Đăng vào: 12 tháng trước
Bạc Nhược đột nhiên không thể nói gì nữa.
Giác Mạc Thiên bắt được sự im lặng của cô, gương mặt thoáng chút đau đớn.
Trên danh nghĩa, đứa bé không có bất cứ liên quan nào đến Vô Kỵ, nhưng hắn làm sao nhìn không ra, Tiểu Hoạ mà cô luôn bao bọc, chính là con ruột của Vô Kỵ.
Kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra.
Bạc Nhược còn có thể giấu được sự thật ấy bao lâu ?
“ Em vốn dĩ không nên sinh đứa bé, nhất là con của Vô Kỵ ”.
Giọng Giác Mạc Thiên trầm đi.
Hắn chống hai tay lên bằng, chăm chú quan sát gương mặt nhỏ nhắn của Bạc Nhược.
Kể từ khi hắn bóc trần sự thật, cô chưa từng nhìn hắn, đôi mắt trong vắt như nước khẽ cụp xuống, che đi sự xao động đáy lòng.
“ Tiểu Hoạ là con của em và người đàn ông khác.
Nó với Vô Kỵ, không có quan hệ ”.
“ Nếu đã không có quan hệ sao em không dám nhìn thẳng vào anh để nói ? ”.
Bạc Nhược trước sau vẫn phủ nhận lời khẳng định của Giác Mạc Thiên.
Cô không muốn tiếp tục chủ đề liên qua đến Tiểu Hoạ nữa, nhưng lại không có cách nào đổi sang chủ đề khác bởi Giác Mạc Thiên vẫn cố chấp ép cô.
“ A Nhược, ba năm trước, anh thà em đau khổ cũng buộc phải phá đi cái thai trong bụng em.
Đau ngắn vẫn đỡ hơn đau dài.
Nhưng lần này, em giấu Vô Kỵ hạ sinh Tiểu Hoạ, nếu để hắn biết, em nghĩ hắn có tin em không ? Có tin rằng đứa bé ấy là con ruột của hắn không ? Và em có biết, hậu quả của sự hoài nghi chính là gì ? ”.
Bạc Nhược biết chứ.
Hậu quả của sự hoài nghi chính là mạng người, mạng của Tiểu Hoạ.
Trái tim Bạc Nhược run lên.
Cô ngẩng đầu nhìn Giác Mạc Thiên, gắng gượng nói.
“ Đủ rồi, đừng nói nữa ”.
“ Đủ ? Thế nào là đủ ? A Nhược, em vốn dĩ không biết bản thân hiện tại có bao nhiêu nguy hiểm.
Dính vào một Vô Kỵ tàn nhẫn đã đủ chết rồi, đằng này em lại dính vào hai người đàn ông cùng tàn nhẫn ...!”.
Giác Mạc Thiên nói đễn đây, khoé môi nhịn không được rướn lên nụ cười châm biếm.
Hắn nói tiếp.
“ Em có biết, Helen và Vô Kỵ là quan hệ gì không ? ”.
“ Là quan hệ gì ? ”.
Giác Mạc Thiên vốn định trả lại.
Quán cà phê đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.
Trên tầng hai của quán phát nổ ...!Hắn kịp thời phản ứng, vội vàng kéo Bạc Nhược vẫn còn ngây ngô ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, từng ngõ ngách trong quán cà phê hai tầng này đều nổ tung.
Giác Mạc Thiên nhíu mày, yên tĩnh quan sát mọi việc, từ đầu đến cuối hắn đều nắm chặt lấy tay của Bạc Nhược.
Hắn vẫn là hắn của quá khứ, dù có thể nào vẫn lựa chọn bảo vệ cô.
Phía đằng xa có bóng người nhìn hắn, hai người nhìn nhau, người kia chỉ mỉm cười nhưng lại khiến Giác Mạc Thiên hận không thể dùng ánh mắt giết chết kẻ đó.
Một vụ nổ nguy hiểm kia chính là cảnh cáo hắn không được tiết lộ quan hệ giữa Helen và Vô Kỵ.
“ Em không sao chứ ? ”.
Giác Mạc Thiên thu lại tầm mắt, xoay người nhìn Bạc Nhược đứng bên cạnh, giọng trầm ổn.
“ Không sao ”.
Bạc Nhược cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Quán cà phê mấy giây trước cô vẫn còn ngồi bên trong giờ chỉ còn lại là một đống đổ nát.
“ Anh còn gì muốn nói với em không ? ”.
“ Không có ”.
“ Vậy em về trước ”.
“ Anh đưa em về nhé ? ”.
“ Không cần đâu ”.
\[ ...!\]
Bạc Nhược không muốn Giác Mạc Thiên đưa cô về căn bản là vì cô chưa muốn về nhà.
Hiện tại cũng chưa đến giờ Tiểu Hoạ tan học nên Bạc Nhược muốn có không gian riêng cho chính mình.
Cô gọi xe, đi ra biển.
Ngồi một mình trên bãi cái rộng lớn, nhìn mặt nước không ngừng đánh qua đánh lại, Bạc Nhược bỗng nhiên muốn khóc.
Ngày hôm nay gặp Giác Mạc Thiên, cô biết được rất nhiều chuyện, nhưng toàn là chuyện khiến người ta đau lòng.
Giác Mạc Thiên, người cô coi là người thân không hề giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận đã lên âm mưu giết chết đứa con đầu lòng trong bụng cô.
Đây là điều cô biết thứ nhất.
Điều thứ hai, Vô Kỵ coi trọng cô chỉ bởi vì cô và Duẫn Giản Giao rất giống nhau.
Nói một cách khác, anh coi cô là thế thân của cô ấy.
Mấy ngày hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra, Bạc Nhược hoàn toàn không có sức chống đỡ, nếu không phải cô còn có Tiểu Hoạ, có lẽ đã sớm sụp đổ rồi.
“ Thế nào ? Giác Mạc Thiên làm tổn thương em nên mới một mình trốn ở đây ? ”.
Vô Kỵ chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện.
Bạc Nhược theo bản năng liền quay đầu lại nhìn.
Anh đứng cách cô rất xa, cơ thể to lớn dựa vào chiếc xe hơi sang trọng.
“ Người làm tổn thương tôi, chỉ có một mình Giác Mạc Thiên ư ? ”.
“ Vậy thì còn có ai ? Có tôi sao ? ”.
“ Phải.
Vết thương trong lòng tôi sao thiếu được công lao của anh ”.
Bạc Nhược cười chua chát.
Mái tóc cô bay theo gió, che đi một nửa gương mặt trắng nhợt nhạt.
“ Vậy thì chứng minh em còn yêu tôi ”.
Vô Kỵ bước đến gần cô, khi anh và Bạc Nhược chỉ còn cách độ hai bước chân, cô đột nhiên lùi về phía sau, tạo một khoảng cách nhất định.
“ Đừng đứng gần tôi, bẩn lắm ”.
“ Em nói gì ? ”.
Sắc mặt Vô Kỵ trở nên nghiêm trọng.
Đôi mắt anh đục ngầu, nhìn cô đăm đăm.
“ Tôi nói anh thật bẩn ”.
“ Bạc Nhược, em muốn chết sao ? ”.