Chương 72: Lưới đánh cá

Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Tagoon


Tư tế lấy được tương ớt, chia cho đám người Hùng Kỳ một ít, cảm thấy mỹ mãn đi về. Chu Tịch và Hùng Dã lúc này mới tiếp tục ăn.


Chờ đến khi Hùng Dã ăn hết số thịt được phân ngày hôm nay, y đột nhiên phát hiện chim khủng bố mà y bắt được thế nhưng đã bớt đi một phần tư.


Này...... Một chút cũng không ít hơn so với lượng y hôm nay ăn!


Chẳng lẽ vừa rồi y ngoại trừ ăn thịt khủng long của mình ra, còn ăn không ít thịt chim khủng bố vốn nên thuộc về Chu Tịch ư? Bằng không thịt chim khủng bố sao có thể thiếu nhiều như vậy?


Hùng Dã còn đang rối rắm, Chu Tịch đã nằm ở trên giường: "Ngủ đi."


Hùng Dã đi qua, lập tức chú ý tới bụng Chu Tịch thế nhưng phồng lên.


Y sờ sờ bụng Chu Tịch, nói: "Chu Tịch, bộ dạng này của ngươi giống y như có thai!"


Chu Tịch: Hùng Dã có phải chỉ biết dùng lời này để hình dung cái bụng lớn không vậy? Từ ngữ và ngôn ngữ có phải quá nghèo nàn rồi hay không?


Đêm khuya, Hùng Dã lại đi ra ngoài rèn luyện mấy tiếng, sau đó liền quay trở lại.


Chu Tịch thuận tay kéo người vào trong lòng ngực, ngủ.


Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Tịch dùng ớt xào một nồi thịt chim khủng bố, sau đó bỏ thêm trứng đất nướng làm thành bữa sáng cho Hùng Dã.


Hùng Dã ăn đến phi thường vừa lòng. Ớt này thật sự ăn quá ngon!


Vị cay nóng rát trôi xuống bụng, cả người đều thoải mái.


Ăn xong bữa sáng, vừa bò xuống sơn động, ngay lập tức có người tới hỏi Hùng Dã ngày hôm qua ăn cái gì. Hùng Dã nói: "Ta ăn thịt khủng long, nhưng bỏ thêm vào một loại gia vị gọi là ớt cay. Loại gia vị này ăn cực kỳ ngon."


"Hùng Dã, ớt cay kia lúc nào có thể cho chúng ta nếm thử được không?" Người ngày hôm qua không được ăn thử ớt nói.


"Tư tế gia gia đã quyết định trồng ớt. Chờ đến khi trồng ra, mọi người ai cũng có thể ăn." Hùng Dã trả lời. Đang nói thì y thấy tư tế từ bên ngoài đã trở lại, tư thế đi đường nhìn còn không đúng lắm.


Hùng Dã hỏi: "Tư tế gia gia, ngươi làm sao vậy?" Đi đường kiểu này là bị thương sao?


Tư tế xấu hổ cười cười: "Ta không có việc gì......"


"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?" Hùng Dã lại hỏi.


Tư tế thấy Hùng Dã hỏi không ngừng, đành phải trả lời: "Ta bị tiêu chảy, lúc đi ngoài còn có chút đau, nóng rát, tuyệt đối là do ngày hôm qua ăn ớt cay!"


Tư tế tuổi lớn, ăn cơm luôn cảm thấy không ngon miệng, ăn không vô. Nhưng ngày hôm qua sau khi nếm thử ớt cay......


Trên đời này sao lại có gia vị tuyệt vời như vậy!


Trong lúc nhất thời, ông ăn cái gì cũng vào cầu!


Kể từ đó, tối hôm qua ông đã ăn rất nhiều.


Không chỉ có thế, trong lúc những người khác chỉ dám bỏ vào một chút xíu tương ớt, ông lại tự thêm cho mình rất nhiều!


Đại khái chính là bởi vì như vậy, sáng sớm hôm nay ông đã bị tiêu chảy. Không chỉ vậy, bộ vị nào đó còn nóng rát đau đớn, đặc biệt chịu tội.


Hùng Dã coi như minh bạch nguyên nhân, có chút bất đắc dĩ, một lời khó nói hết nhìn tư tế.


Tư tế ở trong mắt y vẫn luôn thực uy nghiêm, nhưng hiện tại hình tượng này đã duy trì không nổi nữa rồi......


Không nghĩ tới tư tế gia gia thế nhưng sẽ trở thành cái dạng này!


Biểu tình của Hùng Dã, tư tế tự nhiên là thấy được, nhịn không nổi nói: "Ngươi đừng tưởng rằng chỉ có mình ta chịu tội. Ngươi nói không chừng chút nữa cũng phải chịu tội. Còn có Chu Tịch, ta thấy hắn ngày hôm qua ăn không ít, buổi tối hôm nay...... Để xem các ngươi ngủ như thế nào!"


"Tiêu chảy với ngủ thì có quan hệ gì?" Hùng Dã khó hiểu. Tiêu chảy chỉ cần không nghiêm trọng thì sẽ không ảnh hưởng tới việc ngủ. Nếu như nghiêm trọng...... Này tất nhiên không phải là chuyện ngủ!


Hùng Dã vô cùng mờ mịt. Nghe thấy Hùng Dã nói vậy, tư tế nhưng thật ra giật mình: "Ngươi không biết chuyện ngủ đó sao?"


"Chuyện gì?" Hùng Dã hỏi.


"Trong bộ lạc cũng có hai nam nhân ở bên nhau, ngươi đã bao giờ nhìn thấy chưa?" Tư tế lại hỏi.


Hùng Dã lúc này mới minh bạch tư tế đang nói cái gì: "Thấy rồi...... Nhưng này cùng tiêu chảy lại chẳng liên quan."


Tư tế ý thức được sự tình không đúng rồi: "Sao lại không liên quan?"


"Liên quan kiểu gì?" Hùng Dã càng thêm khó hiểu.


Hai người hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng tư tế nói: "Hai nam nhân ở bên nhau mà ngươi nhìn thấy, khụ khụ, ở bên nhau như thế nào?"


"Dùng tay." Hùng Dã không chút nghĩ ngợi liền nói.


Tư tế: "......"


Người trong bộ lạc đều nói Hùng Dã lăn lộn Chu Tịch không xuống nổi giường, thì ra...... Gia hỏa này ngay cả ngủ cùng bạn lữ như thế nào cũng không biết!


Tư tế thương hại nhìn Hùng Dã -- Là người lớn tuổi nhất trong bộ lạc, ông có kiến thức rộng rãi, cái gì cũng biết.


"Chẳng lẽ không đúng?" Hùng Dã hỏi.


Tư tế đang định nói thì Chu Tịch tới: "Hùng Dã, sơn động của chúng ta hết nước rồi"


Hùng Dã lập tức nói: "Ta đi múc nước ngay đây."


Y nói xong liền lấy thùng đi gánh nước. Chu Tịch lúc này mới nhìn về phía tư tế: "Ta biết nam nhân cùng nam nhân là chuyện như thế nào."


Tư tế: "......" Ông còn tưởng rằng ngay Hùng Dã còn cái gì cũng không hiểu, Chu Tịch lại càng không hiểu cơ, không nghĩ tới Chu Tịch thế nhưng biết.


Chu Tịch biết nhưng Hùng Dã không biết, này......


Tư tế càng thêm thương hại Hùng Dã.


Chu Tịch đối với Hùng Dã rất tốt, bộ dạng không giống như là không muốn ngủ với Hùng Dã. Nhưng hắn rõ ràng biết rốt cuộc là chuyện như thế nào mà vẫn không ngủ với Hùng Dã...... Hắn có phải là không muốn bị Hùng Dã ngủ, muốn ngủ Hùng Dã hay không?


Sờ sờ chòm râu của mình, tư tế quay trở về sơn động.


Ông tuổi tác lớn, chuyện của người trẻ tuổi vẫn nên mặc kệ thì hơn, miễn cho đắc tội Chu Tịch.


Hùng Dã...... Y chắc nịch như vậy, bị ngủ một chút cũng không có gì......


Với cái thân thể nhỏ yếu kia của Chu Tịch, còn không nhất định có thể ngủ được Hùng Dã đâu!


Chu Tịch thấy tư tế đi rồi mới bắt đầu rời khỏi bộ lạc -- Hắn định hái thêm thật nhiều ớt trở về.


Trừ bỏ làm tương ớt, còn có thể phơi khô rồi phi với dầu làm sa tế.


Thật muốn nói thơm ngon, tuyệt đối là sa tế so với tương ớt càng ngon.


Chu Tịch hái về không ít ớt, còn bao gồm một ít mầm cây ớt, sau đó liền cho tư tế, bảo tư tế mang đi trồng.


"Đây chính là thứ tốt!" Tư tế đối với mầm cây ớt thích đến không chịu nổi, vội vàng không ngừng cầm đi trồng, lại đòi Chu Tịch ớt.


Chu Tịch có chút bất đắc dĩ. Tư tế cũng thật biết tranh đua, đều đã bởi vì ăn ớt mà tiêu chảy, thế nhưng vẫn còn muốn ăn......


"Ớt này thật sự ăn quá ngon!" Tư tế nói: "Ta không phải là nhịn không được sao?"


"Ngươi tuổi không còn nhỏ, ăn nhiều không tốt." Chu Tịch nói.


Tư tế cười rộ lên: "Ta tuổi không nhỏ, nhưng cũng sống không được bao lâu nữa. Lúc này, hẳn là muốn làm cái gì thì làm, muốn ăn cái gì thì ăn! Đến lúc này rồi còn bạc đãi mình, đây không phải là quá khắt khe với chính mình sao?" Ông lúc trước đối với thân thể của mình còn rất để bụng, chỉ sợ mình không cẩn thận qua đời, bộ lạc bọn họ sẽ bởi vì không có tư tế mà trải qua ngày càng kém.


Nhưng lúc này, ông đã yên tâm -- Chu Tịch hiểu biết có lẽ so với ông còn nhiều hơn!


Ông hoàn toàn có thể thả lỏng một chút!


Tư tế từ chỗ Chu Tịch lấy được không ít ớt cay. Còn đang vui rạo rực, bên ngoài có người chạy vào: "Tư tế, đám trứng đất đó mọc sâu......"


"Mau bảo đám trẻ trong bộ lạc đi bắt đi! Ai!" Tư tế vốn dĩ tưởng thả lỏng một chút, lại phải vội không ngừng chạy tới xem trứng đất.


Ông quả thật là mệnh lao lực mà! Chờ chút nữa nhất định phải ăn thêm nhiều ớt để bồi thường cho chính mình!


Tư tế đang cân nhắc buổi tối nên ăn ớt như thế nào, mọi người đã vây quanh lại đây: "Tư tế, Chu Tịch đã mang ớt cay trở lại chưa?"


"Tư tế, ớt ăn có ngon không?"


"Tư tế, cho ta xem bộ dáng của ớt cay đi."


"Tư tế gia gia, ta cũng muốn ăn......"


......


Tư tế nói: "Được rồi được rồi, im lặng hết cho ta! Buổi tối hôm nay sẽ làm cho các ngươi ăn!"


Vào buổi tối, trong bộ lạc tập thể ăn thịt khủng long hầm trứng đất. Mà ở một trong hai cái nồi có bỏ thêm ớt cay.


Ớt này chưa được xào qua dầu mà trực tiếp bỏ vào nấu, cho nên ngửi cũng không quá thơm. Bởi vì bỏ quá ít, ăn vào còn không thấy rõ vị.


Nhưng tuyệt đại đa số người đều cảm thấy bỏ thêm vào xong ăn càng ngon.


Quan trọng hơn là, thịt khủng long kia để hai ngày nguyên bản đã bắt đầu có mùi vị, sau khi thả ớt cay vào, mùi vị kia liền ăn không ra.


Ớt cay này thật là thứ tốt!


Mọi người đều ăn đến mồ hôi đầy đầu, sau khi ra một thân mồ hôi thì cả người thoải mái cực kỳ.


Trong khi bộ lạc Đại Hùng bên này mỗi ngày ăn thịt, ở bên kia, không khí của bộ lạc Cự Hổ lại không được tốt cho lắm.


Lại đến giờ ăn cơm, Hổ Thiên dùng hình thú ăn cơm xong, sau đó biến thành hình người, bẻ một nhánh cỏ xỉa răng.


Gã xỉa sạch sẽ hàm răng của mình, hỏi: "Bức Tiểu còn chưa trở về sao?"


"Vẫn chưa." Một thuộc hạ ngồi ở bên cạnh Hổ Thiên nổi giận đùng đùng nói: "Hắn có lẽ đã chết dí ở bộ lạc Đại Hùng!"


Bức Tiểu là người của bộ lạc Cự Hổ. Hắn từ nhỏ đã rất yếu, lúc ấy người trong bộ lạc đều khuyên mẫu thân hắn vứt bỏ hắn. Nhưng mẫu thân Bức Tiểu lại không muốn, kiên trì nuôi lớn hắn.


Vào lúc mười tuổi, Bức Tiểu thức tỉnh thành...... Một con chuột còn nhỏ hơn bàn tay?


Lúc ấy mọi người đều thực thất vọng. Tên của hắn cũng gọi là Thử Tiểu. Ở trong bộ lạc, hắn một chút địa vị cũng không có, luôn bị người khác bắt nạt, còn không dám để lộ ra hình thú.


Kết quả Bức Tiểu, có một ngày bị đánh chịu không nổi, kích động một trận rồi biến thành hình thú. Sau đó, hắn thế nhưng còn bay đi!


Mọi người lúc này mới ý thức được, Bức Tiểu không phải thức tỉnh thành con chuột. Sau lại, bọn họ rốt cuộc phát hiện, Bức Tiểu thức tỉnh kỳ thật là con dơi.


Tên của hắn từ "Thử Tiểu" đổi thành "Bức Tiểu", hắn còn trở thành một thành viên phi thường trọng yếu trong bộ lạc -- Bộ lạc yêu cầu người như hắn làm việc vì bộ lạc.


Nhưng tuy rằng là thế, người trong bộ lạc vẫn chẳng thèm để mắt tới Bức Tiểu nhỏ yếu. Bởi vậy, Bức Tiểu phải làm rất nhiều việc, nhưng hắn cũng không phải không có chỗ tốt -- Bức Tiểu nguyên bản sẽ không có ai nguyện ý sinh con cho hắn, hiện tại sở hữu rất nhiều nữ nô.


Lần này an bài Bức Tiểu dẫn dụ khủng long tới bộ lạc Đại Hùng, ở trong cái nhìn của Hổ Thiên, đó chỉ là một nhiệm vụ nhỏ bé dễ như ăn kẹo. Không nghĩ tới một cái nhiệm vụ như vậy, Bức Tiểu đi rồi, thế nhưng chậm chạp vẫn chưa trở về.


Bức Tiểu e là đã chết ở bộ lạc Đại Hùng.


Hổ Thiên thực không cao hứng.


Những người khác của bộ lạc Cự Hổ cũng đồng dạng cảm thấy không cao hứng.


Thú hình của Bức Tiểu thật sự dùng quá tốt. Nếu như không còn Bức Tiểu...... Bọn họ về sau muốn tìm hiểu tin tức của bộ lạc khác, có thể sẽ không còn dễ dàng như trước!


"Tìm người đi điều tra bộ lạc Đại Hùng ." Hổ Thiên nói.


Hổ Thiên lúc trước căn bản không đặt cái bộ lạc Đại Hùng này vào trong mắt, nhưng hiện tại, gã lại không dám như vậy.


Bộ lạc Đại Hùng nếu như không có chút bản lĩnh, sao có thể giết chết đám người Hổ Khiêu?


Bọn họ nếu như không có bản lĩnh, Bức Tiểu lại như thế nào sẽ một đi không trở lại?


Chẳng qua, bọn chúng hẳn là cũng không có bản lĩnh quá lớn...... Bọn chúng nếu thật sự có đại bản lĩnh, khẳng định sẽ đánh tới cửa!


Mặc kệ thế nào, đi điều tra xong trước hẵng nói.


Đôi mắt Hổ Thiên híp lại. Gã có thể đi đến độ cao hiện tại là bởi vì thực lực của gã mạnh, cũng là vì gã cẩn thận tỉ mỉ.


Dưới tình huống chưa tìm hiểu rõ ràng về bộ lạc Đại Hùng, gã sẽ không dễ dàng ra tay.


Bộ lạc Cự Hổ bên này cuối cùng tìm mấy người có thú hình nhỏ đi điều tra tin tức -- Người có hình thú nhỏ càng dễ dàng che giấu, tra tin tức cũng tiện hơn.


Trong lúc người của bộ lạc Cự Hổ làm mọi cách để tìm hiểu rõ ràng về bộ lạc Đại Hùng, người của bộ lạc Đại Hùng rốt cuộc làm xong thịt hun khói.


Trong sơn động của Chu Tịch và Hùng Dã rốt cuộc cũng có tồn lương -- Thịt chim khủng bố ăn thừa được ướp muối, bọn họ còn được phân cho không ít thịt hun khói.


Chẳng qua, Hùng Hà chỉ chia thịt hun khói cho người của đội săn thú, còn những người khác thì không, đặc biệt là người ở trong sơn động tập thể.


Ở trong sơn động tập thể, liền tính chia thịt hun khói cho bọn họ, bọn họ cũng không chỗ nào để. Ông bèn dứt khoát không phân, tính toán cất trữ thịt hun khói ở kho hàng, đợi đến mùa đông mới lấy ra cho bọn họ cải thiện thức ăn.


Chờ khi mọi chuyện được an bài ổn thoả, thời gian đã trôi qua vài ngày. Lúc này, trời liên tiếp hạ mưa vài trận.


Lúc Hùng Dã mang theo người của đội săn thú đi săn thì phát hiện, hồ nước mà y dẫn người đào đã đầy. Thế nhưng còn có động vật tới bên cạnh hồ uống nước.


"Hôm nay săn thú xong, ngày mai sẽ không cần săn thú. Các ngươi ngày mai có muốn cùng ta đi bắt cá về nuôi không?" Hùng Dã hỏi người của đội săn thú.


Tuy rằng hồ nước này từng được dùng làm bẫy rập, nhưng sau khi bị Trọng long dẫm vào, lại được người trong bộ lạc đào rộng thêm, nó hiện giờ đã trở thành một cái hồ nước rất lớn rất sâu đúng nghĩa.


"Đồng ý!" Người của đội săn thú sôi nổi đáp lại, nhưng cũng có người phát sầu: "Hùng Dã, cá không dễ bắt, ta cũng không biết bắt......"


"Các ngươi yên tâm, ta có biện pháp bắt cá!" Hùng Dã trả lời. Nói đoạn, y liền mang theo đội săn thú tiếp tục đi săn.


Bọn họ hôm nay bắt được một con giác long không quá lớn, còn bắt được mấy con khủng long nhỏ. Nếu chia đều cho toàn bộ bộ lạc mà nói, hẳn là mỗi người có thể được chia cho đến mấy cân thịt.


Đặt ở trước kia, thu hoạch như vậy đã là rất tốt. Trộn với rau dại ăn cùng, người già kẻ yếu lại ăn ít đi một chút, hoàn toàn có thể để cho tất cả mọi người ăn no.


Nhưng lúc này......


Đại khái là do đã trải qua hai lần được mùa, Hùng Dã thế nhưng cảm thấy số thịt này vẫn hơi ít.


"Nếu như chúng ta có thể bắt được hai con Trọng long kia thì tốt rồi......" Hùng Dã cảm thấy mình ngày càng tham vọng, cũng dám đánh chủ ý lên hai con Trọng long kia.


Hình thú của y còn chưa to bằng một cái chân của người ta đâu!


Nhưng hai con cự thú cứ để mặc như vậy xác thật cũng không tốt cho lắm.


Sức ăn của chúng quá lớn! Nếu cứ để yên cho chúng nó ăn uống xung quanh bộ lạc, cây cối quanh bộ lạc sẽ thành trụi lủi mất.