Đăng vào: 12 tháng trước
Đứng trước cửa nhà của Lục gia, bước chân của Lâm Bối Y không sao nhích lên để vào trong được, bao nhiêu chuyện xảy ra, đến bây giờ cô chính là hối hận, là áy náy và cảm thấy có tội với cha của Lục Kiên không sao cứu vãn được.
Biết được tâm tư của đối phương, Lục Kiên mỉm cười, cất giọng trầm ấm.
"Ba tôi không trách chúng ta nữa đâu."
Nói thì nói vậy thôi, người đã khuất đi rồi, có trách hay không, anh biết được sao?
Vào trong, không còn thấy người hầu kẻ hạ nào như xưa nữa, Lâm Bối Y liếc nhìn chủ nhà, hắn ta tự mình chăm sóc bản thân sao?
"Cũng phải ăn tối, em ở lại đây ăn một bữa đi, tôi mời, một lát là xong ngay."
Nhìn thấy hắn bị thương như vậy liệu có làm được không mà còn đòi xong ngay? Lâm Bối Y khẽ lắc đầu.
"Để tôi."
Cô xắn tay áo lên đi đến bếp. Nhìn thấy cô mặc sơ mi trắng quen thuộc với váy cạp màu đen vừa vẹn nổi bật đường cong tuyệt mỹ, không nhịn được thắc mắc, hắn lên tiếng.
"Ngày xưa em chỉ toàn mặc đồ màu xanh, tôi để ý thấy bây giờ em chỉ toàn mặc sơ mi trắng, lúc nào gặp cũng đều như vậy."
Lâm Bối Y thuận miệng giải thích: "Là áo đồng phục của đại học Z và bệnh viện luôn, nói là đồng phục nhưng được cắt may theo số đo của từng người với chất liệu vải rất tốt. Nhìn kỹ sẽ thấy một dòng chữ nhỏ bên ngực trái được thêu theo trình độ và chữ ký của chủ nhân, vì là chữ thiết kế nên nhìn sơ qua sẽ không nhận ra."
Lục Kiên gật gù, anh phải nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy mới thấy được dòng chữ "Giáo sư Tiến sĩ Bác sĩ Lâm Bối Y" ngẫm nghĩ như vậy cũng rất oai phong nhưng có quá khoa trương hay không?
Lâm Bối Y như đọc được suy nghĩ của hắn, cô tiếp lời: "Không khoa trương đâu, thay vì đeo thẻ nhân viên thì làm vậy cho tiện thôi."
Lại gật gù, hắn hỏi sang chuyện khác: "Em về nước từ khi nào?"
"Hơn một năm."
"Tại sao lại trốn kỹ như vậy a?"
Lâm Bối Y nhếch môi cười như không cười, "Tôi vô tình nhìn thấy anh mấy lần ở siêu thị."
Lục Kiên tròn mắt phẫn nộ, giở giọng trách móc: "Tại sao em lại không chịu gặp tôi? Tôi đã khổ sở biết bao nhiêu!"
Khổ sở?
Lâm Bối Y im lặng không trả lời.
Thức ăn được bày ra bàn, toàn những món Lục Kiên thích ăn, hắn ta chợt xúc động, bao nhiêu năm rồi mới được ăn lại thức ăn do cô nấu?
Lâm Bối Y không thấy hắn động đũa, hất cằm hỏi: "Anh còn ngồi thừ người ra đó làm gì?"
Nhai miếng thứ nhất, khóe mi khẽ run, nhai miếng thứ hai, Lục Kiên chợt lên tiếng, thanh âm khản đặc: "Bữa ăn này, có phải là bữa cuối cùng hay không?"
Thoáng chốc mọi thứ trở nên trầm lặng, câu nói ấy như một miếng chanh chà nát từ trong dạ dày xộc lên, chua chát khó chịu, bữa ăn đáng lẽ phải vui tại sao giờ lại khó nuốt như vậy?