Chương 5: Cấp trên lòng dạ bất chính.

Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vũ Thanh An trong lòng kêu thảm một tiếng, cánh tay rắn chắc kia túm lấy eo cậu ép chặt vào lòng hắn, Ngụy Âu Dương cười, tiếng cười trầm thấp vang vọng khắp phòng, "Tôi nếu muốn làm ở đây thì sao?"


Vũ Thanh An ngày đầu tiên thực tập không hề đơn giản, đồng học trên web đều nói chỉ làm mấy việc lặt vặt như pha cà phê, photo giấy tờ lặt vặt, chạy đi chạy lại rất nhiều. Nhưng thế nào mà cậu vừa mới vào đã phải thế chỗ thư kí của tổng giám đốc, soạn thảo rồi chỉnh sửa...


"Ngày đầu tiên đều như thế này sao?" Vũ Thanh An dừng động tác đánh máy gục xuống tập tài liệu dày, ánh mắt liên tục hướng về phía đồng hồ. Chừng nào mới đến giờ ăn trưa đây?


Tạ Như Linh ở phía bàn đối diện liếc về phía cậu thở dài trong lòng, nàng cũng không hiểu thế nào Ngụy Âu Dương lại đem việc của nàng dồn hết cho cậu thanh niên này, người ta mới đầu vào cũng không có áp lực như vậy đâu.


Ngồi một lúc sau liền có tiếng chuông điện thoại reo lên, người đối diện nàng liền "Tốt!" một câu vội đứng dậy ôm hộp cơm chạy đi mất, để lại mình nàng còn chưa kịp nói gì.


Vũ Thanh An đi thang máy chuyên dụng xuống, bình thường thang máy này chỉ dành riêng cho Tổng giám đốc, đến thư kí cũng không hay đi cùng hắn. Thế nhưng mà từ hôm qua đến sáng nay được dẫn đi đều là dùng thang máy này nên trong tiềm thức cậu vẫn nghĩ nó như nhau, chỉ có điều thang máy cậu đi ít người hơn thôi.


Mà trong khi đó mọi nhân viên khác chứng kiến tận mắt thang máy chuyên dụng "ding" một tiếng mở ra lại không thấy vị Tổng giám đốc đâu, đổi lại là một cậu thanh niên áo sơ mi trắng quần âu ôm hộp cơm chạy đi, nhìn thế nào cũng không giống vị kia. Nếu là thực tập sinh này cũng quá lớn gan đi?


Trái lại đối với việc này vị kia cũng không quan tâm, dù gì cũng sẽ đem cậu thiếu niên kia gạt đến bên mình nên toàn bộ không thèm để ý.


Mà vừa mới vào giờ nghỉ trưa thôi, chạy đi đâu đây?


Vũ Thanh An bước qua phòng ăn tìm kiếm chỗ mà cậu nhìn thấy sáng nay. Thang máy chuyên dụng là cửa kính trong suốt, lúc đi lên cậu vừa vặn liếc qua nhìn thấy một ban công nhỏ trồng một ít cây bên ngoài cùng ghế đá, ban công kia hỏi ra là ở cùng phòng ăn. Mắt vừa nhìn thấy cửa ra ban công Vũ Thanh An liền cười một cái tính bước ra thì ở loa vang lên, "Mời Vũ Thanh An lên văn phòng Tổng giám đốc ngay lập tức", là Tạ Như Linh.


Cả phòng ăn lập tức nhìn nhau, thấy cậu thanh niên vừa rồi hớt hải lại chạy về phía thang máy thì một trận xôn xao. Hoá ra cậu thanh niên đẹp trai đó tên Vũ Thanh An, còn được vào thẳng vị trí thư kí Tổng giám đốc. Ngụy tổng trước nay vốn coi trọng người có năng lực, đối với những kẻ đi cửa sau tuyệt đối không cần tới, cậu thanh niên này vừa thực tập thôi đã như vậy, đủ thấy.


Ngụy Âu Dương ở trong phòng nghe thấy tiếng gõ cửa liền nhếch môi cười một cái, quả nhiên người nào đó mới gõ không thấy lên tiếng liền trực tiếp đẩy cửa ra ló một đầu tóc đen nhánh vào, nhìn hắn bất mãn, "Tổng giám đốc, anh có cái gì cũng nên để qua giờ ăn trưa đã đi?"


Hắn thu lại biểu tình nhướn mi về phía ghế sofa, "Ngồi đó đi."


Vũ Thanh An tuy là bất mãn nhưng vẫn là phải nghe theo hắn, ai nói hắn là cấp trên đấy.


Đi tới chỗ hắn nói, cậu thu hộp cơm ôm vào lòng định hỏi tới thì nghe thấy hắn, "Từ giờ ăn trưa ở đây cùng tôi."


"Tổng giám đốc, anh rốt cuộc là quan tâm hay là đang chỉnh tôi thế?"


Ngụy Âu Dương đang xem tài liệu bỗng dừng lại, lông mày nhướn lên quét mắt về phía cậu "Hửm?", ý này ở Vũ Thanh An chính là: Em thử trái ý , xem tôi như thế nào chỉnh em.


Vũ Thanh An rùng mình vội thu lại về bộ dáng con thỏ ngoan hiền từ tốn nói, "Tổng giám đốc, ý tôi là nếu anh làm như vậy, anh không sao nhưng tôi thấy rất áp lực, anh là cấp trên, tôi chỉ là thực tập sinh, phúc này thật sự khó đi."


Vốn nghĩ là nói như thế người kia liền thôi, ai ngờ lại chỉ gật đầu vẫn tiếp tục xem tài liệu, "Dần sẽ quen."


Vũ Thanh An tự biết bản thân không lại được hắn, chỉ đơn giản tránh ra một góc xa nhất lấy hộp cơm bắt đầu bữa trưa của mình, thi thoảng sẽ liếc hắn vài lần.


Người này rốt cuộc muốn cái gì đây?


"Anh không có ăn trưa sao?" Một hồi lâu sau Ngụy Âu Dương đang xem tài liệu thì nghe người kia hỏi vậy.


Hắn không ngẩng đầu lên, nếu như Vũ Thanh An không phải nhìn thấy miệng hắn khẽ nhếch thì nghĩ quả thực người này xem nhẹ cậu, nhìn hắn tiếp tục làm việc cậu lầm bầm, "Kì lạ".


Lại qua một hồi lâu sau Vũ Thanh An cũng đã ăn xong, ngồi ôm bụng ngốc ngốc gần nửa ngày cũng không thấy vị kia nói gì, mắt nhìn thấy đã sắp đến giờ quay lại làm việc, bụng định nói liền thấy Ngụy Âu Dương đóng lại tập tài liệu đi đến phía bên này.


"Ngụy Tổng, sắp hết giờ rồi, anh có muốn ăn gì tôi liền đi mua cho anh." Vũ Thanh An đứng dậy, trong vô thức muốn đi khỏi đây.


Vị Tổng giám đốc này lòng sâu không thấy đáy, làm sao mà biết được hắn nghĩ gì làm gì, chính là không nên ở gần, tuyệt đối nguy hiểm.


Ngụy Âu Dương vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng bỗng xuất hiện nụ cười. Vị này được đề cử đầu top những doanh nhân có vẻ ngoài thu hút nhất, bình thường là nam nhân băng lãnh, cười lạnh thì lại có chút yêu nghiệt, chỉ có điều trên báo không nói hắn cười rộ lên như thế nào cậu cũng chưa có thấy. Người này cao thấp đều mang hơi thở cường giả, một bộ tinh anh cao cấp lại giống như vị vua khiến đối phương cảm thấy yếu thế, bức bách vô cùng.


Ai nha, thế nào lại thấy ở cùng hắn giống như với một tên lưu manh luôn tính toán đây?


Còn có nụ cười kia có chút không ổn.


Vũ Thanh An chưa kịp định thần, nhận ra thì hắn đã ở ngay trước mặt, trong lòng kêu thảm một tiếng, cánh tay rắn chắc kia túm lấy eo cậu ép chặt vào lòng, Ngụy Âu Dương lại cười, tiếng cười trầm thấp vang vọng khắp phòng, "Tôi nếu muốn làm ở đây thì sao?"


________


Vũ Thanh An: Anh lúc đó nói thật sao?


Tổng giám đốc: Em nói thử xem.


Vũ Thanh An: ...Vô sỉ.


Tổng giám đốc: Nào, đừng gọi chồng em là vô sỉ nha.