Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 3 : Ký ức không phai lãng.
- Em thật sự không muốn đi du lịch hay sao? – Vũ Phong nhìn cô đầy áy náy hỏi.
Ngọc Loan lắc đầu mĩm cười đáp:
- Anh và Hà Trang cứ đi chơi vui vẻ đi, đừng lo lắng cho em, em có thể tự chăm sóc mình mà.
- Nhưng mà em ở lại anh sợ là….
- Đừng lo, cũng đi du lịch mà, chỉ là đi trong nước. Em không thích đi nước ngoài du lịch vào những ngày này, rất đông người.
- Vậy em ở nhà cẩn thận, có chuyện gì cũng phải gọi cho anh ngay biết không? Nhớ giữ gìn sức khỏe – Vũ Phong quan tâm dặn dò.
- Em biết rồi. Anh mau đi đi, đừng để cô ấy chờ. Em tiễn hai người ra sân bay – Ngọc Loan vừa nói, vừa kéo va li của cô và Vũ Phong đi ra ngoài xe.
- Để anh giúp em – Vũ Phong bèn ngăn cô lại.
Ngọc Loan cũng không tranh giành nữa, cô nhìn chiếc va li mà cô đã sắp xếp đầy đủ mọi thứ cho Vũ Phong. Căn dặn anh thêm vài điều trong lúc xe chạy đến sân bay.
Hà Trang đã chờ sẵn bên trong sân bay, thấy hai người cùng lúc kéo vali đi tới, cô tái mặt nhìn Vũ Phong hỏi:
- Chẳng phải đã nói cô ấy không đi sao.
Dù Hà trang cố dùng giọng nói thản nhiên nhất để hỏi, nhưng Ngọc Loan lại nghe ra trong đó có chút sợ hãi cùng tức giận.
Vũ Phong không hề hay biết chỉ choàng tay ôm eo cô giải thích:
- Ngọc Loan muốn đưa tiễn chúng ta đi vui vẻ mà thôi.
- Phải đó, chúc hai người đi vui vẻ nha – Ngọc Loan mĩm cười nói.
Nụ cười trên mặt Hà Trang trông gượng gạo vô cùng đáp lại nụ cười của cô.
- Hai người cứ trò chuyện một chút đi, anh đi làm thủ tục – Vũ Phong vô tư nghĩ hai người họ cần nói với nhau vài lời đưa tiễn nên đi trước.
Đợi Vũ Phong đi rồi, Hà trang mới lên tiếng nói:
- Bất luận Vũ Phong có thuộc về mình ngay từ đầu hay không. Bây giờ người anh ấy yêu là mình, mình sẽ chân trọng và giữ gìn cuộc tình này. Quyết không để mất anh ấy đâu.
- Vậy chúc Trang thành công nha – Ngọc Loan cười đáp, cô hoàn toàn không có ý trang giành gì cả.
Chỉ là một lòng nguyện ý đợi, đợi thứ của mình thuộc về mình. Nếu sự chờ đợi kéo dài mà cô vẫn không có được, vậy nghĩa là thứ đó không thuộc về cô, cô chấp nhận buông tay.
Cho nên cô đặt ra thời hạn là ba năm. Sau ba năm, anh vẫn không thể đón nhận tình cảm của cô, cô sẽ tự động rút lui.
Hà Trang cảm thấy sợ hãi trước thái độ tự tin của Ngọc Loan, cô ta cắn chặt môi nhìn cô nghi ngại.
Ngọc Loan thẳng thắn nhìn vào mắt Hà Trang không chút e sợ. Cuộc đấu mắt của họ cũng đáng sợ như cuộc đấu tay đôi của đàn ông, còn khiếp đảm hơn sự đấu võ mồm của những người đàn bà đanh đá.
- Đi thôi, tới giờ rồi – Vũ Phong từ xa không hay trận chiến kịch liệt đang diễn ra kia, anh bình thản gọi.
- Chúc chuyến đi vui vẻ – Ngọc Loan mĩm cười nhìn Hà Trang nói.
- Ở lại vui vẻ – Hà Trang cũng cố tỏ ra thân thiết trước mặt Vũ Phong ôm Ngọc Loan một cái thân tình.
- Tạm biệt – Ngọc Loan khẽ nói rồi quay lưng bước nhanh, cô không muốn phải đứng lại nhìn theo bóng dáng họ hạnh phúc bên nhau. Cô không muốn sau đó bản thân phải bật khóc trong buồn tủi.
Vì vậy cô quyết định quay lưng bỏ đi trước, muốn tự mình nhắc nhở bản thân thật kiên cường. Phải kiên cường để có thể đối mặt với những khó khăn mà tìm kiếm yêu thương hạnh phúc.
Không một phút dừng lại, cô cứ đi thẳng một mạch, chân không chùn bước. Nhưng dặn lòng là sẽ không khóc, vậy mà nước mắt cô lại rơi ra. Bởi vì cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của họ trên cánh cửa bằng nhôm trước mặt.
Hà Trang ôm chặt cánh tay của Vũ Phong, tỳ đầu vào vai anh, hai người hạnh phúc tiến vào bên trong, nơi đưa họ đi đến thiên đường yêu thương và hạnh phúc.
Bước chân Ngọc Loan bỗng sững lại, khi cô đối mặt với người đứng trước mặt cô. Những giọt nước mắt chất chứa đau buồn cũng long lanh lên rồi chầm chậm rơi xuống theo cái chớp mi của cô.
- Sao Quyên lại ở đây – Cô cố cười nhìn người bạn trước mặt hỏi.
- Mình tiễn sếp mình đi công tác.
Vòng tay ôm lấy cô, Tú Quyên nhẹ nhàng trách móc:
- Sao lại ngốc như vậy. Tại sao lại khiến bản thân mình thương tâm như thế.
- Có những tình yêu đòi hỏi phải tranh giành, tranh thủ cơ hội mới có, có những tình yêu chờ đợi mới có. Mình chính là không thích tranh giành mà muốn chờ đợi.
- Nhưng nếu chờ đợi không được gì thì sao?
- Đến lúc đó đành phải từ bỏ thôi.
- Nếu phải từ bỏ, vậy thì từ bỏ bây giờ đi. Vì sao lại để bản thân mình đầy thương tích rồi mới từ bỏ. Hà tất gì phải đọa đày bản thân mình như vậy. Trên đời này còn biết bao nhiêu người đàn ông tốt để cho Loan lựa chọn mà.
- Yêu không phải là chiếm hữu. Yêu là muốn người mình yêu được hạnh phúc. Trên đời này có nhiều người đàn ông tốt, nhưng chỉ có một Vũ Phong mà mình yêu thôi. Không phải mình ngốc nghếch, chờ đợi cũng là cách bày tỏ tình yêu. Mình không muốn phải hối tiếc vì cho đi quá ít, cũng không muốn tham lam muốn nhận được nhiều.
- Xách va li như vậy, bây giờ Loan định đi đâu – Tú Quyên buông cô ra nhìn cô hỏi.
- Mình cũng không biết nữa – Cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài, thật sự quá rộng lớn, vậy mà lại không có nơi cho cô đến.
- Đến nhà mình đi.
Không để cô từ chối, Tú Quyên đã nắm lấy túi xách và va li của cô lôi đi.
Ngọc Loan nhìn thái độ cương quyết của Tú Quyên đành miễn cưỡng đi theo. Trong lòng có chút ấm áp, cũng may mắn cô vẫn còn được một người bạn như thế.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 3.1