Đăng vào: 12 tháng trước
Trước bãi cỏ trong công viên Đầm lầy có một cái máy gắp thú, Trần Nhất Nhiên và Lệ Lâm Lâm vẫn đang tản bộ trên con đường nhỏ, lúc đi ngang qua máy gắp thú thì anh bỗng dừng chân.
Lệ Lâm Lâm thấy anh đứng lại thì cũng đứng theo, cô hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em chờ anh một chút.” Trần Nhất Nhiên nói xong câu này liền đi tới trước máy gắp thú, anh quét mã QR, máy sau khi được quét thì bắt đầu chuyển động. Lệ Lâm Lâm tò mò đi lại, đứng ở một bên nhìn anh gắp gấu bông.
Lệ Lâm Lâm thường đến trung tâm mua sắm, khi nhìn thấy máy gắp thú cũng sẽ nán lại chơi một chút, nhưng tỉ lệ gắp trúng lại cực kì thấp. Trần Nhất Nhiên rõ ràng cũng thực hiện thao tác giống cô, anh chỉ tùy tiện đẩy đẩy cần điều khiển, vậy mà gấu bông lại dễ dàng bị kẹp lên, nó đang trong tư thế chuẩn bị rơi vào lỗ.
Trần Nhất Nhiên khom người lấy gấu bông ra, đưa cho Lệ Lâm Lâm bên cạnh: “Cái này tặng cho em.”
Thứ anh đang cầm trên tay là một con chó bằng bông màu trắng, nhìn nó có vẻ giống con Samoyed mà Lệ Lâm Lâm vừa sờ lúc nãy. Chú chó con màu trắng đang lè lưỡi, khuôn mặt ửng hồng rất đáng yêu, lông của nó trắng dài và vô cùng mềm mại, khi cọ vào cảm giác rất tuyệt.
“Đáng yêu quá! Cảm ơn anh Nhất Nhiên!” Lệ Lâm Lâm rất thích chó con có bộ lông mềm này, tâm trạng cũng không còn sa sút như lúc nãy.
Khóe miệng Trần Nhất Nhiên gợi lên một độ cong nhẹ, nhìn Lệ Lâm Lâm: “Chó con này sẽ không sinh lão bệnh tử, nó sẽ luôn bên cạnh bầu bạn với em.”
Những lời nói của Trần Nhất Nhiên giống như một dòng nước ấm, giúp cô chữa lành những nỗi đau trong lòng. Lần trước trợ lý Ngô có nói với cô, Trần Nhất Nhiên không phải là một người vô tình, và điều đó thật sự rất đúng.
Trên người anh luôn có sự dịu dàng độc nhất vô nhị.
“Cảm ơn anh.” Lệ Lâm Lâm nhìn anh cười cười, “Em sẽ chăm sóc nó thật tốt. A, chúng ta đặt tên cho nó đi.”
Trần Nhất Nhiên đề nghị: “Vậy gọi nó là Kẹo Bông Gòn.”
Lần đầu nhìn thấy con gấu bông này, anh cảm thấy nó rất giống kẹo bông gòn.
Ánh mắt Lệ Lâm Lâm sáng lên: “Được ạ! Nhưng Kẹo Bông Gòn chỉ có một mình, như thế sẽ rất cô đơn, hay là chúng ta gắp cho nó thêm vài người bạn nữa đi!”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Trần Nhất Nhiên lại một lần nữa đứng trước mấy gắp thú, sau đó quét mã QR.
“Em muốn con thỏ nhỏ màu hồng hồng bên cạnh ấy. Đúng, đúng, là nó.” Lệ Lâm Lâm đứng bên cạnh Trần Nhất Nhiên, nói cho anh biết mình muốn con gấu bông nào, Trần Nhất Nhiên như có thần phù hộ, lần nào cũng gắp được gấu bông, chẳng mấy chốc trên tay Lệ Lâm Lâm đã ôm được một mớ.
Cô đặt mấy con gấu bông mà Trần Nhất Nhiên đã gắp cho mình xuống bãi cỏ bên cạnh, sau đó ngồi đếm: “Trời ơi, tận tám con! Anh Nhất Nhiên, anh cũng giỏi quá đi!”
“Bình thường.” So với sự hưng phấn của Lệ Lâm Lâm, thì Trần Nhất Nhiên lại rất bình tĩnh, giống như nãy giờ anh chỉ thể hiện một phần tài năng.
“Sao anh có thể giỏi như vậy chứ?” Lệ Lâm Lâm tin rằng nếu Trần Nhất Nhiên có đủ kiên nhẫn và thời gian, thì anh sẽ làm cho máy gắp thú chẳng còn một con thú để gắp.
Trần Nhất Nhiên đáp: “Những trò này ở thời tiểu học anh chơi rất giỏi, chỉ cần nắm được mẹo là có thể chơi dễ dàng.”
“Ồ, vậy anh có thể dạy cho em không?”
“Không thể, nếu đã là mẹo thì sẽ không truyền ra ngoài.”
“Hứ…”
Trần Nhất Nhiên bước tới vỗ nhẹ đầu cô, cười nói: “Sau này nếu nhìn thấy máy gắp thú, anh sẽ gắp giúp em.”
“Tuyệt vời!” Niềm vui qua đi, Lệ Lâm Lâm lại có chút lo lắng nhìn hàng gấu bông trên cỏ, “Nhưng nhiều như vậy thì làm sao mang về đây?”
“Mỗi người cầm một nửa.” Trần Nhất Nhiên cúi người cầm lấy những con gấu bông lớn nhất, chỉ để lại bốn con nhỏ cho Lệ Lâm Lâm.
Lệ Lâm Lâm ôm gấu bông trong ngực, bước chân cũng nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đến được Ngân Loan.
“Anh Nhất Nhiên, tới rồi.”
“Ừ.” Trần Nhất Nhiên gật đầu, hỏi cô, “Có cần anh đưa em lên không? Một mình em cầm hình như không được ổn lắm.”
“Không cần, không cần.” Lệ Lâm Lâm sợ anh sẽ phát hiện đám người Lục Duệ Châu sống đối diện nhà mình, nên vội vàng từ chối, “Quản lý tài sản ở đó có xe kéo, em dùng nó kéo lên là được.”
“Vậy được, anh đi với em.”
Trần Nhất Nhiên đi theo Lệ Lâm Lâm vào đại sảnh, quản lý tài sản trực ở sảnh thấy bọn họ đi vào liền chủ động hỏi thăm: “Cô Lệ, chúng tôi có thể giúp được gì cho cô?”
Lệ Lâm Lâm nói với anh ta: “Tôi nhớ không nhầm thì các anh có loại xe đẩy hàng đúng không? Tôi muốn mượn nó.”
“Được, xin chờ một lát.” Quản lý tài sản lấy ra một chiếc xe đẩy từ quầy lễ tân, Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên đặt hết gấu bông vào trong xe.
“Ổn rồi.” Lệ Lâm Lâm mỉm cười, nói với Trần Nhất Nhiên, “Đã giải quyết xong, anh quay về trước đi.”
Câu nói này có hơi kỳ lạ, Ngân Loan vốn là nhà của Trần Nhất Nhiên, nhưng bây giờ các cô ở chỗ này, đối diện còn là nhà của đám người Lục Duệ Châu, nên thật sự không tiện mời anh lên nhà ngồi chơi.
Cũng may, Trần Nhất Nhiên không có ý định lên nhà các cô, anh chỉ nhẹ gật đầu. Trần Nhất Nhiên đang tính nói gì đó thì bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo truyền tới: “Chị Lâm Lâm!”
Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên đồng loạt quay đầu, liền thấy một cậu nhóc giống như học sinh tiểu học chạy về phía họ.
Trong lòng Lệ Lâm Lâm rung lên hồi chuông cảnh báo, cái lùm mía, tại sao có thể trùng hợp như vậy hả!
“Chị Lâm Lâm.” Nhưng đáng tiếc, niềm vui và nỗi buồn của nhân loại không tương thông với nhau, anh bạn Lục Vũ Hiên vui vẻ hớn hở chào hỏi Lệ Lâm Lâm, “Chị về nhà ạ?”
“Ừ, ừ…”
“Quao, sao chị mua nhiều gấu bông thế? Đáng yêu quá!”
Trần Nhất Nhiên nhìn đứa nhỏ xuất hiện bên cạnh, hỏi Lệ Lâm Lâm: “Em quen cậu nhóc này?”
Lệ Lâm Lâm đáp lại cực nhanh: “À, cậu nhóc này là hàng xóm đối diện nhà bọn em.”
“Hàng xóm?” Trần Nhất Nhiên lặp lại hai chữ này một lần nữa, có chút đăm chiêu.
Lục Vũ Hiên ngẩng nhìn Trần Nhất Nhiên, sau đó quay sang hỏi Lệ Lâm Lâm: “Chị Lâm Lâm, chú này là bạn của chị ạ?”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Tại sao vai vế của anh lại lớn như vậy?
“À, ừ, đúng vậy.” Mồ hôi lạnh sau lưng Lệ Lâm Lâm không ngừng chảy xuống, làm người quả nhiên không nên làm chuyện xấu, “Anh ấy là anh trai của Hi Hi.”
“À, hóa ra là chú Trần.” Lục Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn Trần Nhất Nhiên, chào hỏi anh, “Con chào chú Trần.”
“…” Trần Nhất Nhiên – Người đã quen với cái tên cậu Trần và Tổng giám đốc Trần, nên khi nghe cậu nhóc gọi mình là chú Trần thì anh rất không thoải mái.
Anh miễn cưỡng chào lại Lục Vũ Hiên, sau đó rời khỏi Ngân Loan. Lệ Lâm Lâm thấy anh đi khỏi thì thở phào nhẹ nhõm.
Lục Vũ Hiên nói: “Chị Lâm Lâm, chúng ta lên nhà đi.”
“Được, được.”
“Để em giúp chị đẩy xe.”
“Không cần, không cần, chị tự làm được.”
“Không sao đâu! Em có thể!”
Lục Vũ Hiên giúp Lệ Lâm đẩy xe, cùng cô bước vào thang máy. Lệ Lâm Lâm quẹt thẻ, nhìn Lục Vũ Hiên bên cạnh: “Lúc nãy em ở dưới làm gì vậy?”
Lục Vũ Hiên nói: “Em xuống dưới chơi bóng bàn với người ta. Chị Lâm Lâm, chị biết ở dưới có phòng bóng bàn không?”
“À… Chị có nghe trợ lý Ngô nói qua.”
“Nếu sau này chị muốn chơi bóng bàn thì có thể gọi cho em! Nhưng em chỉ rảnh vào ngày Thứ Sáu và ngày Thứ Bảy.”
“Không sao.” Dù sao cô cũng không chơi bóng bàn.
Sau khi thang máy lên đến tầng 23, Lệ Lâm Lâm lấy ra một hộp socola nhỏ mua ở khách sạn Âu cho Lục Vũ Hiên: “Cảm ơn em đã giúp chị đẩy xe, cái này chị mời em ăn.”
Bao bì socola rất đẹp, nhìn qua cũng không rẻ, Lục Vũ Hiên không khỏi cảm thấy ngại: “Chị Lâm Lâm, chị đừng khách sáo với em. Em chỉ tiện thể giúp chị đẩy xe, thật sự không thấy mệt.”
Lệ Lâm Lâm mỉm cười, nhét socola vào tay cậu nhóc: “Trẻ con tốt bụng nên được thưởng. Socola này ăn rất ngon, nhân là mứt hoa quả.”
Lục Vũ Hiên bị lời nói của cô làm cho động lòng: “Thật ạ?”
“Đúng vậy, bên trong có bốn hương vị, chắc chắn em sẽ thích chúng!”
“Vậy… Em cảm ơn chị Lâm Lâm.”
Lệ Lâm Lâm sờ đầu cậu nhóc, nói: “Không có gì. Vậy chị về trước nhé.”
“Dạ.”
Lệ Lâm Lâm đẩy xe đến trước cửa, sau đó lấy thẻ mở khóa, Lục Vũ Hiên cũng cầm socola quay về nhà của mình.
Trong xe của Trần Nhất Nhiên, anh vẫn đang suy nghĩ về người hàng xóm đối diện của Lệ Lâm Lâm.
“Trợ lý Ngô, ở chung cư Ngân Loan, chủ nhà đối diện với ba em ấy là ai?” Lúc đi ngang qua một cây đèn giao thông, Trần Nhất Nhiên bỗng mở miệng hỏi.
Trợ lý Ngô ngồi ở hàng ghế đầu, cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời anh: “Là chủ tịch La Ngọc của tập đoàn Hồng Thăng.”
Ngón tay Trần Nhất Nhiên gõ nhẹ hai cái lên tay ghế, anh nói: “Tôi nhớ bà ta có hai đứa con trai, một đứa vừa đi du học năm ngoái, đứa còn lại thì đang học trung học.”
“Đúng vậy.”
Trần Nhất Nhiên mím môi, tạm thời không lên tiếng. Đứa nhỏ mà anh gặp ở đại sảnh ngày hôm nay, hình như vẫn đang học tiểu học. Nếu không phải là con của La Ngọc, vậy chẳng lẽ… Bà ta có riêng ở bên ngoài?
Trong giới thượng lưu thì loại chuyện này cũng chẳng có gì mới mẻ, mà Trần Nhất Nhiên cũng không có hứng thú đối với đời sống cá nhân của người khác, nên anh không tiếp tục hỏi.
Sau khi trở về công viên Tinh Hải, anh cũng không mời trợ lý Ngô lên nhà ngồi chơi, anh chỉ nói vài câu với anh ta rồi tự mình đi lên.
Sau khi tắm xong, Trần Nhất Nhiên mặc đồ ngủ bước ra khỏi phòng tắm, từ trong ngăn tủ đầu giường lấy ra một tấm ảnh cũ.
Đây là bức ảnh sinh nhật lần thứ hai của anh, và cũng là bức ảnh cuối cùng mà anh chụp chung với ba mẹ mình.
Những lời Lâm Lâm nói với anh tối hôm nay, khiến anh nhớ đến mẹ mình một lần nữa. Tại thời điểm mẹ anh qua đời, anh chỉ mới hơn hai tuổi, theo lý mà nói, kí ức lúc đó của anh sẽ rất mơ hồ, nhưng không hiểu tại sao Trần Nhất Nhiên lại nhớ rất rõ.
Một đứa trẻ hai tuổi thường rất nghịch ngợm, luôn thích quậy phá khắp nơi, vì thế lúc nào cũng cần người lớn mang theo bên cạnh. Ban ngày mẹ anh phải đi làm, chỉ có buổi tối là ở nhà, vì thế mẹ đã thuê một người dì đến chăm sóc anh vào ban ngày.
Người dì chăm sóc anh luôn khen anh ngoan ngoãn và hiểu chuyện, nói rằng cho tới bây giờ bà ta cũng chưa từng thấy một đứa trẻ nào ngoan như vậy. Nhưng chỉ có Trần Nhất Nhiên biết, bởi vì lúc đó mẹ anh quá vất vả, mà anh lại còn quá nhỏ nên không thể giúp được gì cho bà ấy, vì thế việc duy nhất anh có thể làm để giúp đỡ mẹ là trở nên ngoan ngoãn hơn.
Nhưng cơ thể của trẻ con thật sự rất yếu ớt, dù anh có cẩn thận như thế nào đi nữa thì thỉnh thoảng vẫn sẽ bị cảm. Mỗi khi anh phát sốt, mẹ anh đều thức cả đêm không ngủ để chăm sóc anh, đến sáng hôm sau bà ấy vẫn nhấc cơ thể mệt mỏi để đi làm.
Lúc đó, cơ thể và tinh thần của mẹ anh đã hoàn toàn kiệt sức.
Nếu ngày đó anh không phát sốt, thì mẹ anh có thể sẽ không vì kiệt sức mà xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Khi Trần Nhất Nhiên còn nhỏ, anh luôn tự trách chính mình về sự ra đi của mẹ. Sau khi Trần Túy biết chuyện, ông đã khai sáng cho Trần Nhất Nhiên, điều này khiến cho cảm giác tội lỗi của anh được giảm đáng kể. Có được một người cậu như Trần Túy, thật sự là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh.
Hiện tại anh đã trưởng thành, vì thế sẽ không để tâm đến những chuyện vụn vặt xung quanh, nhưng đêm nay, hiếm khi anh lại nhớ đến cảm giác này. Nếu lần đó anh không bị bệnh, liệu mẹ anh có còn sống khỏe mạnh và ở bên cạnh anh cho tới ngày hôm nay hay không?
Trong bức ảnh, anh và mẹ đều cười rất vui vẻ, trên bàn còn có một chiếc bánh kem dành cho trẻ em, những ngọn nến màu vàng nhạt được thắp sáng rực rỡ. Dưới ánh nến, một món đồ chơi lắp ráp bị Trần Nhất Nhiên nắm ở trong tay, nó chính là món quà sinh nhật mà mẹ đã tặng cho anh.