Chương 36: Kế Hoạch Động Trời

Tội Ác

Đăng vào: 12 tháng trước

.


“Ngày 10/03/2011
Eric từ chối cho tôi xem cuốn băng quay lại sự việc đã xảy ra trong phòng nhưng vẫn có thể đoán được ai là thủ phạm
Chính nó đã gây ra tất cả mọi chuyện.
Chỉ có thể là nó mà thôi…”
“Ngày 12/03/2011

Tú Nhi nhờ tôi lấy hộ một cái áo khoác có lông trắng trong tủ. Trong lúc sơ ý, tôi đã làm rơi cái móc xuống đáy. Những chiếc váy dài thật cản chân cản tay khi liên tục che khuất tầm mắt. Tôi đưa tay vén chiếc váy trong cùng lên để tìm kiếm. Cái móc đang dựa vào vách, ngay phía dưới một lỗ nhỏ trông như bị mối mọt.
Nhưng lỗ có vẻ sâu. Tôi liền thò tay vào trong thử. Thật là kỳ lạ.
Nó như thể được tạo ra để mình làm việc đó.
- Chị không tìm ra à? – Tú Nhi đã lân la lại gần.
Cầm vội cái móc lên tay, tôi hấp tấp đứng dậy. Không nên xem thường cô gái bị mù ấy.
Ai đó đang đứng ngoài cửa đợi nên tôi vội vàng chạy ra xem.
- Giờ giải lao của em đến rồi đây – Văn Kỳ mỉm cười khi nhìn thấy tôi – Một tiếng sau hãy quay lại nhé. Anh sẽ thay em chăm sóc Tú Nhi trong thời gian đó.
Muốn đuổi khéo mình đi đây mà.

- Ánh Tuyết thế nào? – Tú Nhi liền hỏi khi nghe tiếng Văn Kỳ bước vào.
- Nó vẫn chưa chịu nhận – Anh ta khẽ lắc đầu – Con nhỏ thật bướng bỉnh.
Có phải họ đang nói về việc của Tina? Tôi khao khát được đứng ở đó lâu thêm chút nữa nhưng không được. Khép cánh cửa lại sau lưng, cố gắng lắm tôi cũng chỉ nghe lóm được đôi ba câu:
- Em vẫn nghĩ Hải Oanh không biết gì về bí mật của chúng ta à?
- Anh nói với chị ấy ư?
- Không. Nhưng anh thấy Hải Oanh rất biết… để ý.
Giữa hai người đó đang tồn tại một bí mật.
Và bí mật đó hình như có liên quan tới mình.

Một kế hoạch vô cùng mạo hiểm đã bắt đầu nhen nhóm trong tôi kể từ giây phút ấy
..........................................
Trong hành lang này có một máy quay. Tôi biết chính xác vị trí của nó vì đã từng thấy Eric chỉ đường cho Thu Hương.
Phòng của Tú Nhi, ngoài cô ấy ra chỉ Văn Kỳ và tôi có chìa khóa. Sau vụ bê bối lần trước, anh ta đã gấp rút kêu người tới làm cho em gái mình một ổ khóa mới, cái ổ khóa chỉ có ba chìa mở được.
Khoảng mười một giờ, tôi len lén bước khỏi phòng, tay cầm theo chiếc chìa khóa. Tú Nhi đã đi ngủ nên căn phòng chỉ còn lại thứ ánh sáng mờ mờ từ hai chiếc đèn ngủ. Cẩn thận mở tủ quần áo, tôi dùng tay lần mò trong vách để tìm ra cái lỗ.
Khi các ngón tay vừa chạm trúng vật gì đó cưng cứng, tôi bỗng nghe có tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào. Một bóng người bước đi nghiêng ngả lập tức xuất hiện. Hốt hoảng, tôi vội vàng thu người lọt thỏm vào trong rồi đóng cửa tủ lại.