Chương 167: Phó Viện Trưởng Thường Vụ

Tiên Y

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Vài phút sau, hiệu trưởng đại học Ung Thành dẫn theo mấy lãnh đạo cao tầng xuất hiện bên trong phòng y tế.

Sau khi dạo qua một vòng, kiểm tra hai mươi học sinh bởi vì trúng độc đậu sừng nặng phải lưu lại phòng y tế để tiếp thu trị liệu, lại hướng Hồ Cường và Ngô Thủ Chí lý giải một chút tình huống.

Khi bọn họ nghe nói, lần này sự kiện ngộ độc đậu sừng đột phát, toàn bộ nhờ vào Trương Văn Trọng gặp nguy không loạn, dẫn dắt các bác sĩ hộ sĩ phòng y tế xử trí thỏa đáng vì vậy tránh được sự kiện chuyển biến xấu, đều hướng Trương Văn Trọng và các bác sĩ hộ sĩ biểu đạt lòng cảm kích, sau đó lại tuyên bố sẽ phát một số tiền thưởng xem như ngợi khen.
Trương Văn Trọng vẫn có vẻ đúng mức, khí định thần nhàn, ứng đối thỏa đáng.

Thế nhưng những đồng sự trong phòng y tế, đã không được bình tĩnh giống như hắn.

Mọi người đều kích động không ngớt, vỗ ngực biểu thị nhất định làm tốt công tác bổn phận, làm người thủ hộ cho sự khỏe mạnh của các học sinh.
Ngoại trừ những lãnh đạo của đại học Ung Thành ra, còn có rất nhiều học sinh cũng chạy đến phòng y tế đại học Ung Thành.

Đại khái bọn họ đến là bạn học cùng bạn tốt của những học sinh bị ngộ độc thức ăn.

Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong lẫn bên ngoài phòng y tế đã chen chúc mấy trăm học sinh trong trường.
Khi nhìn thấy hiệu trưởng và lãnh đạo cao tầng trong trường tâm tình các học sinh đều có vẻ kích động.

Ngay lúc này, cũng không biết là ai ở trong đám người, đột nhiên cao giọng kêu lên một tiếng “Yêu cầu trừng phạt căn tin nghiêm khắc! Trừng phạt nghiêm khắc lãnh đạo phân công quản lý căn tin!”
Câu này vang lên đột ngột giống như ngòi nổ, trong nháy mắt đã đem tình tự của mấy trăm sinh viên đại học Ung Thành đốt lên.
“Nói không sai! Trừng phạt căn tin nghiêm khắc! Trừng phạt nghiêm khắc lãnh đạo phân công quản lý căn tin!”
“Cơm nước căn tin quá khó ăn, vấn đề thái độ phục vụ quá kém, chúng tôi phản ánh đã không phải là một hai ngày.

Vì sao cho tới bây giờ còn chưa được giải quyết?”
“Hiện tại cơm nước trong căn tin nguy hại tới sức khỏe cùng sinh mạng chúng tôi, chúng tôi không thể chịu được nữa, nhất định hôm nay phải đòi một công đạo.”
“Không sai, trong ngày hôm nay trường học nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích.

Bằng không các vị lãnh đạo cũng đừng mong rời khỏi đây.”
Nghe những tiếng hô to, lão hiệu trưởng đại học Ung Thành căm tức nhìn một lãnh đạo đứng bên người, chỉ ngón tay vào mũi hắn mắng: “Anh nghe rõ đó cho tôi.

Đây là chuyện tốt do bộ phận hậu cần các anh làm! Chức trưởng ban hậu cần anh làm sao đảm đương vậy? Không ngờ làm cho căn tin của trường học biến thành người người oán trách? Hừ, hôm nay tôi nói rõ, nếu như anh không thể thích đáng giải quyết chuyện tại căn tin để các sinh viên trong trường thỏa mãn thì anh chuẩn bị cuốn gói rời đi đi.”
Tên trường ban hậu cần bị lão hiệu trưởng mắng cho một trận, xoay người túm Chu khoa trưởng đang nhắm mắt theo đuôi bên cạnh, ngón trỏ tay phải trực tiếp điểm lên mặt hắn lớn tiếng chất vấn: “Ngày trước khi anh phân công quản lý căn tin, làm sao hướng tôi bảo chứng? Ân?”
“Tôi...tôi...không phải, hiệu trưởng, trưởng ban hai người nghe tôi...” Trán Chu khoa trưởng đầy mồ hôi, ấp úng muốn giải thích cho mình.

Hắn quay đầu đưa mắt nhìn những học sinh đứng chen chúc cách đó không xa, miệng không đúng lòng nói: “Kỳ thực căn tin trường học chúng ta cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ có chút người dụng tâm kín đáo, đem một ít vấn đề nhỏ cố ý làm lớn chuyện, đồng thời kích động một đám học sinh không rõ sự việc chạy tới nháo sự.

Theo tôi được biết, tình tự của đại bộ phận học sinh đều rất ổn định...”
“Tâm tình ổn định cái rắm! Tôi nói cho ông, hiện tại bọn họ đang trên đường tới đây, muốn cho ông xem tâm tình của bọn họ có ổn định hay không!” Ngay lúc này, một thanh âm phẫn nộ đột nhiên vang lên.

Nương theo thanh âm kia, còn có một chiếc giày vừa được cởi ra, gào thét bay về phía Chu khoa trưởng.
Chu khoa trưởng cũng không có công lực tránh né giày bay, hắn còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, đã bị chiếc giày bay trực tiếp lọt luôn vào miệng hắn.

Nhất thời đã đem lời còn chưa kịp nói xong của hắn đổ ngược trong miệng, chỉ nghe thấy hắn ấp úng, cũng không biết đang nói chuyện gì.

Nhưng từ dáng vóc giương nanh múa vuốt, biểu tình hổn hển đến xem, tám chín phấn mười cũng không phải lời hữu ích.
“Huynh đệ tỷ muội, người này chính là lãnh đạo phân công quản lý căn tin.

Mọi người nói, chúng ta hẳn nên làm như thế nào?” Thanh âm phẫn nộ khi nãy, lại lần nữa vang lên.
Các học sinh đang chen chúc bên trong sân phòng y tế, nhất thời rít gào hưởng ứng:

“Đánh gãy răng hắn.”
“Để cho hắn xem tình tự của chúng ta có ổn định hay không!”
“Bạo cây hoa cúc của hắn!”
“Các bạn trước tiên chặn hắn ở chỗ này, để tỷ giết tới căn tin, múc một chén cạnh từ trong đó cho hắn uống! Nhìn xem hắn còn dám thốt lời che giấu lương tâm hay không!”
Lúc này Chu khoa trưởng cũng lấy được chiếc giày trong mồm ra, nhưng đối mặt những học sinh đang tâm tình kích động, Chu khoa trưởng không ngờ còn muốn bài kiểu cách nhà quan.

Chỉ thấy tay trái hắn chỉ vào các học sinh tâm tình kích động nhảy dựng chửi ầm lên nói: “Là ai? Đến tột cùng là giày của ai? Tôi nhất định phải khai trừ người đó! Còn có, các anh chị ồn ào định làm gì? Muốn tạo phản sao? Nhanh cút hết cho tôi! Bằng không tôi sẽ khai trừ toàn bộ các người ra khỏi trường học.”
Chu khoa trưởng thẹn quá thành giận chỉ lo tranh miệng lưỡi, phát tiết lửa giận trong lòng.

Hoàn toàn quên mất hiệu trưởng cùng mấy lãnh đạo cao tầng đang đứng bên người hắn.
Lão hiệu trưởng hừ lạnh một tiếng nói: “Chu khoa trưởng anh thật sự có quan uy rất lớn nha, tôi nghĩ muốn hỏi một câu đến tột cùng anh là hiệu trưởng hay phó hiệu trưởng của đại học Ung Thành? Là ai cho anh quyền lực đòi khai trừ học sinh? Cho tôi biết tôi hỏi thử xem?”
“Tôi...không phải, lão hiệu trưởng, ông nghe tôi giải thích...” Sắc mặt Chu khoa trưởng trắng bệch, lúc này hắn mới phục hồi lại tinh thần lời nói vừa rồi của hắn nếu ở lúc không có lãnh đạo trường học, còn có thể cáo mượn oai hùm một chút.

Thế nhưng hiện tại có nhiều lãnh đạo trường học đang có mặt, vô luận thế nào cũng chưa tới phiên hắn nói chuyện.
Lão hiệu trưởng sắc mặt âm trầm hừ nói: “Không cần giải thích với tôi, anh đúng là bôi nhọ thanh danh của đại học Ung Thành chúng ta.

Từ giờ trở đi, anh không còn là nhân viên công tác trong trường này nữa.

Sau đây chúng tôi sẽ chuyển giao anh cho cảnh sát, anh có gì muốn giải thích, thì đi nói với cảnh sát, giải thích với quan tòa đi.”
“Tôi...” Sắc mặt Chu khoa trưởng trắng bệch, ngây ngốc sững sốt, hắn đột nhiên xoay người, chạy ra khỏi phòng y tế.

Vừa chạy miệng còn hét lên: “Tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn ngồi tù...”
Đáng tiếc chính là, bên trong sân phòng y tế đang đứng đầy học sinh đang vây quanh chật như nêm cối.


Chu khoa trưởng còn chưa chạy ra khỏi phòng y tế, liền tông vào giữa đám học sinh, nhất thời bị những học sinh đang tâm tình kích động liền túm chặt lại.
“Ta kháo, tên hỗn đản này không ngờ muốn chạy!”
“Bắt lại hắn, đừng cho hắn chạy!”
“Đánh gãy răng hắn!”
Các học sinh tâm tình kích động bắt đầu quơ nắm tay nện lên người Chu khoa trưởng, nhất thời đánh cho Chu khoa trưởng kêu lên thảm thiết liên tục, không ngừng xin khoan dung, dù là như vậy các học sinh vẫn không hề có ý tứ muốn buông tha cho hắn, vừa đánh vừa mắng to:
“Một quyền này, là bởi vì bắt ta ăn phải đinh ốc trong cơm nước!”
“Một tát này, là bởi vì làm cho tỷ ăn phải tiểu Cường(con gián) trong cơm canh! Còn là một cặp trống mái đang ôm nhau! Ngươi đang châm chọc tỷ đang sống độc thân đó sao?”
“Biết ta dùng cái gì đánh ngươi không? Đây là bánh giò cháo quẩy bên trong căn tin các ngươi!CMN, thứ này cứng như thép, lần đầu tiên ca cắn vào, suýt chút đã băng rớt hai cái răng hàm!”
“Còn có cái này, đây là bánh bao bên trong căn tin các ngươi bán ra, so với tảng đá còn muốn cứng hơn thì cũng thôi, dù sao hàm răng và dạ dày của ca đã sớm rèn đúc ra được.

Thế nhưng bên trong không có chút thịt nào đi? Cắn cái thứ nhất cũng không, cắn cái thứ hai cũng không luôn, nói thật, nhiều năm như vậy, ta vẫn cho răng bánh bao chính là cách xưng hô thứ hai của bánh màn thầu( bánh bột không nhân).”
“Người phía trước, đánh xong mau tránh ra, nhượng người phía sau cũng phải đánh đã nghiện! Cũng không nên giành hết một mình chứ!”
Thương cảm Chu khoa trưởng, dưới sự công kích quyền cước cùng vũ khí thực vật của những học sinh “tâm tình ổn định”, nhất thời đầu rơi máu chảy tê liệt ngã xuống trên mặt đất, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt.
Trương Văn Trọng thấy thế, vội vã khuyên bảo: “Được rồi, đừng đánh nữa, còn đánh sẽ xảy ra tai nạn chết người đó!”
Hiện tại bên trong đại học Ung Thành người có lực hiệu triệu lớn nhất cũng không phải hiệu trưởng, cũng không phải một vị hoa hậu giảng đường nào, mà chính là Trương Văn Trọng từng nhiều lần sáng tạo kỳ tích.

Cho nên các học sinh “tâm tình ổn định” nghe được Trương Văn Trọng nói, đều dừng tay lại, không tiếp tục đánh đập Chu khoa trưởng thương cảm nữa.
Hiệu trưởng đại học Ung Thành lúc này đứng ra tỏ thái độ: “Các học sinh, chuyện lần này đều là lỗi của chúng tôi.

Chúng tôi sẽ xử lý thích đáng, bảo chứng cho các em một câu trả lời thuyết phục.

Mặt khác, chuyện các em nói về vấn đề tại căn tin, ngày mai chúng tôi cũng sẽ bắt đầu chỉnh đốn cải cách.

Sau đó chúng tôi sẽ tăng mạnh sự giám thị căn tin, mà các em cũng sẽ có quyền giám thị của chính mình! Chỉ cần phát hiện trong cơm nước có chuyện, các em có thể lập tức phản ánh tới ban hậu cần của nhà trường.

Ban hậu cần cùng căn tin sẽ lập tức hồi âm ngay trong ngày!”
“Tốt!”
“Lần này mới được a!”
“Nên sớm chỉnh đốn và cải cách căn tin lâu rồi!”
“Chính lão hiệu trưởng uy vũ a!”
Các học sinh đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Kỳ thực bọn họ yêu cầu cũng không nhiều, hơn nữa chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của họ, họ sẽ thực tình thực lòng ủng hộ ngươi.

Chỉ tiếc rất nhiều lãnh đạo trường học, đều không hề nhận thức ra điểm này.
Sau khi trấn an tình tự của các học sinh, lão hiệu trưởng lại nhìn các bác sĩ của phòng y tế nói: “Hiện tại phòng y tế trường học, vô luận là quy mô hay tiêu chuẩn chữa bệnh, đều kém khá xa với địa vị của đại học Ung Thành trong giới đại học quốc nội.

Vốn chúng tôi đã đề nghị được xây dựng thêm phòng y tế trường học, nhưng định cuối năm nay khởi công.

Bất quá trải qua chuyện lần này, phải thúc đẩy thật nhanh tiến trình xây dựng mới được.

Đợi khi phòng y tế được xây dựng thêm, khẳng định sẽ mua rất nhiều máy móc chữa bệnh, thông báo tuyển dụng đại lượng nhân viên y tế.

Cho đến lúc này, nếu chỉ dựa vào một mình Hồ viện trưởng sợ là làm không kịp.” Nói đến đây, hắn nhìn về phía Trương Văn Trọng nói: “Lần này có chuyện xảy ra, anh đã xử lý rất tốt.

Mà trước đây, tôi cũng đã từng nghe nói qua sự tích của anh.

Thế nào, có hứng thú làm phó viện trưởng thường vụ của phòng y tế hay không?”
“Đáp ứng ông ấy!”
“Đáp ứng ông ấy!”
“Đáp ứng ông ấy!”
Lúc này, không chỉ có các học sinh hô to, dù các bác sĩ và hộ sĩ của phòng y tế cũng đồng dạng hô lên.
“Được rồi, tôi đáp ứng ông.” Nhìn mọi người chung quanh đang hô lên, Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười.
“Xem ra quyết định này của tôi thật đúng là vì mục đích chung a.” Lão hiệu trưởng cũng vui mừng nở nụ cười.