Chương 27: Lửa Hận

Tổng Tài Ác Ma Và Cô Vợ Sát Thủ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chiếc xe chạy vùn vụt trên đoạn đường cao tốc anh khoanh tay nhắm nghiền mắt dưỡng thần thì bất chợt cảm nhận đuợc Tề Thần nhiều quay xuống muốn nói gì đó nhưng rồi quay lên


" Chuyện gì "


" Dạ lão đại có người tự xưng mình là Long Kiệt Ân hẹn người ở khu đất trống phía Bắc thành phố D "


Tề Thần nói xong chỉ chờ đợi mệnh lệnh của anh , anh sau khi nghe được cái tên đó thì cặp mắt chim ưng lập tức mở nhanh ra


" Quay lại "


Chiếc xe thắng lại vòng qua một tiếng két vang lên điếc cả tay rồi chạy với tốc độ cao trên đoạn đường trước mặt


Khuôn mặt vô cảm của anh dần đâu tự nhiên trở nên lãnh khốc như có một ngọn lửa phập phồng trên khuôn mặt ma mị nhìn vào lạnh cả sóng lưng


Chỉ sau mười lăm hai mươi phút chiếc xe của anh đã đậu trước cửa của một khu nhà cổ cũ kĩ ,
Nhẹ nhàng duỗi những bước chân dài vào bên trong


Ở chính điện khu nhà xuất hiện một dáng cao của người đàn ông khoảng chừng hai bảy hai tám
Thoáng qua hắn ta cũng chút vẻ điển trai chỉ là trên khuôn mặt đầy râu ria mọc tứ tung


" Cuối cùng Tần Lão Đại cũng đến tôi tưởng anh sợ "


Hàn Thiên vẫn giữ khuôn mặt vô cảm lạnh lùng của mình , trong lòng khinh bỉ lời nói vừa rồi của anh ta vô cùng


Ngồi xuống chiếc ghế được Tề Thịnh chuẩn bị sẵn , ánh mắt yêu nghiệt hướng về hắn ta


" Nếu ta sợ ngươi thì cũng không hiên ngang bước vào đây "


Long Kiệt Ân là cái tên mà anh không bao giờ quên này là cái tên đã theo anh suốt mười bảy năm qua


Chính hắn ta là người mà mười bảy năm trước cả gan bắt cóc cô em gái của anh


" Tôi nghe nói cô em nói của anh đã lấy được người đàn ông có tiếng lẫy lừng "


Anh ta vừa nói mắt vừa láo liên xung quanh không chạm mặt Hàn Thiên mà lơ đễnh như những người bất cần


" Thứ anh cần là gì "


" Tôi không cần thứ gì hết chỉ cần có được cô em gái của anh và cái mạng kia của anh "


Ánh mắt của anh trở nên đen , như trong láy mắt chứa đầy cơn giận dừ trong đó ,
Cái mạng này của anh có rất nhiều kẻ muốn đến lấy anh còn gì để tha thiết và quá đổi bình thường


Nhưng khi anh còn sống thì đừng hòng kẻ nào dám đụng ham muốn đến cô em gái của anh


" Thế nào Tần Thiên sợ rồi à hay là ngươi muốn tráo đổi giữa mạng ngươi và cô em gái bé bỏng "


Hắn nói xong thì chực nhiên cười ha hả vang vọng cả khu phòng rộng rãi , tiếng cười thanh thoát thể hiện ra đang tự mãn tự phụ biết bao


Nhưng đâu biết đây có phải là nụ cười cuối cùng khép lại cuộc sống của hắn hay không


Tất nhiên là đúng rồi !


Hàn Thiên vẫn trưng bộ mặt vô cảm bất sự đời không để lời nói của hắn ta vào tai , tay bất giác sờ lên trán hai ngón tay thon dài bất giác xoa đi xoa lui vùng trán của mình


" Ngươi không dám tráo đổi hay sao không phải thiếu gia như ngươi luôn ra tay không suy nghĩ lại chỉ có như thế "


Không dám ư với Hàn Thiên anh ngoài việc bỏ đi những thứ quan trọng trong cuộc đời anh ra thì những thứ khác không gì mà ngán với anh cả


" Chỉ là tôi đang nghĩ làm sao để hai bên không ai mất mạng "


Hàm ý trong câu nói của anh quá rõ ràng rồi sao nhưng trông có vẻ như hắn ta chưa nhận ra điều đó


" Ngươi thật biết trêu đùa "


" hhhh tôi đây chưa bao giờ biết trêu đùa "


Giọng hừ lạnh vang lên bỗng chốc làm cho hắn có cảm giác lạnh khắp cả mang xương sống


" Thế nào ngươi suy nghĩ xong chưa "


" Cái mạng này của ta rất nhiều kẻ muốn lấy cho nên lần này thì nhằm nhò gì "


" Huống chi với một kẻ hèn kẻ không đáng mặc ta đếm xỉa đến "


Những lời nói của anh vô cùng sắc bén nhưng lại được nói ra bằng những kẻ răng
Từng lời từng chữ của anh nghe rất chậm rãi nhưng cũng chứa đầy sự man rợn , máu lạnh trong đó


" Nếu cái mạng của ngươi đáng giá tiền đô la tôi cũng sẵn lòng hưởng thức "


Hắn ta mở miệng nói ra trong rất tự nhiên tự tại và .. có lẽ hắn chỉ biết được thân phận của Hàn Thiên là thiếu gia của Tần Gia


Mà chưa biết được thân phận của anh không chỉ là chủ tịch tập đoàn Tần Hàn Thị mà còn trong bóng tối là lão tam bang Eagle thủ lĩnh bang Ringdu


" Ngươi có cần muốn nghe tôi nói lí do tại sao mười bảy năm trước tôi lại bắt cóc em gái của anh "


" Là tại vì tao là bạn mày suốt mười hai năm đại học mà cái gì mày cũng hơn tao ,
Từ việc học đến tình cảm gia đình nên tao bắt cóc em gái mày chỉ để cảnh cáo mày nhưng tao đâu ngờ con người mày lại khó chơi đến thế .. thanh xuân của đóng lại là ăn cơm tù ... đó không phải là mày ban cho tao hay sao "


Hắn ta nói xong thì khuôn mặt uất ức sự tức giận mà đỏ bừng lên


Hàn Thiên thật ra sao không biết chuyện này chứ thì bất giác anh khoé miệng anh nhếch thật cao trông thật rùng mình


" Mày đụng đến tao tao có thể bỏ qua nhưng mày đã đụng đến em gái tao thì có ngày như này không phải quá nhẹ rồi hay sao "