Chương 52: Lừa dối

Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Tagoon


Bộ lạc Đại Hùng từ trước đến nay vẫn luôn đổi muối với bộ lạc Thanh Sơn. Nhưng bây giờ bộ lạc Thanh Sơn đã xảy ra chuyện, bị bộ lạc khác chiếm lĩnh, bộ lạc Đại Hùng muốn đổi muối liền tương đối phiền toái.


Nhưng liền tính có phiền toái thì muối vẫn là phải đổi.


Muối có thể giúp người trong bộ lạc tăng thêm sức lực, có thể giúp bộ lạc giảm bớt số người sinh bệnh, còn có thể bảo tồn thức ăn...... Bộ lạc Đại Hùng giờ đây đã không thể không có muối.


Một khi đã như vậy, bọn họ phải nghĩ ngay cách tìm một bộ lạc mới nguyện ý đổi muối với bọn họ. Thậm chí đổi muối với những kẻ đã chiếm lĩnh bộ lạc Thanh Sơn cũng là một cách.


Hùng Hà đưa ra toàn bộ ý nghĩ của mình.


Hùng Kỳ bất mãn nói: "Tộc trưởng, bọn chúng giết người của bộ lạc chúng ta, chúng ta còn phải đổi muối với bọn chúng ư?"


Bộ lạc chiếm lĩnh bộ lạc Thanh Sơn tên là bộ lạc Cự Hổ, nghe nói hình thú của tộc trưởng là loài cọp răng kiếm phi thường cường đại.


Lúc trước người của bộ lạc Đại Hùng tới đó đổi muối, căn bản không biết bộ lạc Thanh Sơn đã thay đổi cho nên mới khách khách khí khí. Kết quả đám người bộ lạc Cự Hổ không nói hai lời liền bắt đầu công kích bọn họ, giết chết vài người trong số bọn họ.


Những người đó đều là Hùng Kỳ mang theo, rất nhiều đều có quan hệ không tồi với Hùng Kỳ......


Hùng Kỳ vừa rồi còn đang khích lệ vòng hoa trên người Hùng Dã đẹp, lúc này nghe thấy Hùng Hà nói vậy liền lập tức phẫn nộ.


"Bộ lạc Cự Hổ chiếm lĩnh bộ lạc Thanh Sơn, hẳn là cũng nắm được lộ tuyến đổi muối của bộ lạc Thanh Sơn...... Nếu không đổi muối với bộ lạc Cự Hổ, chúng ta còn có thể cùng bộ lạc nào đổi?" Hùng Hà nói.


"Chúng ta có thể vòng qua bộ lạc Cự Hổ, trực tiếp trao đổi cùng với người đưa muối tới cho bộ lạc Cự Hổ!" Hùng Kỳ nói: "Nếu không, cứ giống như lần trước đổi muối với bộ lạc Tiểu Khê cũng được."


Bọn họ lần trước bị bộ lạc Cự Hổ công kích, cuối cùng phải đổi muối với bộ lạc Tiểu Khê cách bộ lạc Thanh Sơn không xa.


"Kia cũng có thể." Hùng Hà nói: "Chỉ cần có thể đổi được muối về là được."


Hùng Kỳ nghe vậy nói: "Lần này vẫn là ta mang đội, ta nhất định sẽ đổi được muối trở về!"


"Chúng ta cần nhiều muối hơn trước, tốt nhất phải có con đường đổi muối ổn định." Hùng Hà nói.


"Không thành vấn đề!" Hùng Kỳ nói.


"Lần đổi muối này có ai tình nguyện đi?" Hùng Hà lại hỏi.


Lúc trước Hùng Kỳ cùng với Hùng Dã ra ngoài đi săn rồi bị thương, nhưng đều là vết thương ngoài da. Mấy ngày gần đây ăn ngon uống tốt, vết thương của hắn đã tốt hơn rất nhiều, đổi muối lại phải mười ngày sau mới xuất phát, cho nên vẫn là hắn mang đội.


Ngoại trừ hắn ra......


Hùng Dã đeo vòng hoa tư tế tặng Chu Tịch cũng đứng lên: "Ta cũng đi."


Sắc mặt Chu Tịch biến đổi.


Thương thế của Hùng Dã so với Hùng Kỳ nghiêm trọng hơn rất nhiều, đặc biệt là cái chân gãy của y.


Tuy rằng mấy ngày nay Hùng Dã dưỡng rất khá, nhưng dù có thêm mười ngày, thương của y cũng không nhất định có thể hoàn toàn khỏi hẳn.


Đương nhiên, Chu Tịch biến đổi sắc mặt chủ yếu vẫn là vì đổi muối rất nguy hiểm.


Trong một khắc này, Chu Tịch đều có chút hối hận mình đã chữa lành vết thương cho Hùng Dã quá nhanh.


Số người tích cực giống như Hùng Dã trong bộ lạc còn rất nhiều. Sau khi Hùng Dã hưởng ứng, lại có vài người chủ động đưa ra ý nguyện đi đổi muối. Những người này phần lớn không có vướng bận gia đình, cũng có kinh nghiệm đổi muối từ trước. Ngưu Nhị chính là một trong số đó.


Hùng Hà nói: "Được. Ta và tư tế thương lượng một chút, sau đó tuyển thêm vài người đi."


Cuộc họp của bộ lạc đến đây liền kết thúc. Sau khi kết thúc, Hùng Kỳ lập tức tới tìm Hùng Dã: "Hùng Dã, ngươi thật sự muốn đi? Lần đổi muối này so với dĩ vãng không hề giống......"


Trước kia lúc đội đổi muối lên đường, liền tính sẽ gặp được nguy hiểm nhưng cũng không quá lớn, cơ mà lần này thì khác.


Lần này bọn họ đối với hết thảy những gì sẽ phải trải qua đều không biết, ai cũng chẳng hay đến lúc đó sẽ gặp phải chuyện gì.


"Chính là bởi vì như vậy, ta mới càng phải đi." Hùng Dã nói: "Ta phát hiện ta gần đây mạnh hơn rất nhiều. Có ta ở đây, mọi người sẽ an toàn một chút."


Đợt đổi muối lần trước Hùng Dã kỳ thật đã định đi theo, nhưng vì muốn cử hành nghi thức bạn lữ với Sư Lệ nên cuối cùng mới không đi.


Nhưng lần này y không có việc gì, liền tính là trên người có thương tích, mười ngày sau hẳn là cũng khỏi không sai biệt lắm.


Loại đồ vật như muối liên quan đến sinh tử tồn vong của toàn bộ bộ lạc. Hùng Dã cảm thấy mình dù thế nào cũng hẳn là nên tham gia.


Đến nỗi nguy hiểm...... Ở trong bộ lạc, bình thường đi ra ngoài săn thú không phải cũng sẽ gặp nguy hiểm sao? Bọn họ sẽ không bởi vì nguy hiểm mà bỏ bê việc đi săn.


"Ngươi biến cường?" Hùng Kỳ giật mình nhìn Hùng Dã: "Hùng Dã ngươi thật lợi hại, thế nhưng lại biến cường. Cứ tiếp tục như vậy, không lâu sau ngươi chắc chắn có thể trở thành người mạnh nhất trong bộ lạc!"


Hùng Dã có chút bất đắc dĩ —— Hùng Kỳ thật là...... Mặc kệ là thời điểm nào cũng có thể khen y vài câu!


Y ngay từ đầu nghe thấy còn có chút ngượng ngùng hưng phấn, hiện tại nghe được lại cảm thấy có chút xấu hổ.


"Hùng Dã." Chu Tịch kêu một tiếng: "Mau trở về."


"Được." Hùng Dã lên tiếng, theo sau Chu Tịch trở về.


Chu Tịch vừa rồi ngay cả một gương mặt tươi cười cũng không có. Y biết Chu Tịch hẳn là không cao hứng, nhưng liền tính như vậy, y cũng vẫn muốn đi đổi muối.


Bộ lạc không có muối thì sẽ không có biện pháp tồn trữ đồ ăn. Nếu cứ kéo dài như vậy, về sau bọn họ phải trải qua mùa đông bằng cách nào?


Nếu ngay cả đồ ăn cho mùa đông cũng không thể chuẩn bị tốt, vậy chỉ sợ mỗi một mùa đông đi qua đều sẽ có một đám người già kẻ yếu bị đào thải.


Bộ lạc Đại Hùng trước kia ít người, chính vì thế nên Hùng Dã không bao giờ mong muốn lại nhìn thấy cảnh tượng này.


Lại nói tiếp, Chu Tịch cũng là kẻ yếu.


Chẳng qua Chu Tịch sẽ lo lắng cho y, đây cũng là khẳng định.


Về tới sơn động, Hùng Dã lập tức nói: "Chu Tịch, ngươi không cần lo lắng, ta rất lợi hại, nhất định sẽ không có việc gì......"


"Không lâu trước đây, ngươi đã thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện." Chu Tịch nói.


"Đó là ngoài ý muốn mà thôi...... Kỳ thật nếu đông người, cho dù gặp phải chuyện như vậy ta cũng sẽ không xảy ra chuyện gì." Hùng Dã nói.


"Ngươi nhất định phải đi?" Chu Tịch lại hỏi.


"Ta muốn đi." Hùng Dã vô cùng khẳng định.


Chu Tịch nhìn bộ dáng của Hùng Dã liền hiểu Hùng Dã đã quyết tâm muốn đi.


Hắn cũng không nói lời nào, cầm cái nồi bắt đầu nấu nước.


Thấy Chu Tịch mặt mày lạnh tanh bắt đầu nấu nước, Hùng Dã tự nhiên có chút chột dạ, lại nói: "Kỳ thật ngoài ý muốn ở nơi nào cũng có...... Ta đi đổi muối nhất định sẽ mang rất nhiều muối trở về...... Ngươi có cần thứ gì hay không?"


Chu Tịch cắt một đoạn nhân sâm tư tế cho ném vào trong nước, lại thả một ít thảo dược mấy ngày hôm nay tìm trở về.


Hùng Dã ẩn ẩn cảm giác được không đúng.


Trong nồi tản ra một cỗ hương vị khó ngửi. Các loại thảo dược nấu cùng với nhau, cuối cùng ngao ra được một chén nước lớn màu đen tuyền. Chu Tịch dùng một cái cái muôi múc nước vào trong chén, sau đó đưa cho y: "Ngươi nếu muốn đi thì phải dưỡng thương cho thật tốt. Uống thuốc đi!"


"Ngươi hồi trước rõ ràng nói ta không cần uống!" Hùng Dã nói. Thảo dược tên là nhân sâm kia là tư tế cho. Ngày đầu tiên Chu Tịch nấu cho y một chén, y cảm thấy vô cùng khó uống nên không muốn. Sau đó Chu Tịch không tiếp tục bắt y uống nữa, nói y không uống cũng được.


Kết quả bây giờ, Chu Tịch thế nhưng lại bắt y phải uống!


Không chỉ có như thế, Chu Tịch còn bỏ thêm một vài thứ lung tung rối loạn khác vào trong!


Hùng Dã nhìn cái bát đen sì sì đã muốn né xa ba thước.


"Ngươi muốn đi đổi muối, có phải hẳn là nên dưỡng thân thể tốt hơn một chút hay không?" Chu Tịch hỏi, lại đẩy chén thuốc qua.


Hùng Dã vẻ mặt đau khổ uống một hơi cạn sạch, sau đó liền cảm giác được một cỗ hương vị cổ quái lan ra khắp miệng......


Y chờ mong nhìn về phía Chu Tịch —— Lần trước Chu Tịch cho y uống canh sâm xong đã cho y ăn một viên đường.


Nghe nói đường kia là dùng nước gậy ngọt phơi khô làm ra, cực kỳ cực kỳ ngọt. Đáng tiếc Chu Tịch chỉ cho một viên bé tí, bây giờ......


Chu Tịch nhét một thứ gì đó vào trong miệng Hùng Dã.


Hùng Dã theo bản năng cắn thử một miếng, sau đó lập tức đã bị chua đến nhíu mày —— Thật sự chua không chịu nổi, khó ăn quá trời quá đất!


Chu Tịch không cho y ăn đường, nhưng lại nhét cho y một viên trái cây thực chua!


Hùng Dã nhíu mày vì chua.


Trời đã tối rồi, trong động rất tối nhưng Chu Tịch vẫn thấy rõ sắc mặt của Hùng Dã. Hắn thở dài, bỏ vào trong miệng Hùng Dã một viên đường: "Ăn đi."


Hùng Dã lập tức liền lộ ra tươi cười, Chu Tịch lại nói: "Đi ngủ sớm một chút."


Hùng Dã ngoan ngoãn lên giường. Cảm giác được Chu Tịch cũng lên giường, y ôm chặt người vào trong lòng rồi mới đi ngủ.


Ngày hôm sau thời tiết sáng sủa.


Trước đó vài ngày trong bộ lạc nhặt rất nhiều thịt trở về, mấy ngày này luôn không đi săn, cho dù là hôm nay cũng vẫn như cũ không có đi săn —— Hùng Hà dẫn người trong bộ lạc theo, bắt đầu xử lý da thú và cả các loại giáp xác.


Da khủng long, xác Tiết Hung Ngô Công, lân giáp trên người loài khủng long nào đó, mấy thứ này đều có thể đổi muối, mà trước đó vài ngày, bọn họ đã nhặt về được rất nhiều.


Bây giờ bọn họ muốn xử lý gọn gàng lại tất cả.


Người trong bộ lạc đang vội vàng, Hùng Dã cũng kéo cái chân thương đi hỗ trợ. Chu Tịch thấy thế bèn tới chỗ tư tế.


"Thần Thú tối hôm qua đã báo mộng cho ta." Chu Tịch nói.


Tư tế giật mình nhìn Chu Tịch. Chu Tịch lúc trước có thể được Thần Thú ban phúc cũng đã làm người hâm mộ, hiện tại...... Chu Tịch nói Thần Thú báo mộng cho hắn?


Chuyện tốt như vậy, vì cái gì ông không có gặp được?


Chu Tịch vì cái gì có thể được Thần Thú ưu ái? Bởi vì hắn lớn lên đẹp sao?


Lại hoặc là, Chu Tịch đang gạt người?


Tư tế cau mày lại: "Thần Thú nói cái gì?"


"Ngài nói bộ lạc của chúng ta kế tiếp sẽ gặp được một ít phiền toái, mà ngài nguyện ý hỗ trợ...... Ngài ấy đã làm cho trứng đất trong bộ lạc tất cả đều thành thục." Chu Tịch nói.


"Chuyện...... Chuyện này không có khả năng!" Tư tế nói. Thần Thú bận rộn như vậy, sao có thể quan tâm tới cái bộ lạc này của bọn họ?


"Ta cũng không biết có phải là thật hay không...... Chúng ta ra bên ngoài bộ lạc nhìn xem?" Chu Tịch nói.


Gặp được loại tình huống này, đương nhiên là phải ra bên ngoài bộ lạc nhìn xem rồi.


Tư tế mang theo Chu Tịch đi ra ngoài, vừa đi vừa nói lời thấm thía: "Ngươi xác thật làm mộng? Nhưng cũng chưa chắc đã là thật. Ta từng mơ thấy ta biến thành tuổi trẻ, nhưng mà tất cả đều là giả."


Chu Tịch không nói chuyện.


Tư tế dẫn Chu Tịch theo, rất nhanh đã tới nơi gieo trồng trứng đất trong bộ lạc.


Bộ lạc bọn họ nói là gieo trồng nhưng kỳ thật là để mặc trứng đất tùy tiện lớn lên, trước kia ngay cả bón phân cũng không làm khiến cho trứng đất càng ngày càng nhỏ.


Gần đây dưới sự kiến nghị của Chu Tịch, bọn họ mới bắt đầu bón phân cho trứng đất, nhưng chúng vẫn như cũ lớn lên không tốt lắm.


Lúc Chu Tịch và tư tế vừa đi tới, người của đội thu thập đang nhổ cỏ dại —— đây cũng là ý kiến Chu Tịch đưa ra.


"Tư tế, sao ngài lại tới đây?" Đội trưởng đội thu thập nhìn thấy tư tế thì có chút giật mình.


"Ta có việc." Tư tế đáp, không nói tới việc Chu Tịch nằm mơ thấy Thần Thú —— Nếu nói ra chuyện này, cuối cùng lại phát hiện là giả thì đối với Chu Tịch không tốt.


Nhưng mà tư tế chưa nói, Chu Tịch lại trả lời: "Ta tối hôm qua mơ thấy Thần Thú. Thần Thú nói với ta, ngài làm toàn bộ trứng đất trong bộ lạc chúng ta đều trưởng thành."


Đội trưởng đội thu thập: "......"


Đội trưởng đội thu thập: "Tư tế, Chu Tịch nói phải bón phân nhổ cỏ, chuyện này làm thì làm, dù sao cũng không tổn hại gì đến trứng đất. Nhưng hắn nói cái này cũng quá bậy bạ đi? Ta vừa rồi đã xem qua, trứng đất một đám vẫn còn rất nhỏ!"


Gần đây tư tế rất coi trọng Chu Tịch, Chu Tịch nổi bật cực kỳ, nhưng đội trưởng đội thu thập vẫn không quá thích hắn.


Chu Tịch chẳng qua chỉ là động mồm động miệng, làm việc đều là bọn họ, tư tế làm sao lại chỉ coi trọng Chu Tịch?


Hơn nữa, mặc kệ là thịt hun khói hay là bón phân nhổ cỏ, mấy thứ này còn chưa thấy được có gì hữu dụng đâu!


Đương nhiên, đội trưởng đội thu thập lúc này không cao hứng chủ yếu vẫn là bởi vì cảm thấy Chu Tịch đang gạt người —— Nàng buổi sáng đã xem qua, đám trứng đất đó còn rất nhỏ!


Tư tế nghe đội trưởng đội thu thập nói, bất đắc dĩ nhìn Chu Tịch. Chu Tịch coi giấc mộng tùy tiện là thật, cái này cũng quá mất mặt!


Chu Tịch nói: "Ta tin tưởng Thần Thú."


Chu Tịch biểu tình thực nghiêm túc, đội trưởng đội thu thập cũng bắt đầu bán tín bán nghi. Nhưng lúc này, Dương Oánh nói: "Hắn căn bản chính là nói hươu nói vượn, Thần Thú sao có thể tìm tới hắn?"


Cuộc sống của Dương Oánh và Dương Tốc sau khi Sư Lệ rời đi...... Trải qua cũng không tệ lắm.


Hùng Hà quá bận, không rảnh lo thu hồi sơn động của bọn họ. Mấy ngày nay bọn họ nhặt được rất nhiều thịt, mọi người còn có thể tận tình ăn.


Nhưng hết thảy điều này chỉ là tạm thời.


Bọn họ biết cuộc sống sau này của bọn họ chú định sẽ không quá tốt.


Dưới tình huống như thế, bọn họ tự nhiên không thích Chu Tịch —— Sư Lệ là bị phụ thân Chu Tịch mang đi!


Đương nhiên, Dương Oánh hiện tại dám nói như vậy là bởi vì bà ta vừa mới trộm đào một củ trứng đất lên, mới chỉ lớn bằng cái móng tay.


Lúc trước Chu Tịch nói không ít chuyện với tư tế, tư tế lộ ra một ít với người trong bộ lạc, nhưng không nói quá nhiều.


Thứ nhất là thời gian còn quá ngắn, những cái mà Chu Tịch nói còn chưa nhìn ra được hiệu quả. Thứ hai là Chu Tịch lười nói.


Lúc này liền có rất nhiều người nói: "Chu Tịch, mỗi người đều sẽ nằm mơ, nhưng ngươi cũng đừng coi nó là thật!"


"Biện pháp hun thịt ngươi nghĩ ra lúc trước rất tốt, nhưng trứng đất sao có thể trưởng thành trước được?"


"Bọn ta lúc làm cỏ đã kiểm tra qua, chúng còn rất nhỏ."


......


Lại có người nói với tư tế: "Tư tế, ngươi liền tính thích Hùng Dã thì cũng không thể tin tưởng toàn bộ những gì Chu Tịch nói."


"Ta cảm thấy Chu Tịch bảo phải bón phân cũng không đúng cho lắm. Có vài chỗ sau khi bón phân, trứng đất