Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi
Đăng vào: 12 tháng trước
Lý do ra chương rất chậm là do mình vừa chỉnh lại vừa rút ngắn những tình tiết do quá dài dòng, xong chương nào mình sẽ up.
-----
Du Điềm chết, ông ta trên đường trở về nhà dọc theo đường núi thì mất lái lao thẳng qua dải phân cách, chiếc xe đâm vào sườn núi nổ tung, ngay cả thi thể cũng không nhận dạng được.
Du Điềm không để lại di ngôn, vợ lại mất sớm, theo quyền thừa kế toàn bộ để lại cho con trai lớn. Ngày làm xong thủ tục nhượng quyền, người con lớn bước ra khỏi cánh cửa nhìn lên bầu trời cao, miệng lẩm bẩm một câu nói nhỏ.
"Nợ đã trả rồi."
Cho dù đối với cậu nó có trả đủ hay không, nhưng Du Điềm chết An Vũ sẽ không có ý định tìm lại mình.
Chết là chấm dứt tất cả.
Tạ Như Linh đóng lại văn kiện đứng dậy, nàng đi đến bên cửa gõ vài lần, thấy bên trong mãi không thấy phản hồi liền hé cửa ra nhìn, dù sao ở đây nàng cũng có quyền làm như vậy.
Bên trong có vẻ đang tranh luận gì đó, nhưng mà tình huống nhìn bên ngoài có chút khác.
Người thanh niên nhỏ hơn bị đặt ngồi trên bàn làm việc, còn nam nhân cao lớn đứng cạnh, một tay đỡ eo cậu một tay chống lên bàn vây lấy cơ thể đối phương.
"Em không làm vậy được." Nam nhân nhìn qua có vẻ không biết làm sao, một trong những lần hiếm hoi Tạ Như Linh thấy hắn lộ dáng vẻ này suốt bao năm theo làm việc.
"Chỉ là bảo lưu một năm thôi mà, hoặc anh có thể nói họ em chỉ cần đi thi thôi." Vũ Thanh An hai tay bám lên cổ người đàn ông cố nhướn người lên để hai người ngang bằng.
Nguỵ Âu Dương tỏ vẻ ngạc nhiên, "Như vậy là lợi dụng anh đó em biết không?"
Vũ tiểu miêu cũng có ngày sinh ra cảm giác lười học như vậy.
Ban đầu vốn dĩ Vũ Thanh An muốn bảo lưu kết quả học tập, nhưng đối với hắn vậy chẳng khác gì với bỏ học hẳn cho lắm, sở dĩ xoay đến việc hiện tại là cậu tự ra điều kiện là do độ làm nũng bán manh của tiểu tổ tông này đối với hắn có lực ảnh hưởng vô cùng lớn, giữa chừng cậu còn làm mấy lý lẽ vô cùng hùng hồn, nghe qua thậm chí còn vài phần thuyết phục.
"Vũ Thanh An, em là dùng tư cách thực tập sinh làm ở chỗ anh, giờ em nghỉ học thì dùng tư cách gì đây? Chủ tịch phu nhân?"
Vũ Thanh An nhướn mày, hiển nhiên hiểu được người này đang trêu tức mình, "Chủ tịch phu nhân cái gì chứ? Hiện tại em cũng là thư ký riêng của anh rồi, còn bàn tới bằng cấp gì a?"
"Nhưng em là đi cửa sau đấy, vẫn đang thực tập mà." Nguỵ Âu Dương cười.
Một điểm này chọc thẳng vào tim người thanh niên, cậu bực mình, "Này! Ai là đòi anh đưa người ta đi?! Mới đầu là tôi vẫn thực tập cấp dưới đàng hoàng, là do anh ép người quá đáng!!"
Hắn ôm người vào lòng, chặn lại cánh tay đánh loạn lên, "Được rồi, anh sai là anh sai."
Nàng đứng ngoài khẽ ho một tiếng, Nguỵ Âu Dương ngước mắt lên nhìn gật đầu một cái, tay ôm trụ eo Vũ Thanh An đem cậu xuống, "Em vào trong phòng nghỉ đi, có người đến tìm anh."
"Dạ." Vũ tiểu miêu ngoan ngoãn gật đầu một cái, túm lấy laptop cùng túi đồ ăn đem vào trong, cậu còn phải soạn lại tài liệu hắn đưa cho.
Tạ Như Linh nghe tiếng đóng cửa lần nữa ở bên trong truyền ra mới gật đầu, "Cậu vào đi."
Nguỵ Âu Dương ngồi lại trên ghế, chỉnh sửa lại chút phần y phục rối loạn vừa nãy bị tiểu tổ tông nhà mình nháo lên, đáy mắt hiện lên tia ôn nhu, song vừa nghe thấy tiếng giày nện trên sàn nhà thì tức khắc biến mất, hắn ngẩng đầu lên nhìn lại không nghĩ là người này.
"Âu Dương.." Lâm Tĩnh gọi.
"Em rốt cuộc muốn làm gì?" Ánh mắt hắn lạnh đi lộ vẻ không kiên nhẫn, Lâm Tĩnh trong lòng liền khổ sở.
Trước kia anh có thể vì em bỏ qua hết thảy, nhưng hiện tại mới vừa gặp em anh liền lập tức muốn rời đi.
"Anh hiểu lầm em." Lâm Tĩnh nhìn thẳng vào hắn nói.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân câu lên một nụ cười đạm bạc, hắn đứng dậy đi tới, "Hiểu lầm em? Vậy là Lâm Tĩnh năm đó ngay lúc tôi xảy ra tai nạn, không phải nhân cơ hội đem cổ phần công ty rút về, cao chạy xa bay sao? Nói cho tôi xem đó không phải em làm đi?"
Khí thế của người đàn ông quá mức ác liệt, Lâm Tĩnh trong lòng thoáng động, rời đi anh bao năm, anh quả thực đã vươn lên đến vị trí này.
"Âu Dương, anh năm đó phải phẫu thuật ghép tuỷ."
"Cái gì?" Hắn ngây người, dường như không thích ứng được những điều mà y vừa nói.
Hắn phải phẫu thuật ghép tuỷ?!
"Cái này Hạ Dịch Phong cùng Leo đều biết, em không có nói sai, nếu anh không tin thì có thể xem lại ghi chép bệnh viện năm đó."
Bọn họ lựa chọn không nói cho Nguỵ San, lúc đó hắn phải phẫu thuật ghép tuỷ, cô là em ruột chính đáng là người thích hợp nhất, sau mới là Lâm Tĩnh. Nhưng ngày đó cô còn quá nhỏ, y không đồng ý nói ra, cuối cùng là y tự mình nói với viện trưởng đồng ý phẫu thuật.
Tai nạn đó vừa hay là bên đối đầu hắn cố tình gây ra, nhằm vào chính lúc này kích cho Nguỵ Âu Dương một đường chết luôn. Lâm Tĩnh vốn được Nguỵ Âu Dương cùng Hạ Dịch Phong bao bọc, bên ngoài lại có Leo, y được giấu kín không để lộ bên ngoài ngay cả một cái tên. Bọn chúng nghĩ hắn phải ghép tuỷ liền tiêu rồi, Nguỵ Âu Dương thương em gái hắn, sẽ không đời nào để cho em gái duy nhất của mình làm vậy, nào ngờ tự dưng nhảy ra một người Lâm Tĩnh đồng ý hiến tuỷ mọi sự mới vỡ ra.
Lâm Tĩnh xuất hiện chính là nhược điểm của Nguỵ Âu Dương, y hiểu được điều này, chính vì thế mới nhờ Hạ Dịch Phong, rút lại số cổ phần hắn chuyển qua tên cậu lấy ra, âm thầm dưới sự truy sát của đám kia rời nước, chịu đến khi mọi chuyện qua đi nhất định sẽ trở về tìm.
Nhưng về đến nơi, không ai chào đón y, bên cạnh người mình yêu nhất xuất hiện thêm một người, Nguỵ Âu Dương đem mọi sự chú ý, đem toàn lực đặt lên người kia.
Sắc mặt Nguỵ Âu Dương rất khó coi, hắn đưa tay ý ngăn cho Lâm Tĩnh tiếp tục nói, mở điện thoại gọi thẳng cho Hạ Dịch Phong. Đầu bên kia vừa nhấc máy hắn liền hỏi, "Là sự thật?"
Hạ Dịch Phong biết được hắn đang hỏi gì, chỉ "Ừ" một tiếng.
Ngay sáng sớm Lâm Tĩnh đã đến tìm anh, dáng vẻ y quỳ xuống khẩn cầu anh cho mình đến Nguỵ thị tìm hắn quả thực rất đau lòng.
"Nếu em nói sự thật mà anh ấy vẫn không muốn quay lại, em sẽ rời đi." Y nói.
Ngay lúc đó anh chỉ nghĩ tới duy nhất một mình Vũ Thanh An.
Anh sợ.
Sợ nếu như Vũ Thanh An biết được, cậu sẽ khó xử.
Sợ Vũ Thanh An sẽ đau lòng.
Sợ Vũ Thanh An sẽ mất đi dáng vẻ dương quang tươi cười khiến cho người khác yêu thương.
Bên ngoài hai người vẫn đứng đó, Vũ Thanh An đứng áp bên cửa trượt dài ngồi xuống đất.
"Là chính cậu ta nói mình là thế thân của em, Âu Dương.." Bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện nhỏ.
Ngay sau đó là tiếng của Nguỵ Âu Dương gắt lên, có vẻ như không muốn cho cậu nghe thấy, "Im lặng, em ấy không phải..."
Lúc đó căn bản là không phải Vũ Thanh An.
Trống ngực của cậu dồn lên, cảm giác tức ngực khó thở truyền đến, muốn gọi Nguỵ Âu Dương nhưng một tiếng cũng không truyền được ra ngoài.
Cái gì thế thân...7