốn đón lấy cái bát.
"Thôi đi, làm sao tôi biết cô có mách lại mẹ tôi hay không? Với cả tôi cũng không muốn mẹ thất vọng, nên cô ngồi im rồi há miệng ra giúp."
Trác Thành Quân từ chối, xong rồi lại múc súp, nhưng nghĩ nghĩ, đánh mắt sang bên trái rồi nói: "Tôi là vì không muốn mẹ tôi buồn chứ không phải muốn đút cho cô đâu! Đừng mơ tưởng lung tung."
Nhưng ai biết câu nói này có bao nhiêu không chân thật.
Chỉ có hắn chột dạ biết...
Ăn xong, Hàn Lập Y được mẹ Trác đưa về nhà để thay quần áo và nghỉ ngơi.
"Mày tốt nhất biết điều cho mẹ, ngồi ngoan ngoãn ở đây, đừng để những thứ bạch tuột tua tòng chạy đến rồi ăn hiếp Lập Y. Hứ!"
Trác Thành Quân thở dài nhìn bóng lưng yếu ớt của Hàn Lập Y khuất sau cánh cửa.
Người phụ nữ cứng đầu cứng cổ này chẳng phải lúc trước rất hung hăng sao, bây giờ ăn trúng cái gì mà nhìn bộ dạng lúc nào cũng mệt mỏi, đáng thương vậy?
Có lẽ nào...