Chương 41: Đoạn Cuối Tình Yêu

Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Trác Thành Quân, anh khóc sao?"

Trác Thành Quân ngẩn ngơ, cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên tóc hắn.

Trác Thành Quân giật mình, ngẩn ngơ ngước lên.

"Anh khóc, có phải vì anh thấy rất đau, rất đau...không thở được, quặn thắt tâm can?"

"Lập Y...em..." Trác Thành Quân không tin vào mắt mình.

"Phải, là em diễn kịch lừa anh."

"Hàn Lập Y." Trác Thành Quân gắt lên.

Hàn Lập Y cũng nhìn hắn: "Sao, tức giận muốn đánh em?"

Trác Thành Quân lòng ngực phập phồng kịch liệt, lảo đảo rồi rồi nhào đến, ôm cô ghì chặt vào lòng, hơi thở đứt quãng, lẩm bẩm: "Hàn Lập Y, em làm anh sợ muốn chết...May quá...may quá, em còn sống...cũng may là em lừa anh, Lập Y không sao, không sao rồi..."

Hàn Lập Y hơi ngẩn ngơ trước hành động của Trác Thành Quân rồi ngồi dậy, kéo cổ áo hắn sát vào người mình, đôi tay ôm khuôn mặt ngân ngấn nước mắt của hắn: "Trác Thành Quân, bây giờ anh đã hiểu cảm giác của em hai năm trước và thời khắc đó khủng hoảng thế nào không? Nhưng anh, còn sống thế mà chẳng chịu gặp em...khiến em giày vò suốt hai năm, khi tỉnh lại anh muốn ly hôn..."

"Lập Y, anh chỉ muốn..."

"Anh đừng nói mấy lời đó! Ly hôn là để cầu hôn em, bắt đầu một cuộc sống mới...Nhưng mà mấy thứ đó em vốn không cần."

"Lập Y!"

"Trác Thành Quân, em muốn chỉ là anh, tại sao anh không hiểu hả?" Hàn Lập Y không ngừng đánh vào người Trác Thành Quân.

Hắn cũng cứng đờ người khi nghe lời này của Hàn Lập Y. Cuối cùng không né tránh, mà ôm cô rồi lẳng lặng ngồi đó cho cô trút giận.

Ngoài phòng bệnh.

"Trác cha ơi, cảm động quá."

"Tôi thấy sau cơn mưa, trời lại sắp bão rồi."

"Hả? Sao vậy?"

"Thằng Trác con nó giả tàn giả phế lâu như vậy, bình thường còn làm giá bắt Lập Y chiều theo ý nó. Bây giờ thì tốt rồi, bị Lập Y giăng bẫy bắt tại trận, bà yên tâm, so với lần trước muốn đẩy thằng Trác con xuống cầu thang, không chừng lần này Lập Y cho nó bay từ tầng 5 bệnh viện xuống luôn."

"..." Mẹ Trác giật mình, lo sợ cho tương lai con trai còn nhiều điều thú vị.

Mạnh Du Viễn đứng một bên ôm Tiểu Quân, chiếc xe lao đến Hàn Lập Y khi nãy cũng là do anh lái. Sơ hở nhiều như vậy mà Trác Thành Quân cũng không phát hiện, có trách thì trách hắn sa vào lưới tình chỉ số IQ đã giảm xuống bằng không đi.

Cứ tưởng dọa hắn một phen là được, ai ngờ vào đến phòng bệnh hắn còn không phát hiện Hàn Lập Y vẫn thở đều đều, mà gục xuống run rẩy khóc.

"Trác Thành Quân, anh gạt em lâu như vậy ắt hẳn là rất vui?"

"Lập Y, em nghe anh giải thích. Đêm đó gặp em quả thật chân anh chưa hoàn toàn bình phục nên anh..."

"Vậy lúc đó anh bước đi được chưa?"

"À thì...cũng được vài bước, nhưng mà..."

"Vậy bây giờ anh hồi phục rồi phải không?"

"À ờm...cũng có thể gọi là vậy."

Trác Thành Quân sau khi trả lời thì cảm thấy thật hối hận.

"Vậy mà anh còn muốn đợi thêm một tháng, để vờn em như một con ngốc sao? Anh chơi đùa em vui như vậy sao?!"

"Không...không, Lập Y anh chưa hồi phục hẳn đâu. Lúc nãy chạy nhiều quá bây giờ đau thật đau luôn, bác sĩ nói...nói, đợi thêm một tháng...a....đau quá, đau quá!"

"Chân đau hơn hay là eo đau hơn?"

"Eo...eo đau hơn, em đừng véo...a..." Trác Thành Quân la oai oái, muốn nhảy ra nhưng bị cô kéo tóc lại: "Chân còn không khỏe chỗ nào, để em xem cho."

"Hết...hết rồi, chân anh lành rồi...có thể chạy marathon đường dài luôn." Trác Thành Quân vừa đau vừa nhột, mắt cũng đỏ lên muốn trào ra cả nước mắt.

"Trác Thành Quân, em ghét anh!"

Hàn Lập Y đẩy hắn ra. Đứng bật dậy, nước mắt giàn ra, đi ra ngoài.

"Lập Y...em nghe anh nói, một tháng nữa là..." Trác Thành Quân đuổi theo nhưng Hàn Lập Y đều đẩy ra, đến trước mặt Mạnh Du Viễn, ôm Tiểu Quân lên.

"Ma ma...ma ma...Tiểu Quân lúc nãy...sợ..sợ quá a..." Tiểu Quân ôm cổ cô, mếu máo khóc.

Hàn Lập Y dỗ nhóc, rồi nói cảm ơn Mạnh Du Viễn, sau đó cùng anh lên xe về Trác gia.

Ba mẹ Trác lúc này mới lén lút nối đuôi đi theo, nhưng chưa ra khỏi hành lang Trác Thành Quân đã đứng chặng đường.

"Ba mẹ, hai người cũng góp sức gạt con?"

"Không, con nghe mẹ nói. Tất cả là tại Trác lão đầu, mẹ không biết gì hết!"

Trác cha nhìn Trác Thành Quân.

"Hứ, phải đó! Là ba mày cho bày kế cho Lập Y đó, mày làm gì ba nào? Bà, đừng sợ. Chúng mình đẻ ra nó, nó dám hó hé mình liền nhét nó trở vào."

Ha ha, tưởng gì. Con dâu giận ông ba già thì còn lo được lo mất, còn thằng con này giận thì cứ mặc xác nó, méo sợ.

"À, phải ha. Trác cha nói đúng, chúng ta đi về nào! Lần này thì Lập Y không giận chúng ta chuyện gạt nó hai năm nay rồi."

"Đúng nha, tốt quá."

Ba mẹ Trác đường hoàng dắt tay nhau, nghênh ngang đi qua mặt Trác Thành Quân, xem hắn như không khí, vừa nói vừa cười vui vẻ về vẻ mặt của Trác Thành Quân khóc lóc khi nãy có bao nhiêu đáng thương và thê thảm.

Trác Thành Quân cảm thấy dù mình có là con ghẻ đi nữa thì cũng không nên bị phân biệt đối xử như thế a. Hắn kiếm cho nhà họ Trác rất nhiều tiền, còn sinh được cháu cho ông bà nữa mà?

Ba mẹ Trác tâm niệm: Nếu mày không đi làm thì sao gặp được Lập Y, là ba mày cho mày mượn chỗ tìm bạn đời, coi như thuận mua vừa bán. Hơn nữa sinh cũng là Lập Y mang nặng đẻ đau, mày hùng có chút vốn mà cũng kêu la, giỏi quá như chim cánh cụt cha ấy, ấp trứng thay vợ mình đi.

"..."