Đăng vào: 12 tháng trước
Mùa xuân ở Thượng Hải đến sớm hơn mọi người mong đợi. Mới đầu tháng Ba đã có đợt gió nóng phả đến, làm mọi người thoải mái cởi bỏ lớp áo nặng nề, khoác lên mình những bộ quần áo nhẹ nhàng. Khí hậu tốt đến, mới có thể tạm biệt dư âm ngày đông, trở lại vạch xuất phát, mở ra hành trình một năm mới.
Khu vực phía Nam của ngoại ô Phố Đông, dọc hai bên đường là tòa nhà khổng lồ sừng sững khí thế với tổng diện tích cả ngàn mẫu, đặc biệt là cầu vượt khép kín được xây giữa hai tòa lầu chính, trên cầu treo một khẩu hiệu quảng cáo cực lớn — “Thành phố của tôi, cuộc sống của tôi: Free-Roaming Horse.”
Từ Tư dừng chiếc Lexus mới của mình ở bên đường, giũ tờ báo trên tay, liếc nhìn lần nữa. Tiêu đề của trang kinh tế in đậm hàng chữ to có nội dung “Nhà máy dệt số một thành phố Tứ Thủy, cổ đông kiểm soát tập đoàn Hồng Kỳ có kế hoạch bán cổ phần của Hồng Kỳ trong thời gian tới.” Anh vứt tờ báo sang bên, hạ kính xe, ló đầu nhìn cầu vượt bên này, thấy có công nhân đang làm việc, chuẩn bị gỡ bỏ biển quảng cáo.
Từ Tư lái xe vào khu vực nhà xưởng thì dừng lại, nhìn thấy cậu mình là Phương Mặc Kiếm từ trong xưởng đi ra, còn có nhiều nhân viên và các ông chủ lớn của ngành may mặc.
Phương Mặc Kiếm không mấy ngạc nhiên khi thấy Từ Tư, nhưng cũng không chào hỏi anh trước mặt mọi người, chỉ nói chuyện với những người xung quanh. Từ Tư thong thả chờ đợi, đến khi thấy cậu một mình tới phòng họp lớn trên lầu hai, anh mới cất bước theo.
Phương Mặc Kiếm trừng mắt lườm anh “Hôm nay cháu vội vàng đến đây như vậy là muốn làm gì?”
Từ Tư cười hì hì nói “Cháu đến để học hỏi tham quan.” thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Phương Mặc Kiếm, anh tiếp tục “Cháu vẫn luôn có hứng thú với thương hiệu thời trang trẻ em Little Red Horse của Free-Roaming Horse, nên giờ đến xem.”
Phương Mặc Kiếm mắng “Ranh con, cậu biết cháu không tốt lành gì mà.”
Dù bị trưởng bối nói trúng tim đen, nhưng Từ Tư cũng không chột dạ. Anh chọn đến ngày hôm nay, thật ra là vì không tìm được lý do gì chính đáng. Anh có biết đôi chút, trong phòng họp bên cạnh, lãnh đạo hệ thống kinh tế thành phố Tứ Thủy thay mặt cổ đông của Hồng Kỳ thông báo về kế hoạch bán cổ phần của tập đoàn Hồng Kỳ. Các doanh nhân đến đây hôm nay đều có chung ý tưởng như anh.
Nhưng Từ Tư nắm chắc phần thắng hơn những người có mặt ở đây. Anh đã từng tung tin bản thân có ý định với mối làm ăn này khi còn ở nhà, cũng tính toán chuẩn thời gian cậu ghé đến đây, còn ngắm chuẩn chút thời gian rảnh của cậu, trình bày rõ ý tưởng của mình, cho nên nhất định sẽ nhận được sự giúp đỡ như mong đợi.
Quả nhiên, Phương Mặc Kiếm lại hỏi “Cậu đã nghe thím cháu kể rồi, cháu còn muốn mua xưởng giày Đằng Dược?”
Từ Tư có chút bất ngờ với câu hỏi này, không nghĩ cậu lại quan tâ m đến kế hoạch nhỏ được anh thêm trong kế hoạch lớn. Lần này anh đầy tham vọng muốn nhờ quan hệ của cậu mua lại thương hiệu thời trang trẻ em của tập đoàn Hồng Kỳ với giá ưu đãi, đồng thời mua thêm một vài xưởng may, xưởng giày phục vụ nhu cầu sản xuất. Xưởng giày Đằng Dược mà Phương Mặc Kiếm nhắc đến là một trong những nhà xưởng mà anh định mua.
Từ Tư chú ý đến xưởng giày Đằng Dược khi anh đang tìm mục tiêu thích hợp để thu mua, nhưng vì đây là một xưởng giày cũ được thành lập từ những năm 1930. Những đôi giày đế cao su được sản xuất rất phổ biến cách đây hơn mười năm. Những năm gần đây đã dần sa sút, chỉ có thể duy trì hoạt động kinh doanh bằng cách nhận đơn đặt hàng của Hồng Kỳ và đơn hàng nước ngoài. Hiện giờ Hồng Kỳ rơi vào hỗn loạn và khủng hoảng tài chính, không thể tiếp tục hỗ trợ, nhưng lại có kinh nghiệm phong phú trong ngành.
Người trung gian mà Từ Tư nhờ vả tìm được xưởng trưởng Bùi của xưởng giày nói rõ ý định, không ngờ đối phương lại rất có thiện ý, Từ Tư cứ thế thuận nước đẩy thuyền.
Do cậu hỏi cụ thể nên làm Từ Tư có chút nghi hoặc, anh trả lời “Đúng vậy, đó chỉ là một xưởng nhỏ. Nhưng mà, xưởng nhỏ này có chuyện gì sao?”
Phương Mặc Kiếm nói “Xưởng trưởng trước đây của xưởng giày này là bố vợ của lão Giang, lão Giang đã khởi nghiệp từ Đằng Dược. Khi đó Đằng Dược vẫn còn là doanh nghiệp nhà nước, sau này lão Giang đã giúp nó tư nhân hóa rồi trả lại cho nhà bố vợ, xưởng trưởng hiện giờ là em vợ của ông ấy, Bùi Chí Viễn.”
Từ Tư ngẩn người, anh thật sự không ngờ xưởng giày mà anh vô tình nhúng tay vào cũng có quan hệ khăng khít với nhà Giang Hồ, hôm nay anh còn mời xưởng trưởng của Đằng Dược đến đây bàn bạc thêm.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh sinh ra một chút khó xử không giải thích được.
Đúng là ban ngày không thể kể chuyện ma, anh theo cậu lên lầu hai, vừa rẽ vào góc đã thấy Giang Hồ đang ở khu vực chờ ngoài cửa phòng họp lầu hai.
Giang Hồ ngồi trên bậc thềm của khu triển lãm lớn bên ngoài phòng họp, khu triển lãm phía sau cô có ba đến năm ma nơ canh mặc những mẫu mùa đông mới năm ngoái của Free-Roaming Horse. Cô ngồi trong góc tối dưới ma nơ canh, co hai chân, không nhúc nhích, càng không biết ánh mắt trôi dạt về đâu. Từ Tư thoạt nhìn còn tưởng đó cũng là một ma nơ canh không thể động đậy.
Giang Hồ mặc trên người chiếc áo len nhung trễ vai kiểu dáng mùa xuân mới của Free-Roaming Horse, vạt áo dài ngang hông. Chiếc áo len đen phối quần legging đen cùng đôi bốt da cừu nâu. Quần áo đơn giản mà tươm tất.
Trong mắt Từ Tư, dáng vẻ này của Giang Hồ rất đẹp. Từ đường trán đến chóp mũi xuống đến cằm, cũng như cần cổ thanh mảnh, chuyển sang bờ vai trắng nõn lộ ra bên cổ tròn, áo len ôm sát cơ thể, thể hiện đường cong đẹp đẽ, gần giống như một hình nộm.
Phương Mặc Kiếm bước tới, gọi một tiếng “Giang Hồ.”
Giang Hồ ngẩng đầu lên. Mái tóc ngắn đã dài hơn một chút che đi vầng trán, cô vuốt tóc theo bản năng, trả lời “Chú Phương.”
Phương Mặc Kiếm bước tới, Từ Tư vẫn đứng im tại chỗ.
Anh không giống mấy gã tay chơi tình trường, dù trải qua biến cố gì, anh vẫn có thể giữ bình tĩnh. Sự hoang đường và biến động đêm đó khiến anh hơi ngượng ngùng. Đặc biệt, lúc đó anh đang có ý định với công ty của bố cô. Nói ở mức độ sâu hơn, anh quả thật đã bắt nạt phụ nữ.
Thím Hồng Điệp cũng nghiêm khắc cảnh cáo anh “Cháu phải mau quên chuyện này đi, không được nhắc chuyện này với ai, nó liên quan đến danh dự của con gái nhà người ta.”
Từ Tư không phải không biết, thậm chí anh còn thừa nhận mình đã gây ra một vụ bê bối lớn. Hành vi dẫn dụ con gái này của anh so với dáng vẻ cương liệt muốn chết của Giang Hồ sau đó, làm anh vô cùng xấu hổ.
Giậu đổ bìm leo trong lúc người ta hồ đồ, đúng là không đứng đắn.
Thậm chí Từ Tư còn nghĩ, bản thân lúc đó không có bạn gái, anh bù đắp một chút tình cảm cho cô trong khoảng thời gian cô chịu tang bố.
Nhưng dường như Giang Hồ không nghĩ như vậy.
Sáng sớm sau cái đêm kinh hoàng đó, Từ Tư xuống sảnh khách sạn dùng bữa, thấy Giang Hồ ngồi một mình dựa vào cửa sổ ở đằng xa, với chiếc máy tính xách tay trước mặt. Khi đến gần, anh có thể thấy cô đang mở trang cổng thông tin điện tử của Trung Quốc, tiêu đề to trên trang rất dễ thấy — “Ký lục thành công của ông trùm ngành may mặc Giang Kỳ Thắng.”
Từ Tư đã đọc tin này khi đang lướt mạng trong phòng mình. Bản tin viết rất chi tiết, phóng viên dường như đã tìm hiểu về quá trình kinh doanh từ nhiều khía cạnh khác nhau trong quá khứ của Giang Kỳ Thắng, cho rằng cái chết đột ngột của ông có hai nguyên do. Thứ nhất, sau khi Giang Kỳ Thắng thất bại trong cuộc cải cách cổ phiếu, ông đã chuyển sang đầu tư bất động sản với Thẩm Quý. Công trình bất ngờ sụp đổ vì bên thi công cắt xén vật tư, những người có liên quan không tránh được kiện tụng. Thứ hai, cổ phiếu của cửa hàng bách hóa Lợi Đô ở Hồng Kông do Giang Kỳ Thắng đầu tư tư nhân rớt giá vì thất bại trong kế hoạch thu mua tổ chức tài chính Úc dưới hình thức mua cổ phần và hoán đổi cổ phần, chuyện này đã làm tài khoản cá nhân của ông dao động, thiệt hại về kinh tế cũng rất nặng nề.
Hai chuyện này đều là điểm mấu chốt, giống như những gì Từ Tư đã nghĩ.
Tuy nhiên, lúc đó anh nghĩ trạng thái tinh thần của Giang Hồ hiện tại không thích hợp để xem những bản tin như vậy.
Quả nhiên, bả vai Giang Hồ hơi run, Từ Tư theo bản năng đi tới, rút một tờ khăn ăn đưa cho cô.
Giang Hồ quay đầu thấy anh, liền đứng dậy muốn đi.
Sự thô lỗ quá rõ ràng. Sắc mặt Từ Tư không khỏi sa sầm, anh kéo chiếc ghế bên cạnh cô ngồi xuống.
Mặt Giang Hồ lúc trắng lúc xanh, nhận ra phản ứng của mình hơi thô lỗ. Nhưng cô không lên tiếng ngay, hoặc là cô vốn cảm thấy giữa cô và anh hoàn toàn không có chuyện gì để nói, cũng không cần thiết tìm chuyện để nói.
Trong lòng Từ Tư lạnh dần.
Thông qua thái độ và biểu hiện của cô, anh đại khái cũng có thể đoán được tâm lý của cô. E rằng cô nghĩ đêm qua chỉ là một vở kịch hoang đường, một đêm kỳ diệu mà cô phóng túng thả mình chìm vào vực sâu. Khi tia nắng soi sáng, cô phải rời đi, cố gắng giữ mình tránh xa. Suy nghĩ này làm Từ Tư không mấy thoải mái.
Giang Hồ ổn định lại tâm trạng, chào hỏi đơn giản “Tôi phải về phòng, xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Ngay sau đó, anh nắm lấy cổ tay cô.
Đêm qua anh từng nắm tay và ôm chặt eo cô đến mức cô không thể cử động. Phản ứng của cô mơ hồ lại nhiệt tình. Còn bây giờ, cô lại không tự chủ được mà rùng mình. Chỉ sau một đêm, cô theo bản năng chống lại sự đụng chạm của anh, cộng với thái độ coi thường và ghê tởm như vậy, làm trong lòng Từ Tư vô cớ nhen nhóm lửa giận.
Anh buông tay, cố gắng làm cho giọng điệu thản nhiên nhất có thể “Tối qua tôi sơ ý, không dùng biện pháp an toàn.”
Quả nhiên, Giang Hồ nghiến răng, nhắm hai mắt. Trái tim Từ Tư không thể giải thích được mà run lên, cảm thấy rằng giọng điệu của mình vừa rồi rất có hơi không ổn. Dù Giang Kỳ Thắng đã mất, ít nhất thì danh tiếng vẫn còn trong giới kinh doanh, thân phận thiên kim của cô vẫn còn nguyên giá trị. Khi anh nói với giọng điệu như vậy, có hơi quá đáng với thiên kim của Giang Kỳ Thắng,
Nhưng Từ Tư đã nói ra, thì sẽ không thu lại, cũng không nhận sai.
Rất nhanh, Giang Hồ hắng giọng, nói với anh “Dám chơi thì phải dám chịu, đề phòng một chút sẽ có lợi cho mình và người khác. Đạo lý này tôi hiểu.” nói xong, cô bước nhanh rời khỏi, giống như đang chạy trốn.
Từ Tư sững người giây lát, nhìn Giang Hồ đi xa. Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, đầu bên kia truyền đến một giọng nữ dễ nghe “Xin chào, anh Từ. Tôi là Tề Tư Điềm.”
Sau lời mở đầu nhẹ nhàng, Tề Tư Điềm nói với giọng dịu dàng nhưng không mất thân phận, mời gọi nhưng không cầu xin “Bộ phim điện ảnh đầu tiên của tôi sắp ra mắt, không biết anh có thời gian đến tham gia không?”
Vừa rồi Từ Tư có hơi thảng thốt, lúc này rất cần tham gia những hoạt động này. Anh trả lời “Sau khi về nước, tôi sẽ bảo thư ký lấy vé từ chỗ người quản lý của cô.”
Tề Tư Điềm nói “Được.”
Đây mới là thái độ của người khác phái mà Từ Tư nên được nhận. Anh không cam lòng nhìn phương hướng Giang Hồ rời đi, người phụ nữ này, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, phản ứng luôn nằm ngoài dự đoán của anh.
Đương nhiên, Từ Tư nhanh chong ra lệnh cho bản thân phải nghĩ thoáng. Anh từ nhỏ lớn lên trong gia đình nữ quyền, luôn đề cao đức tính tốt của phụ nữ lên hàng đầu, nếu Giang Hồ đã xem như không có chuyện gì xảy ra, vậy thì Từ Tư anh coi như hoàn thành tâm nguyện cho người khác. Chỉ là hết lần này tới lần khác, trong lòng anh vẫn luôn có một nỗi niềm day dứt.
Ví như lúc này, Phương Mặc Kiếm gọi Giang Hồ một tiếng, tầm mắt của Giang Hồ đảo qua đây, cô thấy anh, nhưng cô giả vờ như không thấy.
Từ Tư không muốn tự rước bực lần thứ hai, dứt khoát đứng yên tại chỗ, không bước về phía trước.
Phương Mặc Kiếm đi tới vài bước, thoáng nhìn thấy cửa sổ đối diện khu triển lãm không đóng. Dù tháng Ba có ấm lên nhưng để một cô gái cô đơn phải hứng gió lạnh này cũng đã quá sức chịu đựng. Ông đóng cửa sổ trước, vừa quay đầu thì Giang Hồ đã đứng dậy.
Cô nói “Chú Phương, cháu chỉ đến xem một chút, vẫn còn một số đồ cũ của bố cần sắp xếp, dọn xong cháu sẽ đi.”
Phương Mặc Kiếm lo lắng nói “Cháu phải chú ý chăm sóc bản thân.”
Giang Hồ cúi đầu muốn quay người rời đi, Phương Mặc Kiếm gọi cô lại, vẫy tay bảo cô lại gần, nhỏ giọng nói “Bố cháu khi còn sống từng cược một trận gôn với Thẩm Quý, thắng Thẩm Quý năm triệu. Trước khi vào tù, Thẩm Quý đã bảo trợ lý chuyển chi phiếu cho cháu.”
Giang Hồ cười khổ, ngây người hỏi “Sao bố có thể thắng chú Thẩm nhiều tiền như vậy?”
Phương Mặc Kiếm không trả lời.
Giang Hồ hiểu chỗ khó nói của ông nên không hỏi nữa, chỉ cúi đầu chào ông rồi xoay người bước đến phòng làm việc trước đó của Giang Kỳ Thắng.
Cô nán lại ngoài cửa rất lâu, cô thật sự không đủ can đảm bước vào nơi bố cô qua đời.
Có người đi tới vỗ vai cô, Giang Hồ quay đầu, là giám đốc tài chính Nhạc Sam đã làm việc hai mươi năm ở tập đoàn Hồng Kỳ, bà đồng thời quản lý tài khoản cá nhân của Giang Kỳ Thắng, có quan hệ thân thiết với hai cha con nhà họ Giang.
Giang Hồ thấy Nhạc Sam như thấy người thân, như một đứa trẻ hỏi bà “Dì Nhạc, lúc bố cháu đi, không đau đớn gì phải không?”
Nét khổ sở thoáng qua trên khuôn mặt nhã nhặn hiền lành của Nhạc Sam, bà siết chặt tài liệu trong tay. Bà là người đầu tiên phát hiện Giang Kỳ Thắng đột tử trong phòng làm việc, bà nhớ lại dáng vẻ cuối cùng của ông, nằm gục trên bàn, lạnh băng nhíu mày, hơi mở miệng, hai tay nắm chặt vạt áo trước ngực. Như thể vừa nghe được tin tức khiến ông không thể kiềm chế được cảm xúc.
Hoàn toàn không giống với Giang Kỳ Thắng luôn hăng hái tự tin.
Nhạc Sam chưa từng nói với Giang Hồ về cảnh tượng này, bà chỉ an ủi “Đúng vậy, bố cháu ra đi rất bình yên, như ra đi trong giấc mơ đẹp. Ông ấy chưa từng đau đớn.”
Vành mắt Giang Hồ không khỏi đỏ lên.
Vành mắt Nhạc Sam cũng không khỏi đỏ lên “Dì còn có chuyện muốn nói với cháu.”
Bà lặng lẽ liếc nhìn cửa phòng làm việc của Giang Kỳ Thắng, quay đầu dẫn Giang Hồ vào một phòng họp nhỏ khác, khóa cửa lại, sau đó đặt tài liệu mang theo đến trước mặt Giang Hồ, nói “Đây là những thứ bố cháu gửi ở chỗ dì khi còn sống, mọi thủ tục đã giải quyết xong, dì cũng xác nhận phần tài sản này có thể sử dụng, hôm nay dì giao lại tất cả cho cháu. Đây là những bất động sản ông ấy mua ở địa phương, Bắc Kinh, Quảng Châu và Hồng Kông đều đứng tên cháu, đây là những món trang sức ông ấy cất trong két bảo hiểm của ngân hàng địa phương, ngoài ra bố cháu còn đầu tư chứng khoán ở nước ngoài, nhưng cháu cũng biết phần tổn thất này rất lớn, hơn nữa còn đang bị điều tra. Tài khoản ngân hàng cá nhân của ông ấy đều bị đóng băng, cần phải bồi thường toàn bộ.”
Giang Hồ cầm từng phần lên xem, tất cả đều làm cô kinh ngạc. Cô nói “Bố giàu hơn những gì cháu tưởng. Bố còn suy nghĩ chu đáo như vậy.” cô đọc từng phần tài liệu, hỏi “Bố thua lỗ hàng trăm triệu, sao có thể còn nhiều như vậy?”
Nhạc Sam nắm chặt tay Giang Hồ “Những chuyện này, cháu đừng suy nghĩ nhiều, không ích lợi gì với cháu cả.”
Giang Hồ nắm tay Nhạc Sam, dồn dập hỏi “Bố mua cổ phiếu thua lỗ, tòa nhà bố đầu tư sụp đổ, làm liên lụy Hồng Kỳ cũng giải thể, nhưng bố có thể tìm cách bồi thường, dù … dù có phải ngồi tù, nhưng bố vẫn có thể còn sống, sao bố không thể chống đỡ được, sao bố lại đột ngột bị nhồi máu cơ tim?”
Trong thoáng chốc cô đã hỏi xong, nhưng lại nghẹn ngào. Cô nghiêng đầu, gương mặt phản chiếu qua ô cửa kính.
Cô thấy rõ sự hoảng sợ của cô. Có một loại hoảng sợ tích tụ trong lòng quay cuồng. Nỗi sợ bắt đầu từ buổi chiều hôm đó ở núi Amagi, cô không dám nghĩ tiếp nữa.
Nhạc Sam không hiểu cảm xúc rối ren trong lòng Giang Hồ, nhưng thấy vẻ mặt buồn bã của cô, sợ cô đau lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô, nói “Ông ấy là một người bố rất yêu thương con gái, ông ấy là một doanh nhân đi trước rất nhiều người.” bà nắm chặt tay Giang Hồ đến nỗi Giang Hồ không thể suy nghĩ thêm nữa “Vậy là đủ rồi, với cháu mà nói, đã đủ rồi.”
Giang Hồ mờ mịt gật đầu. Không cần nghĩ, không cần nghĩ. Cô tự an ủi trong lòng như vậy.
Cuối cùng, Nhạc Sam không kìm được lại nói một câu “Giang Hồ, cháu phải nhớ, con đường này là bố cháu tự chọn, không được oán trách.” bà nói xong thì cũng ch ảy nước mắt, cúi đầu nhịn một hồi lâu, để khóe mắt không còn dấu vết gì. Lần nữa ngẩng đầu đối diện với Giang Hồ, vẫn là dáng vẻ hiền lành đó “Nửa tháng sau có một tờ báo tổ chức tiệc từ thiện, hôm qua đã gửi thư mời tới, hi vọng cháu sẽ thay mặt bố cháu nhận huy chương từ thiện này. Đây là vinh dự của ông ấy.”
Giang Hồ khó khăn gật đầu.
Nhạc Sam vẫn không đành lòng, liên tục dặn dò “Cháu còn một chặng đường dài phía trước, phải chăm sóc tốt bản thân, bố cháu mới an tâm.”
Giang Hồ ảm đạm, sau khi trải qua nỗi đau mất bố, học được cách tự chăm sóc bản thân, là sự bất lực không thể làm khác và nỗi đau thương khó tránh.
Nhạc Sam mở cửa phòng họp, tổng giám marketing Nhậm Băng của Hồng Kỳ đang cầm một chiếc hộp đợi bên ngoài. Vành mắt của vị được người trong giới xưng là đệ tử tâm đắc nhất của Giang Kỳ Thắng cũng hơi đỏ lên, thấy Giang Hồ, liền nói “Đồ của chủ tịch Giang khi còn sống đều ở đây.”
Nhậm Băng và Nhạc Sam đều nhất quyết mang đồ ra bãi đỗ xe cho Giang Hồ. Giang Hồ liên tục cảm ơn, cũng là vì tang lễ của bố cô đều do một tay Nhậm Băng lo liệu, đã giúp cô rất nhiều. Cô cũng quan tâm hỏi “Anh có dự định gì cho sau này chưa?”
Nhậm Băng do dự một lúc rồi gật đầu.
Giang Hồ nở một nụ cười chúc phúc “Vậy thì tốt, mọi người sẽ có một khởi đầu mới. Free-Roaming Horse cũng sẽ có lựa chọn mới.”
Nhậm Băng cười theo “Giang Hồ, mọi chuyện sẽ ổn thôi, tất cả rồi cũng sẽ qua.”
Thật vậy, Nhạc Sam, Nhậm Băng với nhà xưởng này của Hồng Kỳ, giờ đã trở thành dĩ vãng thuộc về bố cô, tất cả đã qua rồi. Giang Hồ cảm thấy trong lòng đau nhói, cô mở cửa định lên xe, nhưng lại thoáng thấy cậu Bùi Chí Viễn của cô cùng Từ Tư bước ra cửa lớn, làm đau xót trong lòng cô trở thành kinh ngạc.
Cô nghe được tin cậu Bùi Chí Viễn muốn bán xưởng giày Đằng Dược khi cô từ Nhật Bản trở về Thượng Hải. Đây là một nỗi đau khác trong lòng Giang Hồ sau cái chết của bố.
Người ngoài không biết, nhưng Giang Hồ biết xưởng giày Đằng Dược có ý nghĩa thế nào đối với nhà họ Giang và bố. Bố đã cố gắng tư nhân hóa Hồng Kỳ, nhưng sau nhiều lần vẫn thất bại, nhưng ông đã từng thực hiện được tư nhân hóa Đằng Dược. Đây là cột mốc sự nghiệp mà bố đã hoàn thành, là tình cảm chân thành của bố dành cho mẹ, không thể bị vấy bẩn. Niềm tự hào mà lịch sử giày Đằng Dược đem đến cho cô thậm chí còn vượt cả danh dự và giá trị mà Free-Roaming Horse mang lại.
Giang Hồ đã nhiều lần tìm cậu để bàn chuyện này, cô chỉ có một suy nghĩ, Đằng Dược là thứ duy nhất còn lại của bố mẹ cô, thuộc về hai nhà Bùi Giang, cậu cô không nên bán nhà xưởng này dễ dàng như vậy. Nhưng cậu Bùi Chí Viễn đầu tư chứng khoáng thua lỗ, quyết tâm bán nhà xưởng để thu lợi nhuận, luôn tìm cách tránh mặt cô cháu gái phiền phức này.
Giang Hồ không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây vào lúc này, mà cậu còn nịnh nọt theo sau Từ Tư. Chuyện này làm cô suy nghĩ mọi thứ theo hướng mà cô không thể chấp nhận được.
Nhậm Băng nói sự thật với cô. Anh do dự hồi lâu, vẫn là không muốn giấu Giang Hồ “Cậu cô định bán nhà xưởng cho tập đoàn Từ Phong.”
Giang Hồ mạnh mẽ cắn môi, sải bước đi tới, lớn tiếng gọi “Cậu.”
Giọng nói sắc bén rất không thân thiện, Bùi Chí Viễn nghe thấy tiếng gọi tức giận của Giang Hồ, tức thì có chút không chịu được.
Từ Tư quan sát tình hình, không biết đôi cậu cháu có xích mích gì, anh dĩ nhiên không muốn thành bia đỡ đạn, nhanh chóng tạm biệt Bùi Chí Viễn, tìm thấy xe mình liền chui vào. Thấy anh muốn đi, Bùi Chí Viễn khá lo lắng, muốn tránh Giang Hồ chạy theo Từ Tư, nhưng bị Giang Hồ kéo lại.
Giang Hồ bực tức gọi ông lại, lạnh giọng hỏi “Cậu muốn bán nhà xưởng cho Từ Phong?”
Bùi Chí Viễn bực mình vì Giang Hồ phá hỏng chuyện lớn của mình, nói chuyện không hề khách sáo “Hồng Kỳ cũng đã bị bán sạch rồi, một Đằng Dược nho nhỏ của tôi thì thế nào? Cô cũng biết kinh doanh hàng năm của tôi đều từ Hồng Kỳ, còn có một số đơn hàng nước ngoài, bây giờ thất bại cả rồi, hàng trăm công nhân nhà xưởng chúng tôi cũng phải sống. Cô có thể ôm đống tài sản thừa kế kia ngồi không ăn chơi, đừng có chạy đến quậy nhà xưởng của anh em công nhân không có cái ăn của tôi.”
Một câu làm Giang Hồ nghẹn cứng không biết nói gì cho phải, tức giận trong lòng vốn đã khó chịu, bị ông trách móc khiến sắc mặt càng thêm tái nhợt. Thấy vậy, Bùi Chí Viễn mới nhẹ giọng “Giang Hồ, cậu biết cháu quan tâ m đến sản nghiệp trong nhà, nhưng cháu phải đối mặt với thực tế, bây giờ không giống trước kia nữa.” nói xong, ông vỗ vỗ vai Giang Hồ, như đang dỗ dành một đứa trẻ, sau khi dỗ xong liền đi khắp nơi tìm nhà đầu tư của mình.
Giang Hồ đứng ngơ ngẩn khá lâu, mới cảm thấy vừa rồi bản thân là kẻ ngốc. Cô đứng trong nhà xưởngvốn thuộc về bố, nhưng cô không thể làm được gì. Trước kia chuyện này không thể xảy ra, nhưng bây giờ thời thế thay đổi rồi. Giang Hồ ngẩng đầu nhìn thấy biển quảng cáo Free-Roaming Horse treo trên cầu vượt đang chậm rãi bị tháo xống. Cô nghe thấy Nhạc Sam ở phía sau lo lắng gọi cô, cô chán nản vẫy tay, khẩu hiệu bị lấy đi, trái tim cô cũng bị lấy đi theo, cô cũng không tạm biệt Nhạc Sam và Nhậm Băng, chỉ chậm rãi lái xe rời khỏi đây.
Chậm rãi rời khỏi nhà xưởng, nỗi buồn dồn nén trong lòng Giang Hồ ùa ra, cô nhìn khẩu hiệu Free-Roaming Horse không còn, cầu vượt cũng không còn. Nghĩ vậy, cô nhắm mắt, đạp mạnh chân ga, muốn nhanh chóng lái xe rời khỏi nơi đầy đau thương này, cô lần nữa không biết phải làm sao.
Lúc này sắp đến giờ cao điểm, lượng xe trên đường dần nhiều lên, đoạn đường này không mấy thông suốt, Giang Hồ rề rà lái xe, một hồi nhanh một hồi chậm, nhất thời cô vừa bực mình vừa đau lòng, tâm trạng nóng nảy không cách nào giải tỏa được. Cuối cùng băng qua được con sông, đường phía trước vừa thông được một chút, Giang Hồ định tăng tốc, nhưng phía trước có một chiếc thể thao Lexus, dường như muốn chống đối cô, tốc độ dần chậm lại, còn chặn đường của cô. Giang Hồ nhất thời nóng vội muốn vượt lên, nào ngờ Lexus trước mặt đột nhiên đổi làn đường, lại chặn đường cô. Cô nhất thời không kịp tránh, quệt qua đèn sau của Lexus.
Cả hai xe phải cùng lúc phanh gấp mới dừng lại. Giang Hồ nổi giận đùng đùng xuống xe xông tới, cửa kính ghế lái Lexus cũng hạ xuống. Còn là một người quen vừa thấy sẽ như dầu đổ vào lửa.
Giang Hồ gần như hét lên “Từ Tư, anh cút xuống xe cho tôi!”
Ngồi trong Lexus chính là Từ Tư.
Giang Hồ đứng trước mặt anh, không hề che giấu tức giận, sau khi hét lên, còn thò tay vào cửa sổ xe của anh, kéo anh ra ngoài.
Từ Tư chả hiểu chuyện gì. Vừa rồi anh chỉ muốn tấp vào lề để nhận cuộc gọi, hình như là vị xưởng trưởng Bùi lúc nãy gọi tới. Ban đầu anh không muốn nhận nhưng điện thoại cứ đổ chuông khiến anh bực bội nên quyết định dừng xe trả lời cuộc gọi.
Anh nhìn đúng mà, đoạn đường này gần trạm xe buýt cho phép các phương tiện đỗ xe, anh còn bật đèn xi nhan. Về mặt kỹ thuật, anh không sai. Làm sao mà chiếc Porsche Cayman màu đỏ lại quệt phía sau? Người phụ nữ này sao lại đột nhiên xuất hiện nữa? Anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì, mà kế đó, hành vi thô lỗ với thái độ ngang ngược của người phụ nữ đã chạm vào dây thần kinh của anh.
Ở trước mặt Từ Tư, vị tiểu thư Giang Hồ này không phải coi khinh người khác thì là đầu óc có bệnh, tính khí tiểu thư bộc phát hết sức vô lý. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng bị người khác đối xử như vậy. Thế nên Từ Tư cũng lười bày ra vẻ mặt thân thiện, dứt khoát không xuống xe, chỉ hơi ngẩng đầu, giọng điệu ngả ngớn nói với Giang Hồ “Gọi 122 đi, lấy hóa đơn, công ty bảo hiểm của tôi sẽ xử lý.”
Đây là lần đầu tiên Giang Hồ nhìn rõ mặt Từ Tư, cũng là lần đầu tiên nhìn thẳng vào anh như vậy.
Từ Tư có vẻ ngoài phong lưu phóng khoáng, gương mặt đứng đắn, nhìn cũng đẹp trai. Nhưng có điều, nếu anh ta muốn, anh ta rõ ràng có thể bày ra dáng vẻ kiêu ngạo càn quấy. Lúc này, anh ta chính là như thế.
Từ Tư kiên quyết không xuống xe, anh chỉ lấy di động từ trong túi xách bên ghế phụ ra gọi 122. Anh nói ngắn gọn rành mạch, có một vụ tai nạn, một chiếc Porsche màu đỏ quệt vào đuôi xe của anh, xe của anh đang ở đoạn đường nào đó.
Đơn giản là anh lười so đo với cô.
Nhưng Giang Hồ lại trừng mắt nhìn thái độ lơ đễnh của Từ Tư. Cô nghĩ, vừa rồi cậu cô muốn nịnh bợ anh. Cô nghĩ, có người nhìn như hổ đói rình mồi, giậu đổ bìm leo như vậy … là anh ta, là những người này … Chỉ trong vài giây, Giang Hồ đã suy nghĩ rất nhiều, gần như theo bản năng, cô nhịn cơn tức cả buổi, khi những suy nghĩ này xuất hiện, cuối cùng không kìm được nữa, quyết định trút hết ra.
Cô chỉ vào Từ Tư mắng “Anh có mắt không? Thái độ gì vậy? Đỗ xe lung tung trên đường thế à? Mẹ anh không dạy anh đạo đức xã hội hả? Có phải là đàn ông không?” nói xong thẳng chân đạp vào cửa xe.
Giang Hồ dùng hết sức đạp một phát thật mạnh. Cô vẫn chưa hết bực, lại đạp thêm một cú.
Từ Tư trong xe sửng sốt khi Giang Hồ đột nhiên xông tới la lối, lúc cô thật sự đạp vào cửa xe của anh, thậm chí đạp liên tục vài cái, không thể nhịn được nữa, anh mở cửa xuống xe. Giang Hồ chưa kịp thu chân, đạp mạnh một cái vào chân Từ Tư.
Cú đạp này khá mạnh, Từ Tư nhíu mày, trong lòng nổi giận, giậm chân cười lạnh “Ô hay, sức cũng mạnh đấy. Vượt xe trái phép còn nghĩ bản thân mình đúng? Nói đi, muốn đánh nhau hay muốn chơi xấu? Anh đây chiều hết!” nói xong anh xắn tay áo.
Người qua đường vây xem thấy vậy, sợ người đàn ông lái xe thể thao sẽ đánh người phụ nữ lái xe thể thao thật, lòng nhiệt tình nổi lên vội chạy tới ngăn Từ Tư, nói “Này anh bạn, nói thì nói, đừng động tay, dù sao người ta cũng là con gái.”
Giang Hồ ở bên kia cũng siết chặt tay, tư thế như thể sẵn sàng đấm tới bất cứ lúc nào. Người qua đường lại khuyên “Cô gái à, đừng nóng giận như vậy, cô đạp cửa xe người ta sắp thành cái hố luôn rồi, đây là chiếc xe triệu đô đấy!”
Lúc cảnh sát giao thông đến, thấy đôi nam nữ đứng bên đường lạnh lùng giằng co, không ai nói lời nào. Người qua đường nhiệt tình không phải đang khuyên giải, thì là đang thảo luận xem hai chiếc xe sẽ phải bồi thường bao nhiêu. Cảnh sát kiểm tra một lúc, đưa ra kết luận: đầu xe đuôi xe va chạm không có gì đáng ngại, đèn sau xe Lexus bị vỡ, đầu xe Porsche bị trầy sơn, đề nghị hai đương sự lấy hóa đơn, tìm công ty bảo hiểm giải quyết yêu cầu bồi thường. Sự cố lần này do chủ xe Porsche gánh toàn bộ trách nhiệm.
Sau khi cảnh sát kết luận, người anh em Lexus nhanh chóng lên xe, dứt khoát rời đi. Bỏ lại tiểu thư Porsche ở đây tiếp tục chịu chất vấn của cảnh sát.
Khi Giang Hồ về tới dưới căn hộ riêng của mình trong khu nhà phương Tây kiểu cũ, đã hơn chín giờ.
Cả ngày hôm nay dù rất bực bội, nhưng lại không thể làm gì. Cô bị cảnh sát tạm giam bằng lái, nộp tiền phạt, còn bị răn dạy trước mặt nhiều người. Người lạ xung quanh vây xem, đáng lẽ cô nên thấy nhục nhã, nhưng đứng bên đường, đầu óc nóng nảy của cô dần nguội lạnh. Cô không nên tự sa ngã ở đây, nếu đã quay đầu với bờ vực bên vách núi ở Nhật Bản, thì phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Nhưng mà tên Từ Tư kia, sự xuất hiện của anh luôn như vũ khí sắc bén có thể làm tổn thương cô, làm cô đau như cắt ruột đứt gan. Một đêm tuyệt vọng kia, với cả tinh thần thể xác mệt mỏi hiện tại.
Giang Hồ đỗ xe, ôm thùng giấy vào thang máy lên lầu, cuối cùng đã về nhà.
Cô bật đèn, thoáng nhìn sang cửa lớn phòng bố đối diện, cánh cửa màu trà đóng chặt. Nhìn thật lâu vẫn không có can đảm bước vào căn phòng đó.
Giang Hồ chỉ có thể ngoảnh mặt đi, nhìn quanh trong nhà.
Mẹ mất sớm, bố sắm sửa mọi thứ trong nhà theo phong cách đơn giản sang trọng của ông, nhưng đồ dùng trong nhà bằng gỗ lim rất lạnh, sô pha da màu đen cũng rất lạnh.
Vốn dĩ cha con nương tựa lẫn nhau, Giang Hồ không cảm thấy trong nhà lạnh lẽo hay trầm mặc. Nhưng bây giờ cô chỉ còn một mình, cô nhìn quanh rồi tự hỏi, gỗ lim này sao lại lạnh như đóng băng vậy? Sô pha da màu đen sao lại đen như cục đá vậy? May là còn vài khung ảnh trên tủ tivi trong phòng khách, đều là ảnh gia đình, còn các loại giấy khen cấp thành phố, cấp tỉnh, cấp bộ và cấp quốc gia mà bố cô đạt được từ khi khởi nghiệp, mới làm không khí trong nhà thêm chút sức sống.
Giang Hồ lấy hai khung ảnh từ thùng giấy của bố ra, đặt chúng trên tủ tivi. Cô ngắm thật kỹ hai khung ảnh vừa được đặt lên.
Khung ảnh đầu tiên là một bức ảnh gia đình. Bố mẹ trong ảnh đều còn trẻ, người mẹ xinh đẹp một tay cầm túi, mội tay dắt Giang Hồ chỉ mới ba bốn tuổi, còn hai tay bố chống nạnh, bảnh bao đẹp trai tự tin kiêu ngạo. Phía sau họ là cửa hàng đầu tiên của Free-Roaming Horse ở trung tâm thương mại số một tại Thượng Hải, còn có những nhân viên cũ của Hồng Kỳ đang xếp hàng hóa phía sau họ.
Một khung ảnh khác là hình chụp chung của Giang Hồ với bố. Trong ảnh, cô bé Giang Hồ ba bốn tuổi vui vẻ ngồi trên cổ bố, chúm chím môi cười, đôi tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy gương mặt bố. Người bố bị móng vuốt nhỏ của Giang Hồ che mất một nửa khuôn mặt đẹp trai, hai tay giữ chặt đôi chân mềm mại trắng nõn của cô bé, mỉm cười hạnh phúc nhìn về phía máy ảnh.
Khi bố cười lên, ông luôn để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, nhìn rất tốt bụng thân thiện. Giang Hồ lại không được thừa hưởng hàm răng đẹp như bố, nên thường chỉ có thể phụng phịu. Bố đã từng nói “Bố đặt tên cho con là Giang Hồ, hi vọng con có được vài phần khí phách của con trai.” lúc ấy Giang Hồ làm mặt quỷ với bố, ôm cổ bố cười nói “Bố, nếu con là tomboy, vậy thì tiêu rồi, sau này phải gả cho ai bây giờ?” bố vỗ vỗ tay cô, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Cảnh ngày xưa ở trước mắt mà giờ chỉ còn lại nỗi buồn. Giang Hồ ôm ảnh chụp chung với bố, ngả mình xuống sô pha, cuộn tròn người lại.
Cô lại mơ một giấc mơ dài như những ngày qua.
Bản thân trong giấc mơ chỉ mới là một cô bé bảy tuổi, nép mình trong vòng tay bố. Cậu bé trong giấc mơ cũng chỉ mới mười tuổi, lo lắng được mẹ dắt tay đứng đó.
Cậu ngẩng đầu nhìn cô bé, nhìn cô bé nhỏ xíu đang nhìn cậu. Cậu không chào hỏi gì. Cô bé ngả người trong vòng tay bố, nói “Ồ, anh là con chồng trước của bảo mẫu nhà em à!” cậu nhìn cô bé, một câu cũng không nói.
Bố cô bé tức giận, gõ vào trán cô bé một cái thật mạnh, trách mắng “Ranh con nói bậy gì đó? Phải gọi là anh Cao Ngật, thành tích của anh rất giỏi, sau này sẽ dạy kèm cho con. Con phải cùng anh học tập thật tốt.”
Trán cô bé rất đau, chẹp miệng khóc òa lên. Vừa khóc vừa liếc cậu bé, cậu bé cụp mắt, vốn không nhìn cô bé.
Nhưng đột nhiên cô ngã mạnh xuống nền cỏ, mặt đất rất lạnh, đỉnh đầu càng lạnh hơn, có người đang nhìn cô.
Cô khóc sướt mướt, cô kêu gào, la lối, khóc lóc. Cô nghe giọng mình khàn đi “Anh là tên lừa đảo! Tin tức tổ chức tài chính thu mua cửa hàng bách hóa Lợi Đô là anh đưa cho bố tôi! Anh còn đến Cục điều tra tội phạm thương mại để cho khẩu cung!”
Có người hỏi cô “Cô có muốn nghe một câu chuyện không?”
Cô nghĩ, câu chuyện gì? Cô đã từng nghe một câu chuyện, kể về nơi ngược gió có ánh mặt trời, sao còn một câu chuyện khác nữa?
Nhưng mà, không đúng, cô thấy người trước mặt đang dửng dưng nhìn mình. Gương mặt vừa quen vừa lạ này, cô nhận ra đây không phải do tính cách lạnh lùng bẩm sinh của anh.
Giang Hồ sợ hãi nắm chặt vạt áo trước của mình, cô nhớ rồi, trước câu chuyện nơi ngược gió có ánh mặt trời, cô còn nghe một câu chuyện khác.
Cô bịt tai lại, nhưng giọng của anh vẫn truyền đến rất rõ ràng.
“Hơn hai mươi năm trước, Giang Kỳ Thắng có trong tay chỉ số ngoại hối từ Bắc Kinh, nhờ bố tôi lợi dụng sự thuận tiện khi làm việc trong một công ty xuất nhập khẩu ở khu La Hồ, Thâm Quyến để nhập khẩu thiết bị văn phòng từ Hồng Kông cho các cơ quan chính phủ, rửa chênh lệch tỷ giá hối đoái trong tay thành một khoản chênh lệch lưu hành để kiếm lời. Đây là vụ mua bán lớn, bố tôi bị cám dỗ, hai người họ phối hợp rất tốt, cũng đã kiếm được tiền. Nhưng một vụ trốn ngoại hối lớn như vậy sao có thể không bị phát hiện? Bố tôi bị bắt vì đơn vị của ông có bằng chứng ghi chép giao dịch.”
“Giang Kỳ Thắng trở thành nhân chứng, ra tòa làm chứng chống lại bố tôi và lãnh đạo đơn vị của ông. Bố tôi bị phán tử hình.”
Cả người Giang Hồ lạnh lẽo, run rẩy không ngừng, nước mắt chảy dài, vẫn khàn giọng hét lên “Tôi là con ngốc! Là con ngốc! Là tôi tiến cử anh với bố! Là tôi hại chết bố! Tôi đã hại chết ông ấy!”
Cô chỉ biết khóc, nức nở nghẹn ngào, không thể thở được, thu mình lại thành cô bé bảy tuổi.
Không biết là trong mơ hay hiện thực, trên mặt Giang Hồ lạnh buốt, vừa sờ vào đã thấm đầy nước mắt. Cuối cùng cô cũng tỉnh dậy, trong bóng đêm, cô nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ.
Giang Hồ đứng dậy vào phòng tắm, nhìn hai má tái nhợt của mình trong gương, bức tường sau lưng lát gạch sứ trắng, lạnh lẽo ảm đạm. Cô lấy nước lạnh lau mặt, hai má run lên, không chịu được lạnh.
Cô nhớ tới giấc mơ kia, vốn không phải là mơ, nó là sự thật.
Trong vườn hoa của khách sạn trên núi Amagi, Cao Ngật đứng trước mặt cô, nói những lời này với cô. Để rồi những lời này trở thành gai nhọn trong tim cô, thường tự đâm vào mình đến chảy máu.
Cao Ngật, trải qua bao ngày đêm, chỉ cần cô nghĩ đến tên anh sẽ cảm thấy đau đớn không thở được.
Không thể nhớ, cũng không được nhớ. Giang Hồ nhìn chằm chằm vào gương, bỗng dưng khàn giọng hỏi bản thân “Mày có tin là có thần không?”
Hỏi xong, cô lại châm nước nóng rửa mặt, lau khô rồi mới nhớ, bố cô đã từng nói câu này.
Là lời mà bố đã an ủi cô sau khi mẹ cô qua đời vì bệnh ung thư ruột.
“Con gái, con có tin là có thần không?”
“Mẹ chính là thần, vì vậy mẹ sẽ không rời bỏ con.”
Sau đó, bố quyết định chịu đựng áp lực chuyển trụ sở Hồng Kỳ từ thành phố Tứ Thủy về phía nam Phố Đông với giao thông thuận tiện hơn, ông cũng từng hút một điếu thuốc ở nhà và nói.
“Con có tin là có thần không?”
“Con chính là thần.”
Giang Hồ nghĩ ngợi mệt mỏi, uể oải trở về phòng. Nằm trên giường, nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ, thiêm thiếp mê man.
Sớm chiều phút chốc, chuyện đời thăng trầm, Giang Hồ có thể ngủ mê mệt không biết đêm ngày, rồi lại bò dậy, mơ hồ sống qua ngày. Cô thường đến nghĩa trang, ngồi trước mộ của bố, có thể ngồi rất lâu.
Nghĩa trang rất yên tĩnh, như một thế giới khác. Giang Hồ ngồi trước mộ bố và nghĩ, sẽ tuyệt vời biết bao nếu mãi mãi không cần rời khỏi thế giới này.
Trên đường từ nghĩa trang trở về, cô mua một tờ báo, theo thói quen lật đến trang kinh tế, nhưng cô không đọc được gì.
Nhưng hôm nay có một tiêu đề đã thu hút cô — “Ngành công nghiệp bách hóa tin chắc mùa đông đã qua và mùa xuân đang đến!” ở góc dưới bên phải của bản tin là bức chân dung nhỏ của người đại diện ngành công nghiệp bách hóa. Nó chỉ có kích thước một inch, nhưng cô nhìn rất rõ, gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo, không coi ai ra gì đó.
Giang Hồ đọc kỹ nội dung bản tin, phần lớn nội dung giới thiệu sự phát triển gần đây của ngành công nghiệp bách hóa, đồng thời giới thiệu sơ lược bản thân của anh.
Thì ra anh đã quay về, còn thay mặt cho cửa hàng bách hóa sắp khai trương ở thành phố Tứ Thủy tiếp nhận phỏng vấn.
Giang Hồ bất giác gọi taxi, bất giác đọc địa chỉ đó, bất giác đến cửa hàng bách hóa sắp khai trương này.
Bảng hiệu bên ngoài cửa hàng bách hóa được phủ một tấm vải lớn in dòng ‘Sắp khai trương’, hình ảnh xanh tươi đỏ thắm, ấm áp như mùa xuân.
Nhưng ở đây là khoảng trống giữa hai tòa nhà cao tầng, gió lùa không chút thương tiếc làm rối mái tóc Giang Hồ.
Cô rùng mình nghĩ, tại sao cô lại đến đây? Lẽ nào muốn gặp lại người đó sao? Gặp anh còn ý nghĩa gì nữa?
Giang Hồ lắc đầu, không nên như vậy, cô cần phải đi. Vừa quay đầu lại, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng trên đường, khi bóng dáng đó xuất hiện, thế giới lập tức trở nên an tĩnh, an tĩnh đến mức gần như tê liệt ý thức của cô.
Cao Ngật cứ thế tự nhiên bước ra khỏi cửa hàng bách hóa, âu phục phẳng phiu như mọi lần, mái tóc suôn mượt, đường nét khuôn mặt rõ ràng. Anh rất cao, nên cô luôn phải ngẩng đầu mỗi khi nhìn anh.
Cô nhớ đến buổi chiều hôm đó ở núi Amagi mà cô rất muốn quên đi, cô cũng ngẩng đầu nhìn anh. Anh luôn cao như vậy, cao một cách quá đáng, làm cô ở trước mặt anh, chỉ cố ngẩng đầu nhìn mà quên mất chuyện khác, đến cuối cùng dù cô có ngã cũng hoàn toàn là lỗi của cô. Cao Ngật không hề liếc mắt, không hề tỏ ra ngạc nhiên, thờ ơ xa lánh, y như dáng vẻ ban đầu.
Anh thậm chí không cảm thấy áy náy! Tại sao anh phải có? Giang Hồ nắm chặt tay. Cô muốn bước tới, nhưng khi thấy bóng dáng anh, cuối cùng cô vẫn không nhúc nhích.
Cao Ngật dừng trước cửa của cửa hàng bách hóa, hai người đàn ông đi phía sau anh. Một người cao bằng anh, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc chói mắt. Người còn lại thấp hơn một chút, nhưng bộ âu phục bảnh bao làm anh ta trông rất năng nổ.
Ánh mắt Giang Hồ quét qua Cao Ngật, dừng ở hai người kia, đầu óc lập tức như bị keo dán cứng. Sao ba người này lại đi cùng nhau? Giang Hồ nghĩ, tổ hợp giữa người với người hóa ra lại hài hước như vậy, Từ Tư, Cao Ngật bắt tay với nhau, thêm vào một Nhậm Băng, cựu tổng giám marketing của tập đoàn Hồng Kỳ.
Cô cứ chăm chăm nhìn bọn họ, nhìn Từ Tư, nhìn Cao Ngật, nhìn Nhậm Băng. Cô gắng sức nhìn bọn họ, muốn nhìn bọn họ thật rõ ràng. Sao bọn họ vẫn có thể bình thản như thường đến thế?
Nhậm Băng vẫn luôn nói chuyện với Cao Ngật, giọng không mấy lớn, Giang Hồ không nghe được. Nhưng người làm marketing đều có tài ăn nói, Giang Hồ tin anh nói rất hay, vì Cao Ngật cẩn thận lắng nghe. Người đàn ông này chăm chú, không bị phân tâm. Thái độ Từ Tư thong dong, thỉnh thoảng giải thích vài câu. Lúc anh lên tiếng, Cao Ngật sẽ nói tiếp một hai câu.
Trong đầu Giang Hồ đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ, giống như lần trước thấy Từ Tư cùng cậu cô bước ra khỏi cao ốc Hồng Kỳ, lúc ấy Nhậm Băng còn đứng cạnh cô, nói với cô tình hình như thế nào. Bây giờ Nhậm Băng đứng ở phía khác với cô, cô không biết đây là tình hình gì.
Trái tim Giang Hồ chùng xuống, thúc giục cô xông lên, lạnh lùng gọi Nhậm Băng một tiếng. Tiếng gọi có hơi lớn, ba người đàn ông bên đó đều đưa mắt nhìn.
Cô hùng hổ đi đến.
Nhậm Băng sững sờ trước sự xuất hiện đột ngột của Giang Hồ, anh nhìn Từ Tư, chi tiết này đã lọt vào mắt Giang Hồ. Giang Hồ đảo mắt, hung hăng liếc xéo Từ Tư.
Từ Tư nhếch môi đầy khiêu khích, dửng dưng nhìn lại cô
Chính là tên Từ Tư này, Giang Hồ nghĩ, người này đã làm gì trong mấy tháng qua? Anh ta muốn mua Đằng Dược, còn đi cùng với người cũ của bố. Bọn họ ở trước mặt cô cười nói bình thản, quả thật là thành công đắc ý.
Cô vốn rất tức giận, nhưng cơn giận sôi trào đến đỉnh điểm trong lồ ng ngực đều biến mất khi cô nhìn thấy Cao Ngật.
Cao Ngật không nói gì, không biểu cảm, không thái độ, chỉ nhìn cô đầy ngờ vực, như thể cô quấy rầy anh. Kiểu ánh mắt không mảy may trách cứ, thờ ơ và xa cách vô hình đó đã quá quen thuộc. Cho đến rất lâu sau, cô mới biết tại sao anh lại nhìn cô như vậy, chỉ cần nhìn cô như như vậy, cô không thể nào tiếp tục tự tin được nữa.
Nhậm Băng tiến lên một bước, dường như muốn giải thích gọi cô một tiếng “Giang Hồ.”
Trong mắt Giang Hồ lúc này chỉ có Cao Ngật đang đứng gần trước mắt, như lại xa tận chân trời. Cô lùi về sau một bước, rồi thêm một bước. Quá khó coi rồi, cũng làm cô chỉ muốn độn thổ cho xong.
Sau đó, cô thấy Từ Tư đứng ngoài cuộc nhìn cô bằng ánh mắt xem thường, như thể anh đang coi một trò cười. Đủ rồi, thật sự là đủ rồi. Giang Hồ đột nhiên quay đầu, điên cuồng chạy về phía trước chẳng rõ phương hướng. Cô chỉ cảm thấy mình thật ngốc, quá ngu ngốc, ngốc đến mức chạy đến đây để rơi vào tình cảnh tự hủy hoại tôn nghiêm như vậy
Nghĩ đến đây lòng Giang Hồ như muôn sóng cuộn trào, cảnh tượng trước mắt mơ hồ, chạy đến khi bản thân sắp không thể hít thở được nữa mới nhận ra cô đã lạc mất phương hướng. Cô cứ nghĩ quay lại từ bờ vực thẳm sẽ là một cuộc sống mới, nhưng không phải, cô vẫn không thể có được khởi đầu mới. Những gì đang xảy ra bây giờ cứ gặm nhấm và giày vò cô. Cô dựa vào bức tường bên vỉa hè, nhích từng bước, như thể muốn dùng góc tường này để thoát khỏi sự hối hả nhộn nhịp của thế giới. Nhưng tiếng xe qua người lại trên đường, tất cả âm thanh náo nhiệt của thành phố vẫn quấy nhiễu tai cô. Cả dư âm nắng chiều cũng hắt vào góc này, bắt cô xuất hiện giữa ban ngày.
Dường như tất cả đang cười nhạo cô.
Giang Hồ đứng trong góc xì mũi, nhéo gan bàn tay, cảnh cáo bản thân “Không được khóc nữa, nếu ở Nhật Bản đã không chết, thì càng không thể khóc.”
Sau một lúc, nước mắt cũng dừng lại. Cô thở hổn hển nghĩ, Cao Ngật quay về rồi, anh đi cùng tên Từ Tư đó, còn cả Nhậm Băng đã ở bên cạnh bố cô hơn mười năm. Cuộc sống của bọn họ rất tốt, cuộc sống của cô không nên tệ đi, nếu không cô sẽ không phải là con gái của Giang Kỳ Thắng.
Ai đó từ phía sau vỗ nhẹ lên vai cô.
Giang Hồ quay đầu bất ngờ khi gặp được Hồng Điệp, cô vội vàng rút khăn giấy lau đi nước mắt trên mặt.
Hồng Điệp cười dịu dàng, nụ cười hòa nhã dễ gần có thể sưởi ấm trái tim cô. Vị trưởng bối này nói “Cháu gái, trên đường lại gặp được cháu, thật là trùng hợp, có thời gian đi ăn tối cùng dì không?”
Giang Hồ ngẩng đầu nhìn mặt trời ngả về Tây, sau đó nhìn khuôn mặt tươi cười chân thành của trưởng bối nhẹ gật đầu.
Hồng Diệp dẫn cô đến Cee Club, một nơi xã giao cao cấp theo phong cách phương Tây nổi tiếng gần đó. Giang Hồ không xa lạ gì với nơi này, cô đã từng cùng bố đến đây tham dự tiệc kinh doanh rất nhiều lần. Quy định và chi phí ở đây đứng đầu thành phố. Nhưng dù vậy, khi đến giờ mở cửa vẫn có một lượng khách không ngừng.
Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ mở cửa, quán vắng tanh, không một vị khách, nhưng người phục vụ vẫn kính cẩn chào đón Hồng Điệp. Hồng Điệp dường như khá quen thuộc nơi này, sau khi chào hỏi với người phục vụ, liền tìm một chỗ yên tĩnh, cùng Giang Hồ ngồi xuống, hỏi cô “Cháu có muốn dùng chút gì không?”
Giang Hồ lắc đầu, Hồng Điệp làm chủ gọi món, sau đó nói “Gan ngỗng ở đây ngon.” bà quan sát Giang Hồ, cô gái tiều tụy hốc hác, thật là đáng thương, bà không khỏi nói “Cháu gái ngoan, sao con cứ gây khó dễ cho bản thân mình vậy?”
Giang Hồ không khỏi xấu hổ cúi thấp đầu.
Lúc từ Nhật Bản về, cô luôn biết ơn Hồng Điệp vì những lời an ủi đã dìu dắt cô khỏi bờ vực giữa sự sống và cái chết, nhưng bây giờ, cô cảm thấy xấu hổ khi gặp lại vị trưởng bối này trong tình trạng khó coi như vậy. Cô cố nặn ra nụ cười, nói “Dì Hồng, để dì chê cười, là lỗi của cháu.”
Hồng Điệp cảm thấy có chút thương tiếc cô gái trước mặt, trong hoàn cảnh đáng thương như vậy mà còn có thể nói ra những lời ngay thẳng. Bà vỗ vỗ tay cô động viên.
Sau khi người phục vụ bưng lên hai tách trà thơm, Hồng Điệp chân thành thẳng thắn nói “Tập đoàn Từ Phong rất muốn mua lại Little Red Horse của Hồng Kỳ, với một số xưởng may và xưởng giày.”
Giang Hồ nghe vậy ngẩng đầu, kinh ngạc còn có sững sờ. Cô kinh ngạc là vì không ngờ Hồng Điệp lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, như biết được tâm lý giày vò mà cô vừa trải qua. Cô sững sờ là vì Hồng Điệp đã đưa cô về thực tại chỉ trong vài lời nói, sau khi biết cậu cô và Từ Tư có liên lạc, dù cô có nghi ngờ, có buồn bã, nhưng đó đều chỉ là chuyện vụn vặt, cô không ngờ tham vọng của Từ Tư lớn đến mức muốn nuốt không chỉ một xưởng giày Đằng Dược, mà là cả một thương hiệu con của Hồng Kỳ. Kinh ngạc sững sờ, phản ứng duy nhất của cô là tròn mắt không nói nên lời. Mọi oán hận tủi thân đều không tiện bộc lộ.
Hồng Điệp cảm thấy có lỗi “Lẽ ra dì nên nói sớm với cháu, đồng thời xin lỗi cháu. Tổng giám marketing Nhậm Băng của Hồng Kỳ hiện đang hợp tác với Từ Tư để phụ trách chuyện này.”
Bà nói thẳng vào vấn đề và chân thành không hề mang chút kiêu ngạo hay mỉa mai, sự thật được bày ra qua những lời này làm trái tim Giang Hồ chợt nguội lạnh, kế đó lại nghĩ, vừa nãy Từ Tư và Cao Ngật bàn chuyện gì? Bàn về hợp tác kinh doanh mới sao? Cho nên Hồng Điệp cũng có mặt ở đó?
Giang Hồ đau buồn lại lạnh lẽo nhìn Hồng Điệp, vị trưởng bối đang tao nhã uống trà. Giọng điệu của bà vừa rồi rất nhẹ nhàng bình tĩnh, lại chất chứa sự áy náy. Sao lại không bình tĩnh chứ? Đó là giao dịch kinh doanh hợp pháp. Nhưng trưởng bối vẫn xin lỗi cô. Cô không thể cư xử vô lễ. Giang Hồ ngẩng đầu, sắp xếp rành mạch lối suy nghĩ, rồi dùng giọng điệu bình thản nói thế này “Hồng Kỳ đã tan rã rồi, mỗi người tự tìm cho mình hướng đi, thị trường kinh tế tự do mua bán là chuyện bình thường.”
Chán nản nhất thời của cô đều lọt vào mắt Hồng Điệp, bà nghĩ, tâm tư cô gái trước mắt tinh tế, trong cao ngạo còn có khôn ngoan, không khỏi thương tiếc “Chúng ta gọi món, để dì mới cháu một bữa.”
Các món được dọn lên, Hồng Điệp dường như muốn an ủi Giang Hồ, không ngừng gắp thức ăn cho cô, còn giới thiệu “Dì thích nhất món gan ngỗng do đầu bếp ở đây làm. Sau một lần ăn ở Úc luôn nhớ mãi không quên. Rồi vị đầu bếp này được Cee Club tốn rất nhiều tiền mời về, rất hợp ý dì, dì không cần phải làm hành động điên rồ như bay đến xứ sở chuột túi để giải tỏa cơn thèm nữa.”
Giang Hồ cúi đầu nếm thử, cảm thấy nhạt như nước ốc. Cô nuốt thức ăn vào miệng, uống thêm một hớp rượu vang đỏ, trong lòng có chút ấm lên. Hơi đột ngột nhưng không mấy bất ngờ, từ sâu trong tâm trí cô hiện lên một ý nghĩ, giống như tia sáng từ đáy biển sâu, chói mắt nhảy vọt, làm trái tim cô loạn nhịp. Cú đánh mạnh mẽ này gần như có thể che lấp mọi nỗi buồn và tuyệt vọng mà cô vừa bộc phát. Trong lòng Giang Hồ thậm chí còn kích động vì suy nghĩ chợt đến này, cô có sứ mệnh lịch sử của mình, mà đối mặt với người trước mắt này, cô không nên từ bỏ cơ hội. Cô gấp gáp lên tiếng “Vậy dì Hồng, cháu có thể mua lại Little Red Horse từ tay dì không?”
Hồng Điệp sửng sốt, hỏi “Giang Hồ, cháu có biết cần bao nhiêu tiền không? Sau khi mua về cần thêm bao nhiêu để hoạt động bình thường không?”
Một chậu nước lạnh tạt xuống, Giang Hồ ngẩn người, mới thấy bản thân mình bốc đồng.
Hồng Điệp giải thích với cô “Đây cũng là một dự án lớn với Từ Phong, do Từ Tư toàn quyền phụ trách.” bà dừng một chút, suy nghĩ hồi lâu rồi thận trọng nói với Giang Hồ “Nếu cháu thật sự muốn mua lại, vẫn phải liên lạc với Từ Tư.”
Hóa ra Từ Tư đúng thật là người chủ đạo trong vụ kinh doanh này, nên anh ta mới cùng Nhậm Băng xuất hiện trước cổng cửa hàng bách hóa của Cao Ngật, e là anh ta đang bàn chuyện hợp tác. Giang Hồ im lặng thầm nghĩ, lời của Hồng Điệp không phải không có lý, đó là điều mà cô chưa từng nghĩ tới. Nếu muốn ý tưởng đó thành hiện thực, cô cần phải cân nhắc thực lực của mình, xem xét mọi khía cạnh thực tế, ít nhất phải tìm ra cách bàn bạc giao dịch này với Từ Tư.
Lúc này, ngoài cửa một nhóm khách mới vào, đều là những người trẻ tuổi, khuôn mặt tràn đầy sức sống, nhưng quần áo và dáng vẻ không giống những khách hàng doanh nhân đến đây tiêu xài thường ngày.
Hồng Điệp đột nhiên cười nói “Những nhân viên văn phòng này có quyết đoán và dũng cảm đến đây trải nghiệm, trở về có nhiều đề tài trò chuyện và kinh nghiệm cũng tốt. Không mất mặt gì hết, nói không chừng còn tìm được con đường mới, nỗ lực nhiều hơn, sau này sẽ là khách quen ở đây.”
Một câu nói khiến trái tim Giang Hồ ấm áp. Cô nhìn Hồng Điệp, nụ cười của bà luôn cho cô dũng khí để bước tiếp vào đúng thời điểm.
Hồng Điệp nói “Cháu à, đừng căng thẳng. Cháu có thể trở về suy nghĩ kỹ chuyện này, nếu có chuyện gì dì Hồng có thể giúp cháu, dì nhất định sẽ giúp.”
Giang Hồ lấy lại bình tĩnh, cô nghĩ, chuyện này cô cần bình tĩnh suy nghĩ. Cô cầm ly rượu lên, mỉm cười nói với Hồng Điệp “Dì Hồng, cám ơn lời khuyên của dì.”
Hồng Điệp cụng ly với cô “Đâu nào, dì Hồng muốn cảm ơn cháu đã cùng bà già này ăn gan ngỗng ở đây.”
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Hồng Điệp không phải không có thu hoạch gì. Sau khi từ Cee Club trở về, đầu tiên cô đi tắm nước nóng, xoa dịu tâm trí trong hơi nóng.
Từng lớp đau thương tróc ra, cuối cùng vẫn cần phải tiếp tục tiến về phía trước.
Chỉ là đêm nay cô lại nằm mơ.
Giấc mơ trở nên chân thực lại quen thuộc, chuyện xưa rõ ràng như thước phim cũ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn với mày kiếm mắt sáng như sao của Cao Ngật, ánh mắt điềm tĩnh khi nhìn người khác như biển lặng bao trùm lên mọi nỗi lòng của anh.
Cô luôn thích đi theo anh, xem anh là người bạn chơi cùng. Nhưng anh luôn lạnh lùng, không muốn để ý đến cô. Cô gây gổ rồi mách mẹ Cao “Cao Ngật ngó lơ cháu.”
Không ngờ Cao Ngật lại bị nặng lời trách mắng, rồi anh vẫn như vậy.
Giang Hồ nghĩ, sao tính cách người này có thể lạnh lùng như thế?
Nhưng mà vào ngày mẹ mất, bên ngoài gió rét lạnh, mưa như trút nước.
Giang Hồ ngồi một mình trong bóng tối, ánh sáng yếu ớt vây quanh, in bóng dáng nhỏ bé của cô trên mặt đất, như một ngọn đồi nhỏ cô đơn. Cao Ngật đi phía sau nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Giang Hồ, Giang Hồ thấy bóng hai người ở bức tường đối diện dần tựa vào nhau.
Vào đêm mẹ cô mất, nhiệt độ lòng bàn tay của Cao Ngật làm cô thấy ấm áp.
Giang Hồ mới ấm lên, quay đầu nhìn lại, hóa ra đó không phải là lòng bàn tay của Cao Ngật, mà là vòng tay của bố.
Khuôn mặt đẹp trai của bố râu ria xồm xoàm làm đau gương mặt trắng mịn của cô. Một tay bố ôm cô, tay kia cầm ảnh cưới với mẹ. Người mẹ trong bức ảnh có khuôn mặt dịu dàng đầy yêu thương.
Bố thì thầm “Chí Kiên, như em mong muốn, anh đã mua Đằng Dược trả lại cho bố rồi.”
Bố cũng không đi đâu xa, câu nói này ở ngay bên tai Giang Hồ, cô nghe rất rõ. Cô đang nghĩ, Chí Kiên là ai? Lại nhớ ra, đó là mẹ.
Bố lại nói “Em đi rồi, nhưng anh vẫn còn sống. Anh còn sống thì còn hy vọng.”
Giang Hồ ớn lạnh tỉnh lại, chăn bông đắp trên người bị đá xuống dưới giường.
Cô dứt khoát đứng dậy đi ra phòng khách, bật tất cả đèn tường và đèn chùm lên, cả thế giới bừng sáng. Sau đó, Giang Hồ ngồi trước tủ tivi với những bức ảnh gia đình, nhìn từng khung ảnh một.
Có bố, có mẹ, có cả cô lúc còn nhỏ. Đó mới là gia đình hoàn chỉnh. Về sau không còn mẹ, cô nghĩ mình và bố vẫn là một gia đình trọn vẹn. Mà bây giờ chỉ có một mình cô.
Cả bố mẹ trong ảnh chụp đều mỉm cười với cô, như thể họ đang ở cạnh cô.
Cô tự lẩm bẩm một mình “Không thể tiếp tục như thế này nữa.”
Giang Hồ dụi dụi mắt, bình tĩnh đứng dậy, đi vào phòng tắm dùng nước nóng rửa mặt đến đỏ bừng, sau đó ngẩng đầu nhìn vào gương, tự ra lệnh cho bản thân nói chuyện.
Một lát sau.
Cô nghe thấy chính mình nói “Mày có tin là có thần không?”
Cô nghe thấy chính mình trả lời “Tôi chính là thần.”
Giang Hồ trở về phòng, lấy một tờ chi phiếu từ trong ngăn kéo. Đây là chi phiếu có giá trị năm triệu mà cô nhận được cách đây vài ngày. Cô nghĩ, cô không thể mua lại Little Red Horse, vậy nếu với tất cả tài sản của mình, cô có thể mua lại Đằng Dược không?
Thế nhưng Hồng Điệp đã nhắc nhở cô, cô có ý tưởng nhưng không có kế hoạch.
Giang Hồ đi đến trước tủ tivi, ôm ảnh gia đình ba người trong lòng, lẩm bẩm “Bố, mẹ, ít nhất con có thể giữ được ký ức cuối cùng về gia đình chúng ta, đúng không? Con không nên để Đằng Dược rơi vào tay người khác, phải không?”
Cô đặt tấm ảnh gia đình bên gối, mới yên tâm nằm xuống.