Chương 46: Giới bạch

Tiểu Tổ Tông

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Edit: Xiangg

Trong tổ bộ môn đơn thuốc của Đại học Y Dược thành phố N, Thời Ẩn Chi đang chấm bài chính tả các phương thuốc của lớp Trung Tây. Anh nghĩ đến cuộc gọi ngày hôm qua của Tống Y vẫn cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không sao dập tắt được.

Tiểu tổ tông nhìn anh ngọt ngào nũng nịu, giải thích rằng ai học vẽ đều phải học cách vẽ cơ thể và cấu tạo của thân thể người. Lúc ấy chỉ thấy đối phương

đẹp trai lại còn được hời nên mới trêu chọc nói muốn phụ trách.

Thậm chí cô còn hôn anh liên tục, giơ ba ngón tay lên thề người cô thích nhất là anh.

Kết quả thế nào?

Thời Ẩn Chi cũng không mời thám tử tư đi điều tra cái gì, sáng nay anh chỉ tìm kiếm đơn giản một chút thôi.

Kagel. Cowley, người mẫu nam nổi tiếng quốc tế, đứng thứ 17 thế giới, một quý đi diễn 41 lần, đại ngôn các sản phẩm xa xỉ cầm đến mỏi tay.

A, lá gan của tiểu tổ tông thật lớn.

Cờ cảm ơn màu đỏ thẫm đang treo trên tường của phòng nghiên cứu vẫn chói mắt như thường lệ, chiếm hết sự chú ý của tất cả mọi người.

Thời Ẩn Chi ở trong đống vở chấm chính tả gạch một dấu gạch chéo, viết lên số điểm là —— 50.

Cô Vương ở bên cạnh đã sớm chấm xong bài, hỏi anh với giọng điệu khoe khoang:

" Thế nào rồi thầy Thời, lần này bài kiểm tra chính tả lớp cậu như nào?"

Thời Ẩn Chi im lặng " vâng" một tiếng, trả lời khách sáo:

" Vẫn không ra làm sao, thiếu câu từ rất nhiều."

Cô Vương cầm bài thi Thời Ẩn Chi vừa chấm xong nhìn một cái, thở dài nói:

" Ôi chao, một hai loại thuốc không nhớ nổi là rất bình thường, cậu cũng không cần phải nghiêm khắc thế đâu! Nhiều lắm là trừ 5 điểm thôi! Cậu lại trừ tất cả điểm của đơn thuốc này."

Thời Ẩn Chi không trả lời mà tiếp tục cầm bút đỏ chấm bài.

Cô Vương của lớp trung y lại cầm mấy bài đã chấm lên, đôi mắt hơi cụp xuống cũng không nhịn được trợn to, ngạc nhiên nói:

" Thầy Thời, thầy cũng quá nghiêm khắc rồi! Sao ngay cả lỗi chính tả cậu cũng trừ vậy?!"

Thời Ẩn Chi liếc nhìn vào bài thi, dửng dưng trả lời:" Qua lâu trong bối mẫu qua lâu bị thiếu mất một vài nét, quả thực không đủ cẩn thận. Lần này trừ điểm cũng vì để sinh viên nhớ lâu hơn."

Cô Vương cầm quyển vở không lên tiếng, hình như anh nói rất có lí, không cách nào phản bác được.

Sau khi tiếp tục xem thêm mấy bài nữa, cô Vương ngạc nhiên phát hiện hình như không có bài nào vượt quá 90 điểm.

Mà bình thường, thành tích để qua môn này là 90 điểm.

Sắp đến mười giờ, buổi sáng Thời Ẩn Chi có ba đến năm tiết dạy lớp Trung Tây. Cũng đã sắp đến giờ học cho nên sau khi anh sắp xếp lại bài kiểm tra xong liền đi về phía nhà giảng dạy B4.

Cắm USB vào, mở bản ppt nội dung của ngày hôm nay, nhìn những sinh viên đang ồn ào bên dưới, Thời Ẩn Chi bỗng nhiên không mặn không nhạt lên tiếng:

" Còn hai phút nữa là vào giờ học, mọi người giở sách ra xem trước một chút, lúc nữa tôi sẽ đặt câu hỏi, tính vào điểm chuyên cần."

Những sinh viên bên dưới đang chơi Vương giả vinh diệu hoặc đang ăn gà*, ngay lập tức cất hết điện thoại, mở sách ra.

( *Ăn gà: là game PUBG)

Một lát sau, bên trong lớp học Trung Tây vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh, liều mạng như học sinh lớp 12 vậy.

" Số 24, gấp sách lại, đứng dậy trả lời một vài câu hỏi của tôi." Chuông vào lớp vừa reo, Thời Ẩn Chi đã bắt đầu đặt câu hỏi:" Ba vị thuốc trong Thiên Vương Bổ Tâm Đơn là ba vị thuốc nào?"

Bạn sinh viên số 24 trúng số độc đắc đứng dậy với vẻ mặt mơ hồ, vô tội giống như một người béo 200 cân vậy.

" Bạn học số 6 đứng lên trả lời tiếp câu hỏi này." Thời Ẩn Chi tiếp tục gọi.

Bạn nam số 6 lạị càng mơ màng hơn.

Thời Ẩn Chi lạnh nhạt nói:" Nhân sâm. huyền sâm, sâm cau đỏ. Ngồi xuống đi! Trừ điểm chuyên cần."

Tống Y sinh vào tháng sáu, hiện 24 tuổi, cũng không biết bởi vì cô mà hôm nay hai học sinh xui xẻo bị trừ điểm chuyên cần.

Cô vẫn đang ngồi cạnh cửa sổ sát đất trong khách sạn, ngước mặt lên 45 độ nhìn trời, âm thầm hối hận ——

Sớm biết vậy năm đó cô đã nhìn cơ thể của Kagel nhiều hơn. Bây giờ bị buộc phải chịu trách nhiệm nhưng cô còn chưa nhìn đủ đâu đấy.

" Chị nói này bà cô nhỏ, em có thể đừng học theo phim thanh xuân ngẩng mặt lên nhìn trời được không? Nói về công việc được chứ?"

Ném một chồng hợp đồng tới trước mặt Tống Y, Ngô Ngữ không nhịn được liếc mắt, hung dữ nói.

Im lặng thở dài, Tống Y cầm từng bản hợp đồng lên, không thèm nhìn nội dung đã bắt đầu kí tên đóng dấu, nét mặt đau thương giống như nhân vật nữ chính trong bộ phim bi kịch.

" Em năm đó cũng chỉ vì để tìm hiểu cấu trúc cơ thể người tốt hơn mà bỏ giá cao thuê người mẫu đắt tiền nhất. Lúc ấy do bị sắc mê hoặc nên mới nhìn thân thể anh ta rồi thuận miệng nói phụ trách, ai ngờ anh ta lại tin là thật!! Em cái gì cũng không làm tại sao lại phải chịu trách nhiệm chứ!"

Tính tình của Tống Y chính là muốn một bộ là một bộ. Cô đối với người đẹp cũng sẽ có thêm một chút bao dung cùng yêu thích, đối với Kagel cũng vậy. Nhắc tới Kagel có thể lọt vào giới siêu mẫu quốc tế một phần cũng do cô tiến cử.

Nhưng nghìn lần Tống Y không ngờ đến việc cô chỉ thuận miệng nói thế mà anh ta cũng tin là thật, còn chạy đến Trung Quốc muốn cô chịu trách nhiệm.

Còn trẻ không hiểu chuyện, năm đó tạo nghiệt nên giờ đây phải trả.

Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc đầu nên nhìn nhiều thêm vài lần, tốt nhất là phải sờ vài cái.

" Chị Ngô, năm nay chị đã 29 tuổi rồi nhỉ! Có chuyện này không biết em có nên nói ra không."

" Không cần nói, im miệng lại!"

Vừa nghe thấy những lời này của Tống Y Ngô Ngữ đã biết không phải chuyện tốt gì. Cất hợp đồng Tống Y vừa kí xong, chị bèn dành thời gian nhìn chằm chằm cô.

Tống Y bị nhìn lập tức đứng lên, thanh thuần không ra vẻ thành thật đẩy mạnh tiêu thụ.

" Người ta chỉ muốn giới thiệu đối tượng cho chị thôi mà! Chị biết Kagel rồi đấy! Người mẫu quốc tế, chó sữa nhỏ vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào, dáng người đẳng cấp. Chị có muốn thử một chút không?"

Ngô Ngữ:" Không cần, phắn nhanh."

Tống Y:" Hai triệu, thử chút không?"

Ngô Ngữ:" Được."

Hai trăm vạn thử một chút, không được thì bỏ, cũng không thiệt.

" Đúng rồi, xí nghiệp Tống thị có thể sắp phá sản rồi. Trong giới đã truyền ra tiếng gió, nói có người bắt gặp Tống Tự Ninh đi làm giấy chứng nhận phá sản."

Chuyện công tác đã xử lý xong, còn được thêm hai triệu nên tâm trạng Ngô Ngữ thoải mái vui vẻ, coi chuyện của Tống gia như chuyện cười nói cho Tống Y nghe.

Tập phim tài liệu về Tống Y của đài CCTV liên quan đến hội họa Trung Quốc đã được chỉnh sửa xong. Sau khi được chiếu vào hôm qua, số lượt yêu cầu phát lại không chỉ nhanh chóng vượt quá mười triệu mà những lời trỉ chích về Tống Y cũng thay đổi hoàn toàn. Tất cả bình luận đều bênh vực Tống Y.

[ Nữ thần Tống Y nhà chúng tôi còn cần nhiều người để trở nên xinh đẹp và tài năng sao? Tôi mà gặp phải gia đình rác rưởi như vậy thì đã sớm náo loạn đến chết không ngừng rồi.]

[ Tôi thật cơ trí khi không đứng về phía nào cả. Quả nhiên đã chờ đợi được đến khi nữ thần trở mình rồi.]

[ Trên thế giới này tại sao lại có một người đáng xấu hổ như vậy? Chúc cho xí nghiệp Tống thị sớm ngày phá sản, không ngày quay lại!]

...

" Nhanh vậy á? Em còn tưởng chống đỡ được đến sang năm."

Tống Y hơi ngạc nhiên, tuy xí nghiệp Tống thị phá sản sớm như vậy nằm ngoài dự đoán của cô nhưng cũng hợp tình hợp lí.

Đối với việc xí nghiệp Tống thị phá sản, trong lòng Tống Y không có chút áy náy nào. Xí nghiệp Tống thị chính là một con sâu hút máu, trừ khi cô bị điên mới mặc kệ cho nó hút máu mình.

Ngô Ngữ lại nói:" Đúng rồi, còn chuyện này. Không phải bức tranh cuối cùng khi còn sống mẹ em vẽ tên là《 Con gái 》 đã bị Ernest mua mất rồi sao? Chị nhờ người giúp liên lạc với hắn ta, hắn còn rất dễ nói chuyện, nói bằng lòng trả lại bức tranh cho em."

" Dễ dàng như vậy? Em nhớ ánh mắt mỗi lần hắn nhìn em đều không hận có thể ăn em, ăn tươi nuốt sống mới đúng."

Nhún vai, Tống Y rất không muốn nhìn thấy Ernest. Cô luôn cảm thấy lạnh lẽo và hoảng loạn mỗi khi nhìn vào mắt hắn ta.

" Em và hắn ta đều là họa sĩ số một số hai trong giới, có cạnh tranh thì có ghen tị là điều bình thường! Vả lại hắn đã đồng ý ngay khi chúng ta nói rõ tình huống, còn bảo sợ bức tranh bị thiệt hại trong quá trình vận chuyển nên hy vọng em có thể tự mình đi lấy."

Ngô Ngữ ngược lại không có nhiều ác cảm với Ernest lắm. Hắn ta cũng có thể coi như là người tài, chưa 40 tuổi đã có được thành tựu như ngày hôm nay. Quan trọng nhất là hắn ta còn đẹp trai, thuộc loại hình đại thúc lưu manh.

Tống Y hơi cau mày, cảm thấy lời Ngô Ngữ nói hình như cũng có đạo lý. Cô cầm bút viết một tờ chi phiếu hai triệu, soạt soạt vài nét đã viết xong, đưa cho Ngô Ngữ.

" Đúng rồi, mấy ngày nay có thể em sẽ đến thành phố H một chuyến."

Hai triệu nhẹ nhàng tới tay nên tâm trạng của Ngô Ngữ đã tốt hơn. Chị tỉ mỉ gấp tờ chi phiếu lại, để vào trong túi xách.

" Đi thăm ông bà ngoại em à? Cũng được. Ngoài ngày Tết Trung Thu và mấy ngày nghỉ tết, ngày bình thường em về thăm hai người cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu không phải có Đại Kim Mao bên cạnh thì cuộc sống hàng ngày của hai ông bà sẽ rất buồn chán."

Nhà ông bà ngoại Tống Y chỉ là gia đình thuộc giai cấp trung lưu bình thường, cả đời chỉ có một người con gái là Giải Giai Chiêu, ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng thành tài, kết quả sau khi lập gia đình không được bao nhiêu năm đã tự sát, khiến hai người kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Cũng từ sau khi Giải Giai Chiêu nhảy xuống biển tự sát, thân thể ông bà ngoại Tống Y đã suy sụp ngay lập tức. Giống như trụ cột tinh thần lâu đời đột nhiên biến mất, ầm ầm ngã xuống đất, mất hết tinh thần.

Thành phố Y là một thành phố đáng sống, so với thành phố H cũng không kém cái gì.

Nhưung mà để tránh tiếp xúc với hoàn cảnh bi thương nên Tống Y tạm thời đưa hai người di cư đến thành phố H, còn nuôi một con chó lông vàng. Tên cũng rất đơn giản, gọi là " Đại Kim Mao".

" Vâng, đây cũng chỉ là một phần chứ không phải toàn bộ."

Tống Y biết mình ít khi về nhà. Lúc còn trẻ là vì bận rộn với việc vẽ tranh, bận rộn với việc thành danh. Còn về sau là sợ về, sợ trông thấy ánh mắt ông bà ngoại.

Lúc hai người nhìn cô luôn khiến Tống Y cảm thấy họ đang xuyên qua cô để nhìn mẹ.

Hơn nữa Tống Y có rất ít kinh nghiệm trong việc giao tiếp. Cô đã quen với việc ở một mình, quen dùng sự kiên cường bao bọc bản thân cho nên thỉnh thoảng đối mặt với sự quan tâm của người thân luôn cảm thấy luống cuống tay chân, không biết đối đáp thế nào.

" Chi Chi đưa em đến gặp người lớn, Bác trai và bác gái Thời đều rất tốt, thậm chí còn muốn em nhanh chóng kết hôn với Chi Chi. Nhưng đến giờ ngay cả một trưởng bối em cũng chưa đưa Chi Chi đi gặp mặt, cho nên thấy có lỗi với anh ấy."

" Em phải dẫn Chi Chi nhà em về thành phố H gặp phụ huynh, công khai rõ ràng."

Ngô Ngữ cười nhạo một tiếng, trêu ghẹo nói:" Đây rốt cuộc là đạo đức biến mất hay sự hủy diệt của loài người thế? Cô gái theo chủ nghĩa độc thân lại chuẩn bị đi gặp phụ huynh?"

Tống Y kiêu ngạo ngẩng đầu lên trả lời:" Đều không phải, chỉ vì anh ấy là Thời Ẩn Chi."

*****

Dạo này mình hơi mệt nên lịch đăng sẽ không thường xuyên được=(((

Mong các bạn thông cảm nha!