Đăng vào: 12 tháng trước
Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- ---------------------------
Sau khi Phó Ấu Sanh mở cửa, lọt vào tầm mắt liền nhìn thấy một thân ảnh đang ôm kịch bản đứng ở cửa.
Thấy cô mở cửa.
Khuôn mặt có góc cạnh của thiếu niên đã nhuốm nụ cười, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn cô: "Chị, em có thể cùng chị xem trước kịch bản không, cảnh đối diễn ngày mai, có chỗ em không hiểu lắm.
Cậu ta quơ quơ cuốn kịch bản dày cộm trong tay, khuôn mặt đơn thuần vô tội cùng với...... khao khát hiếu học lấp lánh trong đáy mắt.
Phó Ấu Sanh liếc nhìn thời gian.
8 rưỡi tối.
Nhưng cũng không tính là muộn.
"Được, vậy cậu chờ tôi một chút." Phó Ấu Sanh nói xong, liền lui về phía sau hai bước.
Thẩm Dục nghe xong, theo bản năng muốn đi vào theo.
Rầm...... một tiếng.
Cửa phòng đóng lại trước mặt cậu ta.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Thẩm Dục: "???"
Hàng mi dày chớp chớ, có chút phản ứng không kịp.
Không phải đồng ý rồi sao?
Sao lại nhốt cậu ta bên ngoài vậy?
Khác với trong tưởng tượng.
Năm phút sau, thay xong quần áo, Phó Ấu Sanh cầm kịch bản của mình lần nữa xuất hiện ở cửa.
Sau đó khoát tay với Thẩm Dục: "Chúng ta đi xuống tiệm cà phê ở đại sảnh lầu một đối diễn."
Thẩm Dục: "......"
Kiên cường cười cười, "Được."
Cậu ta có thể nói không được sao.
Vì sao cậu ta đều đã ám thị rõ ràng thế rồi, Phó Ấu Sanh dường như hoàn toàn không tiếp nhận được tín hiệu của cậu ta.
Phó Ấu Sanh nhìn biểu tình trở nên chán nản của cậu ta, lông mi rũ xuống, quả nhiên Thẩm Dục có ý đồ khác với cô.
Tiệm cà phê.
Phó Ấu Sanh là thật sự tâm vô bàng vụ(*) đối diễn với cậu ta.
(*)Tâm vô bàng vụ 心无旁骛: ý là chuyên chú tập trung, chuyên tâm làm một việc gì đó, không để ý đến những thứ khác.
Thẩm Dục nhìn sườn mặt trắng như tuyết của cô, tâm phiền ý loạn(*).
(*)Câu gốc là 心猿意马 (Tâm ý viên mã): tư tưởng, tâm tình không khống chế được, suy nghĩ lung tung; sớm nắng chiều mưa; thất thường; nghĩ đông nghĩ tây; tâm phiền ý loạn
"Chị, chị có bạn trai không?"
Thẩm Dục đột nhiên bắt đầu chế độ bóng thẳng.
Đầu ngón tay của Phó Ấu Sanh dừng trên mép giấy mỏng của trang kịch bản, ngước mắt cười như không cười nhìn cậu ta: "Cậu đoán xem."
"Em đoán chị khẳng định chưa có bạn trai."
"Nếu như mà có bạn trai, sao nỡ mặc kệ để chị đi quay phim quanh năm suốt tháng không nghỉ ngơi chứ?"
Ngữ điệu Thẩm Dục tràn đầy đau lòng.
Quả nhiên là đã nghe ngóng về cô.
Nếu không sao có thể biết được lịch trình khoảng thời gian trước của cô.
Vốn dĩ Thẩm Dục đang ngồi đối diện với cô.
Nhưng mà đang nói chuyện, Thẩm Dục đã rất tự nhiên đến ngồi bên cạnh cô, dùng cặp mắt cún con cực kỳ mê người kia nhìn cô: "Em nhìn mà đau lòng, con gái đều cần được bảo vệ."
"Chị, sau này em đến bảo vệ chị được không?"
Phó Ấu Sanh sắp bị cậu ta làm buồn nôn chết rồi......
Cô cảm thấy có lẽ mình đã bước vào chế độ tính lãnh đạm, đối với tiểu thịt tươi thơm ngọt giòn xốp này, ngoại trừ da đầu tê dại ra, căn bản không có bất kỳ sự rung động nào.
Ánh mắt nhìn cậu ta, y như nhìn con trai.
Còn sờ sờ đầu cậu ta một phen, lời nói thấm thía: "Cậu còn nhỏ, vẫn là bảo vệ tốt chính mình đi."
"Những phú bà phú ông có đam mê đặc thù trong giới giải trí kia đều thích tiểu thịt tươi(*) giống như cậu, về sau cẩn thận chút, đừng tùy tùy tiện tiện để lộ ra loại vẻ mặt này.
(*)小嫩肉 Tiểu thịt tươi là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unis.ex).
Thẩm Dục: "???"
F*ck.
Cậu ta đã sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng ánh mắt mê người, thế nhưng đều bị né tránh!
Vậy mà có người phụ nữ cưỡng lại được mị lực của cậu ta.
Thẩm Dục từ nhỏ đến lớn bất khả chiến bại ở phương diện phụ nữ, lần đầu tiên gặp phải thất bại.
Sau khi trơ mắt nhìn Phó Ấu Sanh ở phía bên kia vân đạm phong kinh rời đi.
Thẩm Dục tựa lưng vào ghế, gọi điện thoại cho anh trai ruột nhà mình.
"Anh, anh đúng là liệu sự như thần." Thẩm Dục thở dài, "Phó Ấu Sanh quả nhiên không dễ cua."
Thanh âm lành lạnh dễ nghe của người đàn ông thành thục ở đầu bên kia truyền đến: "Thẩm Dục, đừng động vào cô ấy."
Thẩm Dục trợn tròn mắt: "Động không nổi......"
"Ánh mắt chị ấy nhìn em, vẻ mặt giống như nhìn nhóc con, bảo em cua tiếp kiểu gì!!!"
Người đàn ông thấp giọng cười: "Ngược lại là phù hợp với tác phong của cô ấy."
Thẩm Dục nghe thấy giọng điệu đó của anh, răng ê sắp rụng luôn rồi.
"Anh, không phải em nói anh, yêu thầm người ta nhiều năm như thế, cuối cùng còn bị tên khác xen ngang, mệt anh còn cười được."
Thẩm Hành Chu: "Phụ nữ phải trải qua một chút tình cảm thất bại, mới có thể trân trọng hiện tại."
Thẩm Dục: "......"
Sorry vẫn là ngài tán.
Ngài đại độ lượng như thế, thật không hổ là người đàn ông truyền kỳ, thoát ly gia tộc, tay trắng lập nghiệp, mười năm ngắn ngủi đã tạo nên một đế quốc thương nghiệp.
Trâu bò!
Giọng nói của Thẩm Hành Chu truyền qua ống nghe: "Anh là bảo em đi giúp cô ấy, không phải bảo em làm những chuyện ruồi bâu."
"Còn dám xằng bậy nữa......"
Lời uy hiếp còn chưa nói xong, Thẩm Dục đã sợ hãi đồng ý: "Tuyệt đối không dám! Đây chính là chị dâu tương lai của em, em nào dám chứ."
Thẩm Hành Chu được câu chị dâu tương lai kia của cậu ta lấy lòng.
Chờ sau khi cúp điện thoại, Thẩm Dục vỗ vỗ trái tim nhỏ bé, nghĩ lại còn rùng mình.
May mắn đã thẳng thắn với anh cả, nếu không sau này Phó Ấu Sanh thật sự trở thành chị dâu của cậu, nhắc tới chuyện mình trêu chọc chị ấy với anh cả.
Không dám nghĩ không dám nghĩ.
Không dám nghĩ không dám nghĩ
*
Phó Ấu Sanh vốn cho rằng Thẩm Dục tối qua vừa đến, sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Không ngờ......
Từ ngày thứ hai trở đi, thái độ của cậu ta liền từ thường xuyên trêu chọc cô, đột ngột thay đổi rõ rệt.
Thật sự coi cô như chị gái ruột.
Phó Ấu Sanh: "Trẻ con thời buổi này, đều thay đổi thất thường thế sao?"
Văn Đình đã nghe Phó Ấu Sanh nhắc đến tối đó.
Dẫu sao Phó Ấu Sanh lo lắng lỡ như bị chụp ảnh, cũng có biện pháp ứng phó.
Văn Đình lướt qua Weibo, nhìn thấy Thẩm Dục đang điên cuồng thổi rắm cầu vồng cho Phó Ấu Sanh ở trên Weibo.
Thẩm Dục V: Đây chính là chị gái ruột của tui. Ảnh chụp Ảnh chụp jpg.
Trong ảnh, là ảnh Thẩm Dục chụp lén sườn mặt Phó Ấu Sanh đang đọc kịch ảnh.
Thậm chí cậu ta còn cướp diễn đàn tự mình bình luận: "Muốn đi theo chị học hỏi.
Không hề có ý tứ ái muội.
Phía dưới một đám fan đang check in vui tung giời.
Văn Đình sâu kín nói: "Cô nói cậu ta có phải là muốn cọ nhiệt cô không?"
Số fans của Phó Ấu Sanh đã vượt quá 60 triệu, mà Thẩm Dục tuy là tiểu sinh lưu lượng, nhưng một nửa số fans cũng là của Phó Ấu Sanh, nói cậu ta muốn cọ nhiệt, ngược lại cũng có khả năng.
"Chỉ cần cậu ra không tới quấy rầy em, tùy cậu ta." Phó Ấu Sanh gõ gõ nhiệt độ gần đây của mình trên Weibo, "Tóm lại, là đôi bên cùng có lợi."
Chỉ cần không phải là scandal, loại tình chị em này, Phó Ấu Sanh cũng không để ý.
Huống hồ.
Mặc dù lần trước Thẩm Dục chơi trò đọc kịch bản đêm khuya, nhưng may mà cậu ta có chừng mực, Phó Ấu Sanh trái lại không chán ghét cho lắm.
Xem cậu ta có lẽ là tâm tính trẻ con.
Văn Đình vô tình lướt trúng một bài đăng trên Weibo.
Anh ấy mở Weibo.
Là một blogger du lịch, cô ấy nói rằng khi mình đang đi du lịch ở một thị trấn nhỏ, thế mà phát hiện một người đàn ông có giá trị nhan sắc siêu tuyệt.
Phiến đá xanh cổ kính, người đàn ông khoác trên mình chiếc áo choàng màu tím nhạt, giống như một trích tiên lưu lạc phàm trần.
Người đàn ông sống mũi cao thẳng, dung mạo tuấn tú thâm thúy, đang đứng dưới mái hiên gỗ, nhìn mưa phùn bên ngoài, hình như đang trú mưa.
Phía dưới sôi nổi để lại tin nhắn.
Không ít người nhận ra là Ân Mặc, Ân tổng của Tư bản Thắng Cảnh.
Một đám fan mê muội sôi nổi gào thét.
Tấm hình chụp lén này quả thực giống như bom tấn.
Văn Đình quơ quơ di động dưới mí mắt Phó Ấu Sanh: "Ân tổng sao lại đến trấn Ô Mộc?"
"Chẳng trách từ sau khi cô tiến tổ, thì không còn thấy anh ta gửi hoa và cơm trưa tình yêu đến cho cô nữa."
Phó Ấu Sanh liếc nhìn người đàn ông trong bức ảnh.
Đôi mắt hơi hơi nheo lại.
Trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh lần đầu tiên họ đi du lịch, thật sự không phải là cô quyến luyến không quên với Ân Mặc, chủ yếu là đoạn ký ức đó quá sâu đậm.
Nhìn thấy bức ảnh này, ký ức lập tức ùa về.
Khi đó cô đi du lịch tốt nghiệp cấp 3, vì lúc ấy cô thích kiến trúc cổ, nên Ân Mặc đặc biệt đưa cô đến một trấn cổ nhỏ ở phương nam sống nửa tháng.
Trấn nhỏ có ngàn năm truyền thừa, nhìn thoáng qua là ngõ hẻm ngoằn ngoèo, đường lát đá xanh, cầu lát đá xanh, vì vậy công trình kiến trúc đều là gỗ mộc mạc cổ xưa, đi giữa ngõ hiểm, khiến lòng người chợt lắng lại.
Đến ngày hôm sau, trấn nhỏ liền bắt đầu mưa phùn kéo dài.
Ân Mặc liền cầm một chiếc ô giấy dầu mà người dân địa phương sử dụng, dẫn cô đi qua từng đường ngang lối dọc trong trấn nhỏ.
Mỗi lần sau khi trở về, một bên bả vai đều ướt đẫm.
Sau đó họ tìm thấy một cửa hàng may gia đình, trong cửa hàng may sườn xám cùng áo choàng nam, hai người mỗi người may một bộ.
Trở lại nhà trọ, trời đã mờ tối.
Sau khi thay quần áo từng người bước ra khỏi phòng.
Màn đêm mông lung.
Không biết là màn đêm quá đẹp, hay là bị đối phương mê hoặc, hoặc là...... nước chảy thành sông.
Phó Ấu Sanh đã quên là ai hôn ai trước.
Tóm lại đêm hôm đó, hai bộ quần áo vừa mới may xong đều hỏng hết, còn cả đêm đầu tiên của cô.
Ký ức cuối cùng, Phó Ấu Sanh chỉ nhớ rằng chiếc sườn xám màu đỏ viền bạc đã bị xé thành từng mảnh vụn ném xuống sàn gỗ, mà...... chiếc áo choàng xanh lam tùy ý phủ bên trên, chỉ lộ ra một chút vải lụa mỏng.
Bên ngoài tiếng mưa đập vào lá sen.
Bên tai là thanh âm của người đàn ông xưa nay vô dục vô tình, tiếng thở dốc dưới sự xâm nhập của dụ.c vọng.
"Sanh à, cô đang nghĩ gì đấy, không nghe thấy anh đang nói chuyện với cô sao?"
Văn Đình nhìn thấy Phó Ấu Sanh mãi không nói lời nào, huých huých cánh tay cô.
Phó Ấu Sanh cuối cùng thoát khỏi hồi ức lờ mờ.
Đầu ngón tay thon dài trắng nõn xoa xoa ấn đường, thanh âm có chút khàn khàn: "Nghe thấy rồi."
"Anh ấy đi đâu thì có liên quan gì đến em."
Ký ức của họ quá nhiều.
Cô có ý quên đi, nhưng một khi có ngòi nổ, vẫn sẽ hết lần này đến lần khác bay ra từ trong ký ức.
Văn Đình: "Thật sự không hiểu nổi cô, Ân tổng không tốt chỗ nào, không ngoại tình cũng không bạo lực gia đình, lớn lên đẹp trai mà mọi mặt đều xuất sắc, còn nguyện ý cúi người để chủ động vãn hồi cô."
"Một người đàn ông tốt như thế, đi đâu mà tìm?"
Phó Ấu Sanh phớt lờ Văn Đình, lật kịch bản.
Ngay lúc này, Thẩm Dục vừa diễn xong đột nhiên lao tới: "Anh Văn, anh nói chị em muốn đi tìm đàn ông?"
"Đàn ông nào, đẹp trai hơn em, cao hơn em, ưu tú hơn em sao?"
Một tiếng chị này gọi đến vô cùng tự nhiên, nếu không phải biết rằng hai người họ quen biết sau khi tiến tổ, Văn Đình còn thật sự cho rằng cậu ta là em trai ruột của Phó Ấu Sanh đấy.
Văn Đình cả kinh: "Cậu lao tới từ xó nào đấy!"
Thẩm Dục bĩu môi: "Làm sao, chị em và em còn có bí mật gì không thể để em nghe sao?"
Văn Đình: "......"
Đây là từ xó nào tới mà tự nhiên như ruồi vậy.
Bọn họ lại không thân.
Thấy Phó Ấu Sanh chuyên tâm xem kịch bản.
Thẩm Dục thò qua: "Chị, thật ra trên đời này còn rất nhiều đàn ông tốt, anh Văn vừa nhìn liền biết chưa trải sự đời, chị đừng bị anh ấy đánh lừa."
Phó Ấu Sanh gấp kịch bản lại, liếc nhìn cậu ta một cách đầy hứng thú: "Cho nên?"
Thẩm Dục coi như đương nhiên: "Cho nên...... chị không thể bị bạn trai cũ dụ dỗ trở về nha!"
Sắc mặt Văn Đình thay đổi.
Ngược lại là Phó Ấu Sanh, đôi mắt híp lại, ánh mắt đào hoa bình tĩnh nhìn cậu ta: "Sao cậu biết tôi có bạn trai cũ?"
Thẩm Dục à một tiếng: "......"
Sau đó đảo mắt giải thích, "Đương nhiên là vì vừa rồi em nghe thấy anh Văn nói với chị ai ai đó không ngoại tình không bạo lực gia đình còn vãn hồi chị, người đàn ông tốt như vậy đi đâu mà tìm, tiếng anh Văn nói chuyện quá lớn luôn! May mà không có em ở bên cạnh đề phòng giúp các chị, nếu không để người nào đó có ý đồ nghe được, chẳng phải là gay go sao!"
Cậu ta còn quật lại một đòn, "Chị à, hay chị đổi người đại diện đáng tin cậy đi, anh Văn này sớm muộn gì cũng hại chị."
Văn Đình: "???"
Rõ ràng giọng của ông đây rất nhỏ.
Hơn nữa cậu mẹ nó cố tình nghe lén mới là thật sự hèn hạ đấy nhá!
Còn dùng cái tên mỹ miều canh cửa cho họ.
Sao có thể có nam minh tinh vô liêm sỉ như này.
Thẩm Dục an ủi: "Chị à chị đừng lo lắng, em khẳng định sẽ không bán đứng chị."
"Vả lại, chuyện chị có bạn trai cũ, trong giới ai mà không biết."
Người trong giới rõ ràng đồn rằng cô có kim chủ, từ khi nào đồn cô có bạn trai rồi.
Phó Ấu Sanh mím mím môi, "Bỏ đi, sau này đừng nghe lén nữa."
Tóm lại dù cho Thẩm Dục có nghe được, cậu ta nói ra cũng vô dụng.
Dù sao cũng không có chứng cứ gì.
Vả lại...... cô cùng Thẩm Dục không thù không oán, cũng không xung đột tài nguyên, cậu ta trị cô làm gì.
Thẩm Dục ngoan ngoãn đáp ứng: "Chị gái tốt."
Vốn dĩ Phó Ấu Sanh cảm thấy chuyện này đã dừng lại tại đây.
Nhưng mà ------
Tuyệt đối không ngờ.
Ban ngày Phó Ấu Sanh đến gặp một vị nhà đầu tư, là đại lão bất động sản dựa vào mỏ vàng lập nghiệp, nhìn trúng tiềm lực thương nghiệp của cô, muốn đầu tư vào phòng làm việc của cô.
Phó Ấu Sanh nghĩ đến công việc kinh doanh của phòng làm việc hiện giờ khá khó khăn.
Liền nhận lời Văn Đình đi gặp thử.
Không ngờ ------
Đến phòng bao hơi trễ, thế mà nghe thấy nữ hai của đoàn phim ám thị mọi người trong phòng bao.
Có diễn viên hỏi: "Sao cô Phó vẫn còn chưa đến?"
"Có lẽ là có việc gấp chăng, chúng ta bắt đầu trước."
Lúc này, nữ hai của đoàn phim đột nhiên mỉm cười: "Lúc tôi tới đúng lúc nhìn thấy cô Phó cùng một phú thương(*) trung niên đi vào khách sạn, không biết có phải là lịch trình cá nhân gì không nữa."
(*)Phú thương: doanh nhân giàu có
Nói xong bốn chữ "lịch trình cá nhân", còn cười khúc khích.
"Nghe nói cô Phó hình như có kim chủ, lẽ nào chính là vị này sao?" Một nữ minh tinh tuyến 18 khác nói phụ họa.
"Kim chủ cái gì, nói thật khó nghe, không thể là bạn trai sao." Nữ hai quở trách một câu.
Số 18 che miệng: "Là tôi nói sai rồi, mọi người thứ lỗi."
Bàn tay chuẩn bị gõ cửa của Phó Ấu Sanh dừng lại, xem màn biểu diễn xướng tác(*) tuyệt vời của họ, giống như đang xem kịch.
(*)Xướng tác: sáng tác và ca hát
Vừa định trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Liền nghe thấy một tiếng đập bàn: "Nói hươu nói vượn!"
"Các người có biết bịa đặt là phải chịu trách nhiệm pháp luật không!"
Thẩm Dục tính khí nóng nảy, nếu không phải người đại diện ở bên cạnh ngăn cậu ta, cậu ta muốn trực tiếp hất thẳng rượu vào mặt hai người phụ nữ đó rồi.
"Em trai Thẩm Dục, cậu còn cười, không hiểu quy tắc giới giải trí."
Thẩm Dục thở phì phì: "Ông đây không hiểu quy tắc méo gì cả, nhưng Phó Ấu Sanh có bạn trai!!! Thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đàng trai gia thế hiển hách, bản thân trẻ tuổi ưu tú, tốt nghiệp trường danh tiếng, tự thân lập nghiệp hiện tại giá trị con người mấy trăm tỷ, trọng điểm là lớn lên còn đẹp trai hơn tôi, chị ấy muốn có tài nguyên gì mà không có, vì sao phải tìm phú thương trung niên bao dưỡng, đầu bị úng nước à?"
"Đáng tiếc, chị tôi chính là không giống với các người, chị ấy không thích dựa vào đàn ông để lấy tài nguyên, người ta chỉ mẹ nó ưu tú muốn dựa vào chính mình, các người là cái thá gì mà ở đây nói hươu nói vượn!"
Phòng bao to như vậy, nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Nếu như lời này là do tự Phó Ấu Sanh nói, bọn họ còn cho rằng là khoác lác.
Nhưng bây giờ lời này là...... Thẩm Dục nói.
Thẩm Dục không cần phải giúp Phó Ấu Sanh chém gió nha.
Phó Ấu Sanh ở cửa sau khi nghe được, biểu tình một lời khó nói hết.
Người trong miệng cậu ta miêu tả này, thật mẹ nó cùng Ân Mặc chính là một người.
Chẳng lẽ Thẩm Dục biết đến sự tồn tại của Ân Mặc sao.
Hay là nói, cậu ta quen biết Ân Mặc?
Ngay khi Phó Ấu Sanh đang đứng ở cửa suy nghĩ xem có nên đi vào hay không, một lòng bàn tay mềm mại đột nhiên rơi xuống vai cô.
Lúc này, một giọng nữ trong phòng bao truyền đến: "Vậy cậu ngược lại nói thử xem, người đàn ông ưu tú đó rốt cuộc là ai vậy?"
"Trong nước người có giá trị hơn trăm tỉ cũng chỉ có mấy người thôi, hướng người trẻ tuổi càng dễ xác định, chẳng lẽ cậu muốn nói bạn trai của Phó Ấu Sanh chính là Ân Mặc Ân tổng của Tư bản Thắng Cảnh?"
Không đợi câu trả lời của Thẩm Dục.
Phó Ấu Sanh liền nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang bên tai: "Muốn anh giúp em đi vào giảng hòa không?"
Phó Ấu Sanh liếc sang.
Thấy được người đàn ông đã mấy ngày không gặp.
Ân Mặc mặc vest đi giày da, môi mỏng mỉm cười đứng bên cạnh cô.
Biểu tình vốn đang bình tĩnh của Phó Ấu Sanh đột nhiên vi diệu.
Đôi môi chậm rãi phun ra một câu: "Không cần......"
"Cây ngay không sợ chết đứng."
Ân Mặc rũ mắt nhìn cô, ấn đường khẽ nhíu lại.
"Ấu Ấu, em không cần phải cự tuyệt anh, cứ coi như anh vì theo đuổi em, được không?"
"Đừng đi vào, nếu không ước định ba tháng sẽ vô hiệu."
Nhón chân ghé vào tai Ân Mặc nói xong câu này, Phó Ấu Sanh đẩy cửa ra, trước khi mọi người nhìn thấy anh, đóng chặt cửa nhốt anh bên ngoài.