Chương 48: Vén Bức Màn Bí Mật

Tội Ác

Đăng vào: 12 tháng trước

.


“Ngày 19/03/2011
Văn Kỳ muốn gặp tôi. Không biết anh ta định làm gì. Chắc là lại hỏi về việc lần cuối tôi gặp Tú Nhi diễn ra như thế nào. Và chắc chắn tôi sẽ lặp lại câu chuyện đó, câu chuyện mình đã kể đi kể lại hàng chục lần hôm qua.
Cửa phòng không khóa. Người con trai ấy đang nằm duỗi chân trên chiếc ghế dài cạnh ban công. Hai tay anh úp vào nhau, để nhẹ nhàng trên bụng. Trông có vẻ thật thanh thản.
- Em ngồi đi – Văn Kỳ khẽ mỉm cười.
Tôi đưa mắt nhìn quanh. Hình như trong phòng chẳng còn ai khác.

Cẩn thận ngồi xuống một cái ghế gần đó, tôi chỉ biết nhìn anh và chờ đợi.
- Suốt sáu năm làm bác sĩ, anh đã chữa cho rất nhiều người – Ánh mắt anh ấy chợt hướng về phía mặt trời – Nhưng ít ai biết rằng bản thân anh cũng từng là một con bệnh. Lúc đầu, nó chỉ là sự nhút nhát, nhưng sau đó thì ngấm ngầm phát triển thành những cảm xúc tiêu cực. Anh không biết nguồn gốc thật sự của chúng từ đâu, từ người ba lúc nào cũng bận rộn hay ông anh thích ăn chơi, quậy phá. Nhưng càng khôn lớn, anh lại càng mong mình sớm được chết đi.
Rồi anh tìm đến với những bản đàn, trốn mình vào đó để tránh xa cuộc sống. Ba má đã tìm nhiều cách để chữa trị và họ có thể đã thành công nếu anh chịu nói ra những điều mình nghĩ. Nhưng không, anh chọn cách im lặng và quay lưng lại với họ. Thời gian cứ thế trôi qua cho tới ngày Tú Nhi xuất hiện. Cuộc đời con bé có lẽ sẽ không tồi tệ như vậy nếu đừng bước chân vào nhà anh
Ai mà chọn được cha mẹ ình chứ. Đó là số phận đã an bày cho cô ta thôi.
Những bất hạnh mà Tú Nhi phải gánh chịu khiến anh cảm thấy mình cần phải che chở và bảo vệ cho cô bé. Anh bỗng không muốn chết và mong được tiếp tục sống, sống đến khi nào con bé không còn cần đến anh nữa thì thôi. Nhưng anh đã không biết rằng, trong khi mình đang ra sức bảo vệ cho cô bé này đã vô tình làm hại đến một cô bé khác, là em.
Ngay lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh gia đình trong nhà trọ, anh đã biết em là người từng say sưa đứng nhìn anh qua khung cửa sổ. Lời tiên tri quái quỉ khiến ba anh rất lo sợ. Hôm mà em đứng bên đường, ca hát và xoay vòng theo điệu nhạc, Thế Anh đã nhìn thấy. Anh nhớ mình chỉ kịp ném sợi dây chuyền của mẹ xuống chỗ em và hét em hãy mau rời khỏi nơi đó. Khi ấy, trong đầu anh chỉ nghĩ đến việc phải làm thế nào để nhận ra em nếu có dịp gặp lại.
Anh không ngờ trong nhà có máy quay và người ba ác độc đã dựa vào đó để lần ra tôi, phải không?
Sau tất cả mọi chuyện, anh nghĩ rằng chỉ một lời hối tiếc là đủ ọi đau khổ tôi phải gánh chịu ư?
Lúc người của ba chạy xuống thì em đã đi mất nhưng lại đánh rơi một tấm danh thiếp. Chuyện xảy ra với gia đình em đêm đó đến giờ vẫn là nỗi ám ảnh lớn nhất trong đời anh. Nhiều năm trôi qua, ba tiếp tục truy tìm em trong khi vận mệnh lại đưa đẩy cho chúng ta gặp nhau. Sau khi chị gái em chết, anh đã cực kỳ ngu ngốc khi nghĩ rằng nếu để em ở cạnh mình thì có thể bảo vệ em tốt hơn. Tìm mọi cách đưa được em vào ngôi nhà này, anh lại không thể trực tiếp lo cho em được vì như thế sẽ khiến ba nghi ngờ. Và anh đã quyết định tìm tới Eric. Đây có lẽ là điều đúng đắn duy nhất mà anh từng làm.
Nói tới đây, tôi thấy Văn Kỳ chợt mỉm cười, một nụ cười yếu ớt trên gương mặt thấm đừ vẻ mệt mỏi

Khi anh nhờ anh ấy hãy để mắt và bảo vệ em, Eric đã tức tối kêu lên “protect her from what?”. Bọn anh gặp nhau lần đầu khi cùng tham gia lớp võ của thầy Triều. Eric là đàn anh, học trước anh một khóa. Con người anh ấy rất chính trực, đối với những việc đầu đuôi không rõ ràng, ảnh không bao giờ chịu chấp nhận. Nhưng sau khi nghe anh nói hết mọi việc, Eric mới gật đầu đồng ý.
Cuộc sống em đã không tốt lên như những gì anh đã nghĩ. Tệ hại hơn khi người gây rắc rối cho em lại chính là em gái và anh trai anh. Lúc đó, anh thật sự cảm thấy bí lối. Anh nghĩ mình nên trả em về với nơi mà em vốn thuộc về. Nhưng Tú Nhi đã đưa ra một đề nghị. Cô bé muốn giữ em ở bên cạnh để cùng chia sẻ và bảo vệ nhau.
Lúc thấy em dùng số tiền lớn để đi giải phẫu, lòng anh chẳng hề vui sướng một chút nào. Vì anh nghĩ mình đã vô tình kéo em vào cuộc sống xa hoa, nơi mà giá trị con người chỉ được đánh giá bởi vẻ đẹp hình thức. Anh đã hằng mong em có thể ngẩng cao đầu trước mặt mọi người và tự hào về bản chất tốt đẹp của mình hơn là sự tự tin có được bằng cách ấy.
Nhưng dù sao đó cũng là quyết định của em và anh sẽ tôn trọng nó. Hy vọng từ nay em sẽ có được cuộc sống tốt đẹp của riêng mình - Văn Kỳ liếc mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay – Nãy giờ chắc cũng được mười phút rồi nhỉ?
Bàn tay anh thả xuôi ra ghế, tạo cơ hội ột cái lọ nhỏ theo đó lăn long lóc xuống sàn nhà.
Tôi hốt hoảng chạy đến gần anh, mắt nhòe đi vì lệ.
Nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, Văn Kỳ khẽ thều thào:
- Đừng lo lắng, anh đã cố ý uống lọ thuốc trước máy quay, người ta sẽ không thể làm gì em đâu…
- Anh đừng đi…đừng đi…
- Hải Oanh, nhà họ Võ đã nợ em rất nhiều…Bây giờ, anh lấy mạng mình để trả cho em… Hy vọng em có thể quên đi tất cả thù hằn mà tiếp tục sống cho vui vẻ…

- Không…Anh đã nói là phải sống cho tới khi Tú Nhi không cần đến anh nữa…
- Bệnh viện vừa gọi tới – Anh ấy cố hít lấy không khí - Họ nói sáng nay đã vớt được xác một cô gái...Thế Anh đã đến đó để xác nhận…
- Không phải. Là hắn lừa anh…Tin em đi…Cô ấy vẫn chưa chết…
- Đừng tự dối mình nữa…Sau khi anh chết, em hãy cất cuốn băng để trên bàn…Có nó trong tay, Thế Anh sẽ không thể bắt nạt em được nữa…
- Văn Kỳ, anh phải nghe em. Tú Nhi vẫn chưa chết…Em là người đã cứu cô ấy mà.
- Em…em bảo sao?
- Chính em đã đưa cổ vào bệnh viện. Nhưng vì hận anh, vì muốn anh phải đau khổ nên em đã…
Đôi mắt anh ấy trợn trừng nhìn tôi, hai bàn tay nắm chặt lấy thành ghế. Miệng anh há to như muốn gào lên điều gì đó nhưng không được. Rồi anh ngã gục xuống với cánh tay buông thõng…