Chương 202: Trả Tiền Cũng Không Thèm Bán

Tiên Y

Đăng vào: 5 tháng trước

.



Tâm trạng của Tô Hiểu Hồng lúc này thật sự là muốn mắng to.

Nếu cho tính tình của nàng thêm một chút hung dữ, nàng nhất định sẽ xông lên tát cho Hoàng Nguyệt một cái bạt tay, sau đó sẽ chỉ vào mũi Hoàng Nguyệt mà lớn tiếng chửi mắng: “Con nha đầu ngươi mới là đang làm việc trái với lương tâm ! Cả nhà các ngươi mới là đang làm nhiều việc còn tệ hơn trái với lương tâm rất nhiều.” Nhưng đáng tiếc là, tính cách của Tô Hiểu Hồng còn không có hung dữ đến như vậy, cho nên cảnh tượng như vậy, nàng chỉ có thể tưởng tượng trong lòng mà thôi.

Trên thực tế, khi quay mặt về phía Hoàng Nguyệt đang vênh váo hung hăng chất vấn, nàng chỉ dùng giọng nói lạnh như băng trả lời: “Đừng hiểu lầm, ta đây đang không làm việc gì mà trái với lương tâm, nhất là đối với người như ngươi càng không muốn làm việc gì trái lương tâm.

Nguyên nhân nhìn thấy ngươi mà ta muốn bước đi rất là đơn giản, ta chỉ không hề muốn cùng ngươi ở cùng một chổ mà thôi.”
Nói xong, Tô Hiểu Hồng lôi kéo Trương Văn Trọng nghĩ phải thật nhanh rời khỏi cửa hàng này.
Hoàng Nguyệt chẳng những không nghe ra trong lời nói Tô Hiểu Hồng mang ẩn ý mỉa mai châm biếm, nha đầu này ngược lại còn có chút đắc ý giương đầu lên: “Hắc hắc hắc …” Vừa cười vừa nói: “Không nghĩ tới, tiểu muội ngươi vẫn còn có chút tự nhận thức được bản thân đó nha, cũng biết được rõ ràng thân phận cùng địa vị của ngươi không xứng cùng ta ở chung một chổ, cho nên mới nhanh chân mà rời đi.

Bất quá, ta và ngươi tốt xấu gì cũng là bạn học, con người ta lòng dạ rất rộng rãi a, tuyệt đối sẽ không chú ý thân phận thấp hèn của ngươi đâu.

Ai, lại nói tiếp, chúng ta đã gần 1 năm không có gặp nhau rồi a? Thật sự là không ngờ, sẽ ở một nơi sang trọng như vầy mà đụng phải ngươi, ngươi cùng đừng đi vội vã, thật vật vã mới có thể gặp mặt, chúng tả phải hảo hảo nói chuyện phiếm tâm tình chứ !”
Tô Hiểu Hồng rất rõ ràng, cái gọi là “nói chuyện phiếm” của Hoàng Nguyệt trên thực tế chính là đơn phương khoe của, cùng xỉ vả người khác.

Nàng cũng không có hứng thú ở lại chổ này mà nghe nha đầu Hoàng Nguyệt này đánh rắm.

Huống chi, nàng năm đó cùng Hoàng Nguyệt còn có một chút xích mích.

Cho nên nghe Hoàng Nguyệt đề nghị “nói chuyện phiếm” tuyệt đối không có chuyện gì là tốt lành cả.

Nhẹ thì ngồi nghe Hoàng Nguyệt nha đầu ca cẩm khoe của, nặng thì nghe được những lời làm cho bản thân bực bội, phẫn nộ.

Cho nên nàng vội vàng nói ra: “Thôi khỏi, ta và ngươi không hợp nhau, hứng thú cùng yêu thích cũng bất đồng, không có gì hay để mà nói chuyện.

Huống chi ta còn có việc, thôi ta đi trước đây.” Truyện Tiên Y Truyện Tiên Y
“Uy, ta nói rồi mà, ta sẽ rộng rãi mà không chú ý thân phận cùng địa vị của ngươi rồi mà, ngươi làm sao mà tự ti như vậy a?” Hoàng Nguyệt chắn trước người Tô Hiểu Hồng, khoan thai hít một tiếng, ánh mắt rơi vào cái bao ghế dựa màu hồng phấn mà nàng vừa để ý kia, chỉ vào nó mà nói: “Ngươi rất thích cái bao ghế dựa này sao? Sao mà không mua ngay nói đi chứ?”
“Không tiền, mua không nổi”.

Tô Hiểu Hồng nghiến răng cố nói ra năm chữ.
Vẻ mặt Hoàng Nguyệt như điều đó là đương nhiên, gật đầu nói: “Ài, ta hiểu mà, điều này cũng đúng thôi, đối với loại người như ngươi, cả đời cũng khó mua được một cái bao ghế dựa đàng hoàng.

Nhưng ta đây lại khác à nghen, ngươi xem toàn thân trên dưới của ta không chổ nào không là những nhãn hiệu nổi tiếng thế giới.

Ta nói nhỏ cho ngươi biết nha, ngay cả những quần lót, áo lót ta mặc cũng đều là những nhãn hiệu nổi tiếng thế giới nữa đó.” Trong lúc nói chuyện, nha đầu này đã lấy cái bao ghế màu phấn hồng ra, giương mắt nhìn nhìn, rồi vui mừng nói: “Ôi uy, ta thật sự là không ngờ, ánh mắt của tiểu muội ngươi cũng có một chút thẩm mỹ nha, cái bao ghế dựa này quả thật là rất tốt.

Ài, chỉ đáng tiếc, giá tiền mắc quá, ngươi mua không nổi rồi.

Bất quá, cái này chỉ có 1 vạn đồng thôi, đối với ta mà nói, chẳng đáng xem vào trong mắt.” Truyện Tiên Y Truyện Tiên Y
“Ê, đem cái bao ghế dựa này gói lại cho ta coi.

Ta muốn mua nó.” Hoàng Nguyệt ngoắc tay gọi một nữ nhân viên cửa hàng gần đó.

Đem cái bao ghế dựa màu hồng phấn này ném vào trong tay nàng.

Sau đó xoay người lại, cười mỉm hướng về phía Tô Hiểu Hồng mà nói: “Tiểu muội, khi nào ta cảm thấy cái bao ghế dựa này chán ngấy, nhất định sẽ đem nó tặng cho ngươi mà, như vậy cũng tốt cho ngươi, có một cái bao ghế dựa hàng hiệu mà hãnh diện nha.”
Tô Hiểu Hồng trong lòng vô cùng bực tức, nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn giữ lại vẻ lịch sự tối thiểu, giọng nói lạnh như băng nói: “Không cần, đồ ngươi, ngươi giữ lại mà xài, ta muốn đi, vui lòng nhường đường một chút !” Truyện Tiên Y
“Tiểu muội, người này là bạn trai của ngươi sao?” Hoàng Nguyệt ánh mắt rới vào trên người Trương Văn Trọng.

Tô Hiểu Hồng vội vàng giải thích nói: “Không, hắn là …”

Nhưng mà, Hoàng Nguyệt cũng không cho nàng cơ hội giải thích.

Chỉ là lắc đầu thở dài nói: “Ài, tiểu muội nha tiểu muội, đừng trách chổ bạn thân ta không dạy bảo ngươi, mặc dù tướng mạo và thân hình của ngươi so với ta kém xa, nhưng là xem như cũng không tệ.

Ngươi như thế nào lại đi lừa gạt những nam nhân tướng mạo bình thường cùng không có tiền đồ như vậy.

Ài, đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc, lãnh phí, thật sự là rất lãng phí a.”
Năm đó khi còn học cao trung, Hoàng Nguyệt đã từng thầm mến một nam sinh cùng lớp.

Nhưng mà với tính cách của nàng như vậy, cả lớp không có ai chịu nổi.

Cho nên, đương nhiên là bị người nam sinh kia cự tuyệt thằng thừng.

Nếu như mọi chuyện dừng lại ở đây, thì Hoàng Nguyệt chỉ hận nam sinh kia, mọi việc cùng Tô Hiểu Hồng không có gì quan hệ.

Nhưng vấn đề là, sau khi cự tuyệt Hoàng Nguyệt không lâu sau, nam sinh kia lại theo đuổi Tô Hiểu Hồng mà thổ lộ tình cảm.

Tuy nhiên, cuối cùng Tô Hiểu Hồng cũng cự tuyệt lời hắn thổ lộ.

Chuyện này làm cho Hoàng Nguyệt triệt để ghi hận Tô Hiểu Hồng .
“Ngươi là một con hồ ly tinh, cả gan dám câu dẫn nam nhâm mà lão nương vừa ý, hãy đợi đấy xem lão nương làm sao mà chà đạp ngươi !!” Đây là suy nghĩ đầu tiên của Hoàng Nguyệt khi thấy Tô Hiểu Hồng trong cửa hàng trưng bày sản phầm độc quyền này.
Tô Hiểu Hồng hận đến nghiến răng ken két, rít lên: “Hoàng Nguyệt, ngươi không được mở miệng nói bậy nói bạ.

Ta cho đến bây giờ chưa bao giờ làm cái việc ghê tởm kia, vấn đề nằm ở chổ ngươi, ta một tí quan hệ cũng không có.


Mong ngươi đừng đem tức giận mà đổ lên đầu ta.” Truyện Tiên Y
“Ơ, nghe lời này ngươi nói, ta mà là loại người bụng dạ hẹp hòi như vậy sao? Hơn nữa, nhân gia đây hiện tại đã có bạn trai.” Nói đến đây, Hoàng Nguyệt khẽ dựa đầu vào cái tên ái nam ái nữ đứng kế bên, bày ra vẻ mặt hạnh phúc dễ làm cho người khác tởm lợn, phát ói mà nói: “Ngươi xem, ta hiện tại rất hạnh phúc làm bạn gái của hắn, không chỉ đẹp trai so với cái tên đui mù ngu xuẩn trước kia, càng so với cái tên bạn trai của ngươi hiện tại thì càng bỏ xa gấp trăm ngàn lần a.

Ta nói cho ngươi biết, hắn gọi là Phách Thông Kiệt, Là một người Hàn Quốc chân chân chính chính, ca ca của hắn chính lại một đại minh tinh, thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh ở Hàn.

Hơn nữa, chờ sau khi hắn du học trở về nước, hắn cũng sẽ bước chân vào giới văn nghệ, tương lai sẽ trở thành một đại minh tinh nổi tiếng toàn Châu Á.

Ha ha, chờ đến lúc đó, ta liền biến thành bạn gái của đại minh tinh a.

Bây giở chỉ nghĩ đến thôi, cũng làm cho ta cảm thấy thật hưng phấn.

Ha ha….” Truyện Tiên Y Truyện Tiên Y
Bựa ! Thiểu não !
Ngoại trừ, Hoàng Nguyệt cùng cái tên bạn trai ái nam ái nữ Hàn Quốc.

Đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi người ở đây, bất kể từ nhân viên cửa hàng hay cho đến khách hàng, đều có một cảm giác buồn nôn, phát ói.

Đối với ánh mắt khinh bỉ, hèn mọn của mọi người chung quanh quăng tới, Hoàng Nguyệt vẫn khùng khùng điên điên chưa phát giác ra, ngược lại còn dương dương tự đắc, lại nói: “À, đúng rồi tiểu muội, bạn trai này của ngươi, nhìn xem tuổi tác cũng rất lớn, chắc hẳn không thất nghiệp a? Không biết là đang công tác tại nơi nào? Hắn một tháng làm được bao nhiêu tiền lương, có thể nuôi sống đủ hai người các ngươi sao?”
Tô Hiểu Hồng lập tức hồi đáp: “Thầy không phải bạn trai của ta.

Thầy tại trong bệnh viện trong trường học là lão sư thực tập của ta.

Ta..” Truyện Tiên Y
Không đợi Tô Hiểu Hồng đem lời nói cho hết, Hoàng Nguyệt vượt lên trên một bước cắt ngang lời của nàng, ra vẻ kinh ngạc nói: “Gì? Các ngươi chẳng phải là biến tướng thầy trò yêu nhau sao? Oa, thật sự không ngờ, tiểu muội ngươi vui đùa như vậy thật sự rất mới mẽ a.

Bất quá, hắn cho cùng cũng chỉ là một Giáo Y nho nhỏ, tiền một tháng kiếm được phỏng chừng chỉ đủ ăn lót dạ qua ngày mà thôi ? Hay là để ta giới thiệu cho ngươi vài tên có tiền.

Ngươi một khi câu dẫn thành công là trờ thành người giàu có, đời này có thể không cầu lo ăn lo mặc.

Hoặc là, ngươi cũng thông minh giống ta, lựa chọn những anh đẹp trai Hàn Quốc như vầy.

Ta sẽ để cho bạn trai của ta giới thiệu vài người bạn cho ngươi.

Trong đó, ta thấy có một người da đen Mỹ la-tinh rất không tồi nga.”
Nghe thấy Hoàng Nguyệt đánh rắm liên tục không dứt, mà còn không có một chút nào tỏ vẻ xấu hổ, Tô Hiểu Hồng thật sự đã nhịn hết nổi, chuẩn bị xông đến cho nha đầu này một bạt tay.

Ngay lúc tâm tình của nàng sắp bùng nổ phẫn nộ, nhân viên cửa hàng bán sản phẩm độc quyền đem tới cái bao ghế dựa màu hồng phấn trước đó đã gói lại thật kỹ.

Bất quá, không như dự định đưa đến trong tay Hoàng Nguyệt, mà là mỉm cười đưa vào tay Tô Hiểu Hồng .
Nhìn thấy một màn này, Hoàng Nguyệt lập tức nổi giận.

Giơ tay chỉ vào người nhân viên cửa hàng này, the thé giọng chất vấn: “Ê, ngươi làm cái gì vậy ? Cái bao ghế dựa màu hồng phấn này là của ta mua, ngươi sao lại giao cho con nhỏ kia ?”
Nhân viên cửa hàng quay sang nở nụ cười chuyên nghiệp trả lời: “Thật xin lỗi tiểu thư, ông chủ của chúng tôi nói: Cái bao ghế dựa màu hồng phần này sẽ không bán cho cô.”
“Không bán cho ta? Vì cái gì mà không bán cho ta? Dựa vào cái gì mà không muốn bán cho ta hả? Ta đây có rất nhiều tiền mà !” Hoàng Nguyệt không khỏi sững sờ, sau đó chỉ tay vào Tô Hiểu Hồng cười lạnh nói: “Hơn nữa, các ngươi không bán cho ta, chẳng lẽ là muốn bán cho nhỏ này sao? Hừ, các ngươi không biết suy nghĩ à, chỉ dựa vào nó làm sao có thể mua nổi được cái bao ghế dựa hàng hiệu như vầy hả?”
Nhân viên cửa hàng vẫn giữ vẻ mỉm cười, nói ra: “Thật xin lỗi tiểu thư, cô đã hiểu lầm, ông chủ của chúng tôi nói, cái bao ghế dựa màu hồng phần này không phải là bán cho tiểu thư này, mà là tặng cho nàng ta.”
“Tặng cho nó ?” Hoàng Nguyệt kinh ngạc há to miệng, không thể tin được vào những điều chính lỗ tai mình vừa nghe thấy.

The thé kêu la nói: “Các ngươi điên hết rồi à? Ta xuất tiền mua các ngươi không bán, lại đi tặng không cho con nhỏ không có tiền ?!”
Nhưng mà, điều mà nhân viên cửa hàng gây cho Hoàng Nguyệt khiếp sợ vẫn còn chưa chấm dứt, nàng ta nói thêm: “À, không chỉ như thế, ông chủ của chúng tôi nói: cô đã nằm trong sổ đen khách hàng của cửa hàng chúng tôi, chúng tôi xin cự tuyệt tiếp đãi cô.

Từ đây về sau, mong cô không nên đặt chân vào cửa hàng chúng tôi, miễn cho phát sinh tranh cãi.”
“Cái…Cái gì ? Ông chủ của các ngươi là thằng nào mà dám nói với ta như vậy hả?” Hoàng Nguyệt giận tím tái mặt mũi, the thé thất thanh la hét: “Ông chủ của các ngươi là ai? Gọi hắn ra đây gặp ta ? Dám cự tuyệt tiếp đãi ta ? Thật là quá to gan, ta sẽ phá nát cái cửa hàng này !!” Truyện Tiên Y
“Ta chính là ông chủ của cái cửa hàng bán sản phẩm độc quyền này.” Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp quý phái ung dung đi ra, nhàn nhạt nhìn vào Hoàng Nguyệt, sẳng giọng giáo huấn: “Hoàng tiểu nha đầu, tính tình loại người như ngươi thật là ngông cuồng vênh váo hết sức, về sau nhất định phải sửa lại.

Bằng không cứ ăn nói mất dạy như vậy, sau này thế nào cũng có ngày rước họa mà đẹp mặt.”
“Cô là Trần a dì?” Trông thấy nữ nhân xinh đẹp quý phái này, Hoàng Nguyệt nhịn không được kinh hô lên: “Cửa hàng này là do dì mở sao ?”
Thì ra cửa hàng trưng bày bán sản phẩm độc quyền này là sản nghiệp của vợ chủ tịch tập đoàn Hồng Sâm Trần Uyển Dung, là mẹ của Trần Lâm Di bị bệnh rong huyết trước kia.