Đăng vào: 12 tháng trước
Sau khi chương trình tại ban huấn luyện kết thúc, Phương Mục Dương chính thức trở thành thanh niên đang chờ sắp xếp việc làm, cũng dư dả thời gian để đóng đồ đạc.
Anh nói với Phí Nghê, anh muốn đóng một cái giường mới. Phí Nghê không đồng ý, lý do là nhà bây giờ quá nhỏ, giường tầng vẫn hữu dụng hơn, không những có thể dùng để nghỉ ngơi mà còn chứa được đồ đạc. Nguyên nhân cô không đồng ý cũng không phải chỉ có vậy, vẫn có một điều Phí Nghê chưa nói. Nếu đã đổi sang giường mới, cô chỉ có thể ngủ chung với anh mỗi ngày, mà hai người nằm cạnh nhau, chỉ ngủ đơn thuần rất khó. Có những khi trước lúc lên giường cô đã kiệt sức, chỉ muốn ngủ thẳng cẳng ngay lập tức, nhưng Phương Mục Dương hôn cô một lát, cô thoắt cái đã chẳng có thấy mệt nhọc nữa. Tuy nhiên điều kiện khách quan không cho phép bọn họ đêm nào cũng làm chuyện ấy, không chỉ là bởi tránh thai.
Mỗi lần họ gần gũi, ngày hôm sau ánh mắt Uông Hiểu Mạn nhìn cô đều rất phức tạp. Phí Nghê tuy mặt ngoài vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng cũng có hơi ngượng ngùng, bởi vì thời gian Uông Hiểu Mạn làm phiền cô là có hạn, mà Phương Mục Dương luôn có thể lăn lộn tới hơn nửa đêm. Thời gian phát ra tiếng động của những đêm đó, có khi cũng bằng mấy tháng của nhà bên cạnh cộng lại. Cũng vì đã trải qua chuyện này nên cô mới biết tại sao bọn họ lại cố định lịch vào tối thứ Bảy, đó là một thời điểm rất hợp lòng người, cho dù có ảnh hưởng tới những người xung quanh thì người ta vẫn có thể ngủ bù vào ngày Chủ nhật. Ngoài ra, làn da của cô còn yếu đuối hơn người bình thường, Phương Mục Dương luôn có thể dễ dàng để lại dấu vết trên người cô, tuy rằng không đau và sẽ biến mất sau một hai ngày, nhưng trong một hai ngày ấy cô sẽ không thể nào tới nhà tắm công cộng để tắm.
Tóm lại, tất cả mọi lý do đều phản đối việc cô đổi giường. Chỉ có điều lý do dễ nói ra nhất vẫn là giường tầng có thể dùng để đồ đạc.
Phương Mục Dương có vẻ cũng đoán được cô sẽ nói vậy, tức thì vạch ra một phương án càng hữu dụng hơn. Lúc trước đi dạo trong cửa hàng anh đã từng mở xem một cuốn tạp chí nhà ở nước ngoài, phương án này cũng lấy cảm hứng từ cuốn tạp chí ấy: bên trên vẫn là giường, còn phía dưới cải tạo thành tủ quần áo và bàn làm việc.
Bởi vì nhà thi thoảng vẫn có khách nên vẫn phải có một cái bàn ăn riêng, trong nhà đã có hai cái ghế tựa, hòm gỗ kê sát vào tường, thêm một cái đệm cũng có thể dùng làm ghế ngồi.
Như vậy, nhà cũng không cần tủ thấp nữa. Tủ thấp dựa sát tường hiện tại là hai cái kê sát vào nhau, bán một cái đi, cái còn lại để ngoài hành lang đựng ít bát đĩa. Mọi người đều để bếp lò trước cửa để nấu ăn, chỉ mỗi cửa nhà họ không có gì, vì thế gần đây đã có người muốn đặt than tổ ong phía nhà họ, song Phí Nghê không đồng ý, lý do là cô cũng muốn để ít đồ vật bên ngoài cửa. Giờ nếu như kê tủ rồi, họ cũng không tiện nhờ nữa.
Phương Mục Dương trình bày xong, Phí Nghê cũng cảm thấy rất khả thi.
Nhưng cô lại nói: “Chuyện đóng đồ đạc, cứ để sau Tết hẵng tính.” Tuy trong nhà đã sẵn gỗ nhưng để đóng đồ vẫn còn phải chi thêm nhiều khoản khác.
Nguồn thu duy nhất của Phương Mục Dương hiện giờ là tiền nhuận bút, mà tiền nhuận bút lại không giống với tiền lương, là một thứ phập phù không ổn định.
Trước mắt, cần nhất vẫn là để dành ra một khoản tiền, để phòng ngừa cho bất cứ tình huống nào.
Phương Mục Dương nhìn ra sự lo lắng của Phí Nghê, anh nói: “Em không cần lo chuyện tiền nong đâu, giờ anh đã có nhuận bút rồi mà.”
“Em đâu có lo.” Bởi vì Phương Mục Dương đang ở nhà chờ sắp xếp việc làm, chưa có công việc chính thức nên Phí Nghê rất để ý tới lòng tự trọng của anh, thậm chí còn săn sóc hơn thường ngày một chút.
Phương Mục Dương kiên trì đóng đồ mới như vậy, Phí Nghê cũng đành mặc anh.
Bây giờ buổi tối Phương Mục Dương không quấy nhiễu cô nữa mà chỉ chuyên tâm vẽ tranh, còn ban ngày thì đóng đồ.
Đường đường là một thanh niên trai tráng mà giờ làm việc không đi làm, lại còn có thời gian để đóng đồ đạc mỗi ngày, như vậy chỉ có duy nhất một khả năng: anh ta không có việc làm.
Người trong khu nhà đều là đồng nghiệp của Phí Nghê, chưa đầy mấy ngày sau, cả xưởng đều đã biết chồng của Phí Nghê thất nghiệp, ánh mắt nhìn cô không khỏi mang theo mấy phần thương cảm.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, lấy phải một người đàn ông không có công việc chính thức, lại còn ở nhờ nhà cô được phân, chỉ nói thôi nghe cũng thấy xót xa.
Nhưng Phương Mục Dương lại không hề nhanh nhạy với những ánh mắt kia, anh vẫn thản nhiên làm mộc dưới nhà.
Anh không đóng giường trước mà đóng một bộ sô pha, chuẩn bị mang sô pha tới cửa hàng ủy thác đổi lấy ít tiền.
Lúc tan tầm Uông Hiểu Mạn quay trở về, trông thấy Phương Mục Dương đang ở nhà đợi sắp xếp việc làm đã sắp sửa đóng xong một cái sô pha, nhịn không được mà nhìn kỹ hơn một chút.
Lần trước Phương Mục Dương đóng sô pha toàn là vào nửa đêm, còn ban ngày thì che lại, rất ít người thấy được hình dáng của chiếc sô pha đó.
Đây là lần đầu tiên Uông Hiểu Mạn tận mắt trông thấy Phương Mục Dương đóng sô pha. Nhà chị ta đã có một cái sô pha cũ, nhưng không đẹp bằng cái này.
Chị ta nói với Phương Mục Dương: “Tiểu Phương, kiểu dáng chiếc sô pha này của cậu là bắt chước từ đâu ra thế?”
Phương Mục Dương nói tên của một cửa hàng đồ gỗ.
Uông Hiểu Mạn nhớ tới hồi mình kết hôn, cũng đã từng tới cửa hàng đồ gỗ quốc doanh để xem đồ đạc. Một cái sô pha na ná cái này giá phải gần hai trăm tệ, ngang ngửa với một cái TV chín inch.
“Sô pha này cậu đóng cho nhà mình à?”
Đương nhiên Phương Mục Dương không thể nói là anh đóng để bán, chỉ đáp: “Đóng hộ người thân.”
“Cậu đóng một cái sô pha như thế này tốn bao nhiêu tiền?” Nếu như rẻ thì Uông Hiểu Mạn cũng muốn đóng một cái. Mặc dù hiện tại những người đóng đồ đạc giúp người ta đều là thợ mộc từ ngoại thành tới hoặc dưới quê lên, nhưng Uông Hiểu Mạn nghĩ, nếu Phương Mục Dương vẫn không tìm được việc làm, nhận đóng đồ nội thất thuê cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
“Tôi vẫn chưa tính.”
Phương Mục Dương vừa nói vậy, Uông Hiểu Mạn liền yên tâm. Chi ta đoán là cũng chẳng bao nhiêu tiền. Theo kinh nghiệm của chị ta, nếu như đắt tiền thì đối phương nhất định sẽ nói. Chị ta chuẩn bị chờ đến ngày không trụ được nữa, quyết định kiếm tiền dựa vào việc đóng đồ hộ.
Chuyện Phương Mục Dương không có việc làm, chị Lưu cũng đã nghe nói. Tuy chị Lưu biết chồng của Phí Nghê vẽ tranh, còn xuất bản cả sách tranh liên hoàn, có thể có tiền nhuận bút, nhưng người không có công việc chính thức luôn luôn có nhiều khó khăn. Phí Nghê đã từng đan cho chị Lưu một cặp găng tay rất đẹp, vì muốn cảm ơn cô, chị liền bảo người chồng đang công tác tại xưởng chế biến thịt của mình nghĩ cách, xem xem có thể giúp chồng của Tiểu Phí giải quyết vấn đề công tác hay không. Chồng của chị Lưu hiệu suất làm việc cũng chóng mặt giống như chị, chẳng bao lâu sau đã tìm được một vị trí trống tại lò mổ cho chồng của Phí Nghê.
Chị Lưu kể chuyện mừng này cho Phí Nghê nghe. Phí Nghê rất cảm kích ý tốt của chị, nhất thời không biết nên từ chối như thế nào.
Trong cái thời kỳ thiếu ăn thế này, vị trí tại lò mổ chắc chắn là một công việc được vô số người hâm mộ. Theo chị Lưu kể, lò mổ có một cô gái họ Vương đã từng nhờ công việc này mà tìm được một người đàn ông trẻ khỏe đẹp trai, mày rậm mắt to trong đoàn kịch như ý nguyện, trong khi bản thân cô Vương lại chẳng xinh xắn tẹo nào. Cũng chính bởi vì cô Vương kém xinh xắn, lực hấp dẫn từ công việc của cô Vương lại càng được chứng thực hơn.
Nếu Phương Mục Dương không có tiền nhuận bút, Phí Nghê nhất định sẽ dứt khoát đồng ý thay anh. Nhưng hiện tại anh đã có tiền nhuận bút, Phí Nghê liền cảm thấy đôi tay anh dùng để vẽ tranh vẫn hợp hơn, còn chuyện giết mổ, thôi thì cứ để cho người khác làm.
Nhưng chị Lưu đã tốt bụng tìm việc giúp Phương Mục Dương, Phí Nghê không thể nói Phương Mục Dương muốn tìm công việc khác, thà ở nhà chờ sắp xếp việc làm cũng không đến xưởng chế biến thịt được. Dù sao trong lòng Phí Nghê, làm công nhân tại lò mổ của xưởng thịt vẫn là một việc làm vô cùng tốt.
Phí Nghê đành phải nói hiện tại Phương Mục Dương rất nhiều hợp đồng dự thảo, ngoại trừ vẽ tranh ra thì anh không có thời gian làm việc khác.
Chị Lưu từ trước đến nay đều là người có gì nói đó: “Nhưng chị nghe nói Tiểu Phương nhà em ngày nào cũng đóng đồ dưới nhà, chuyện hợp đồng dự thảo nhiều là cậu ấy nói với em đúng không? Đàn ông đều rất sĩ diện, cậu ấy nói có thì vẫn chưa chắc đã có. Công việc này bao nhiêu người muốn làm mà không được ấy, em cứ suy nghĩ kỹ đi.”
Phí Nghê đành phải tiếp tục nói dối: “Anh ấy đóng đồ ban ngày, vì vẽ tranh mà toàn phải thức trắng đêm thôi.” Phương Mục Dương tuy đúng là có vẽ tranh mỗi tối, nhưng cũng đến mức không đi ngủ nổi.
“Thế em nhớ bảo Tiểu Phương chú ý sức khỏe nhé, đồ đạc khi nào đóng mà chẳng được, sức khỏe mới là vốn liếng cách mạng.”
Phí Nghê mỉm cười nhận lời, buổi trưa đến nhà ăn còn cố ý gọi thêm một phần thịt, mời chị Lưu ăn.
Chị Lưu cười, đẩy đĩa thịt sang chỗ Phí Nghê: “Anh nhà chị làm ở xưởng thịt, ngày nào mà chẳng ăn thịt. Ngược lại là em ấy, gầy như vậy, vẫn phải ăn nhiều một chút.”
Thấy Phí Nghê vẫn còn khách sáo với mình, chị Lưu lại nói: “Tiểu Phí, có tiền nhuận bút tất nhiên là tốt, nhưng chị nói câu này, em có không thích nghe cũng không sao. Hôm nay có thể có tiền nhuận bút, hôm sau chưa chắc đã có, tìm một công việc ổn định mới chuyện nên làm. Công việc ở xưởng chế biến thịt rất tốt, ngày nào cũng có thịt để ăn, chị thấy em gầy như vậy, trong lòng cũng đau xót lắm.”
Phương Mục Dương kkhông hề biết chuyện chị Lưu tốt bụng đã tìm cho anh một công việc tốt như vậy. Sô pha vừa làm xong, anh đã đi mượn xe đẩy, đẩy tới cửa hàng ủy thác.
Những người làm nghề mộc sống nhờ việc đóng đồ đạc cũng chưa có ai bán sô pha để kiếm tiền như anh, cho dù cái sô pha này chỉ là bán trên danh nghĩa hàng cũ.
Bán xong sô pha, Phương Mục Dương lại có tiền, mà tiền trong tay anh trước nay chưa từng giữ được. Anh chia tiền làm hai phần, một phần chuẩn bị giao cho Phí Nghê, còn phần còn lại sau khi mua đủ vật liệu đóng giường thì liền sắm thêm một cái máy quay đ ĩa cũ.
Những đ ĩa nhạc trong cái hòm của anh, bỏ không đúng là đáng tiếc.