Chương 30: chương 6.1

Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Dọc đường về, nhìn thấy Ngọc Loan có chút lạnh, Vũ Phong thấy xót xa vô cùng. Anh đã cố tặng nhiệt độ lên cao để cô không bị lạnh, tiếc là cả chiếc áo khoát của anh cũng bị ướt, nếu không cũng có thể giúp cô giữ ấm.
Về đến nhà, Vũ Phong nhìn thân hình run run vì lạnh của Ngọc Loan liền nói:
- Mau tắm nước nóng thay đồ đi.
- Anh cũng bị ướt, anh cũng mau đi tắm đi. Em tắm nhà tắm bên dưới – Ngọc Loan bèn gật đầu đáp.
- Uhm….
Ngọc Loan vừa định xoay người đi thì Vũ Phong đã lên tiếng:
- Chuyện hôm nay, cám ơn em rất nhiều.
Ngọc Loan đang bị lạnh, cô sợ bản thân sẽ bị cảm nên định đi mau lên lầu, nghe Vũ Phong tự nhiên nói cám ơn mình thì nhất thời kinh ngạc, quay đầu ngơ ngác hỏi:

- Sao lại cám ơn em.
- Cám ơn em đã nói giúp Hà Trang.
- À, chuyện đó – Ngọc Loan hiểu ra, cười nhẹ đáp – Là chuyện nhỏ thôi, không cần phải làm to ra.
- Anh cũng không hiểu Hà Trang dạo này như thế nào nữa. Cô ấy hễ chút là cáu gắt, hễ chút là nổi giận – Vũ Phong thở dài mệt mỏi, có chút ngao ngán với lối suy nghĩ và hành động của Hà Trang – Anh thật là không chịu nổi cô ấy nữa.
Đàn ông, nếu trong một lúc nhất thời bất mãn với vợ hoặc người yêu, rất dễ sa vào vòng tay người phụ nữ khác. Chỉ cần người phụ nữ kia châm thêm một mòi lửa bất mãn trong lòng người đàn ông, khiến lòng tự tôn vốn cao ngất của người đàn ông cảm thấy đang bị người vợ, người yêu mình dẫm đạp khinh thường thì họ sẽ tự ái. Họ sẽ muốn chứng minh cho vợ và bạn gái thấy họ là người đàn ông ở trên đỉnh cao, một người đàn ông mà biết bao nhiêu người phụ nữ thèm khát, muốn có.
Và chỉ cần người phụ nữ kia nói những lời ngon ngọt, khiến cho lòng tự tôn của người đàn ông cảm thấy đang được nâng lên, người đàn ông đó rất dễ sa vào lòng người phụ nữ đó.
Ngọc Loan hiểu điều này.
Nếu muốn Vũ Phong ở bên cạnh cô, thì đây chính là cơ hội tốt nhất. Chỉ cần cô nói thêm vài câu hùa theo, châm chích Hà Trang thì chắc chắn sự bất mạn của Vũ Phong về Hà Trang càng cao, mà một cô gái kiêu ngạo như Hà Trang, chắc chắn sẽ không chịu xuống nước trước. Cho nên chia tay cô ấy chắc chắn là điều không tránh khỏi.
Đây là một cơ hội hiếm có.
Tuy nhiên…..
- Thật ra cũng khó trách Hà Trang lắm. Cùng là phụ nữ nên em rất hiểu, ai cũng có sự ích kỷ và độc chiếm cho bản thân mình. Nếu em là Hà Trang, mà nhìn thấy người mình yêu đang ở cùng một cô gái khác như thế thì trong lòng cũng rất khó chịu, sẽ ghen tuông như thế. Đã vậy chúng ta còn mang danh vợ chồng như thế, cái chức danh này ai cũng muốn có với người mình yêu cả, càng khiến cô ấy đau buồn nhiều hơn. Cho nên tâm tình của Hà trang mới như thế cũng là điều tất nhiên thôi. Yêu càng nhiều thì càng ghen tuông nhiều. Cô ấy như thế chứng tỏ là cô ấy yêu anh rất nhiều.
- Điều này anh cũng hiểu – Vũ Phong cúi đầu nghĩ ngợi , ánh mắt trở nên tươi tỉnh hơn.
- Anh nên ở bên cạnh an ủi cô ấy nhiều hơn nữa, xoa dịu tâm trạng cô ấy một chút, có lẽ cô ấy sẽ không còn cáu gắt nữa – Ngọc Loan bèn khuyên nhủ.

- Được rồi, anh sẽ cố – Vũ Phong vui cười đáp, rồi giục – Em mau đi tắm đi.
- Uhm….
Ngọc Loan trở về phòng, lặng lẽ khép cửa lại, cô dựa người vào trong cánh cửa, nhắm mắt thở dài. Cô đã bỏ qua một cơ hội rất tốt để có được Vũ Phong.
Sau đó cô bật cười, cô cười nhạo chính bản thân mình, cô cũng khinh bỉ bản thân mình. Cô tự mắng bản thân mình quá ư ngốc nghếch để vuột mất cơ hội chia rẻ hai người bọn họ.
“ Ngọc Loan, sao mày cứ phải giả vờ thanh tao như vậy chứ. Sao mày không nhân cơ hội này mà chiếm lấy anh ấy, giữ anh ấy bên cạnh mày. Không phải bao lâu nay, mày chính là vì điều này mà chấp nhận cuộc hôn nhân điên rồ này hay sao. Vì sao, vì sao khi mày có cơ hội, mày lại đi nói tốt cho cô ta chứ. Sao mày không trở thành một người xấu xa thủ đoạn đi, giành lại những thứ vốn dĩ thuộc về mày cơ chứ. Những thứ đó vốn dĩ là của mày, Vũ Phong vốn là thuộc về mày mà. Ngu ngốc.”
Ngọc Loan trượt dài theo cánh cửa ngồi bệch xuống đất, sau đó co hai chân lại, đặt hai tay lên chân, đầu gục vào tay khóc. Cô không làm được, quả thật cô không làm được.
Người ta nói làm người tốt thật khó, làm kẻ xấu mới dễ, vì sao cô lại không thể trở thành một kẻ xấu xa được chứ. Hóa ra không phải làm người tốt khó, mà làm người xấu mới khó.
Ngọc Loan cảm thấy bản thân mình quá yếu đuối, không dám đấu tranh giành lấy tình yêu cho bản thân mình, chỉ biết đợi chờ trong vô vọng mà thôi. Chỉ biết lặng lẻ âm thầm khóc một mình. Những giọt nước mắt rơi cùng cái lạnh khiến Ngọc Loan cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, dù cô đi tắm bằng nước nóng, xua đi cái lạnh nhưng vẫn không thể xua đi sự mệt mỏi của bản thân cô.
Cả buổi chiều, cô cảm thấy trong người rất mệt mỏi. Đến tối sau khi dọn dẹp xong, cô cố gắng trở về phòng, ngã mình lên giường mệt mỏi nhắm mắt ngủ, hy vọng thức dậy, nỗi đau khổ sẽ theo giấc ngủ trôi xa.
Sáng sớm thức dậy Vũ Phong, bước xuống dưới nhà, cảm thấy có chút lạnh lẽo. Thường thì giờ này Ngọc Loan đã thức dậy và chuẩn bị bữa sáng cho anh rồi, nhưng dường như căn bếp lạnh tanh, như chưa từng được sử dụng qua. Dù đã bảo với ba Ngọc Loan là mướn người giúp việc để Ngọc Loan không vất vả, nhưng vì hai người lo ngại chuyện hai người không ngủ chung sẽ bị người giúp việc biết được, nên chỉ cần dọn dẹp nhà cửa và nấu cơm chiều xong thì có thể ra về, Ngọc Loan sẽ tự làm đồ ăn sáng.

Thoáng nghi ngại, Vũ Phong bèn đi nhanh lên phòng của Ngọc Loan. Anh đưa tay gõ cửa thật khẽ.
- Cốc…cốc…cốc…
Im lặng.
- Cốc …cốc ….cốc …..
Vẫn không có tiếng trả lời. Vũ Phong bèn vặn nấm cửa đi vào, cũng may Ngọc Loan không khóa cửa từ bên trong. Trong lòng Vũ Phong dâng lên cảm giác được Ngọc Loan tin tưởng mình như thế thì hãnh diện vô cùng. Anh bước vào thấy Ngọc Loan vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, liền nghĩ đến việc hôm qua cô bị rơi xuống hồ, hoảng hốt bước đến xem xét.
Mặt Ngọc loan trở nên trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, môi khô lại. Vũ Phong bèn đưa tay lên trán cô, cảm thấy một luồn nóng ập vào tay mình.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 6.2