Đăng vào: 12 tháng trước
Tên truyện: Tình em gửi gió trao về anh.
Người viết: An Ni
Wattpad: _lilys_ttnn
.
Chương 46: Không thể tiến lên thêm được nữa.
Sau khi đã sáng tỏ mọi việc, Lâm Bối Na không nói lời nào, chực cảm thấy nghẹn ngào. Vốn chỉ là hiểu lầm, nhưng lại khiến cho cô một phen ghen tuông. Nếu cô quá mạnh mẽ mà rời xa anh như ngày xưa đối với Trác Nhiên, có lẽ cô phải hối hận. Anh dốc hết sức để yêu thương cô, quan tâm cô, nhưng cô lại sợ tất cả chỉ là "hoa trong gương, trăng dưới nước". Nỗi lo sợ đó quá mạnh mẽ, suýt chút thì đánh mất đi lý trí của bản thân.
Còn anh, từ khi biết chuyện giữa cô và Trác Nhiên, ngay cả lúc này đang ôm cô trong vòng tay nhưng vẫn luôn có cảm giác cô sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
"Sẽ không đâu..."
"Sẽ không gì cơ?" Trác Phùng nghiên qua một bên nhìn cô.
"Thật ra em luôn mong có một tình yêu đẹp, không gợn sóng gió, không phải vì em thích tình yêu màu hồng, mà bởi vì chỉ cần có một chút thương tổn nào đó thôi, anh nói không cần em, hoặc là anh tự rút lui, em sẽ thuận thế đẩy thuyền, lập tức rời xa anh không nói thêm lời nào. Vì thế em rất sợ, với bản tính này của mình, nếu không thay đổi thì rất dễ đánh mất người mình yêu. Nhưng mấy ngày qua, nghĩ tới chuyện khi không có anh, em thật sự rất buồn. Khi thấy anh đi cùng người con gái khác, em liền suy nghĩ lung tung rồi đố kỵ tới phát điên. Lúc đó em mới hiểu, yêu một người là phải cùng nhau vượt qua sóng gió, chứ không phải lẳng lặng buông tay cho nước lũ cuốn trôi. Thật kỳ lạ, em gặp anh không quá lâu, nhưng dường như đã yêu anh từ rất lâu. Anh là người đàn ông không hề có chút nguy hiểm nào, nhưng lại có suy tính khó lường, đào hoa phong lưu, quyến rũ chết người, vậy mà em lại yêu phải anh. Trác Phùng, em yêu anh đến khắc cốt ghi tâm, vậy nên sẽ không rời xa anh."
Trác Phùng có hơi sững sốt. Ngón tay anh chạm vào hàng chân mày của cô, sau đó chạm vào đôi môi cô. Anh cúi đầu, đặt lên đó một nụ hôn sâu.
Trong lúc môi lưỡi quấn quýt thì Lâm Bối Na bất tỉnh nhân sự. Trác Phùng ngớ người, một không gian lãng mạn tình nồng ý say hiếm có như thế này mà cô lại ngủ. Có phải không cơ chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại thấy không đúng, Lâm Bối Na tại sao lại lạnh ngắt thế này? Anh gọi cô dậy nhưng cô nằm im không nhúc nhích. Anh bèn bế cô chạy ra khỏi nhà để đưa cô đến bệnh viện.
Lục Kiên đã được chuyển ra ngoài phòng hồi sức từ chiều. Lâm Bối Y luôn túc trực bên cạnh anh, không ăn không uống. Vừa hay tin y tá nói Lâm Bối Na được chuyển vào cấp cứu, cô vội vã đứng lên để chạy đến xem tình hình. Nhưng vừa ra tới cửa thì đã bị choáng.
Hà Nam đúng lúc đi ngang qua, vội đỡ cô, vừa mở miệng đã sắc xéo.
"Bác sĩ Lâm chính trực, tài giỏi, rốt cuộc lại vì chuyện tư mà ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân, điều đó cho thấy..."
Lâm Bối Y ngước lên liếc Hà Nam một cái, giọng nói lạnh nhạt: "Anh đừng có nhiều lời."
Sau khi đứng vững, Lâm Bối Y thậm chí không nói lời cảm ơn tới Hà Nam mà đi thẳng đến phòng cấp cứu.