Chương 76: 76: Thomas

Tiến Một Bước Chính Là Hạnh Phúc

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Kết thúc cuộc trò chuyện với JK, Khải Phong lại gọi thêm một cuộc điện thoại cho người bạn chí cốt, kiêm thư ký của anh, cách nửa vòng trái đất.
Lúc này ở San Jose đã gần 6 giờ chiều, cũng đã đến giờ tan sở.

Tuy nhiên đối với những người cuồng công việc như anh và Thomas, dĩ nhiên không có chuyện tan tầm sớm như vậy.
Ngồi trên bàn làm việc của mình xem xét hồ sơ, chuông điện thoại vừa reo, nhìn tên hiển thị trên màn hình, Thomas nhếch khóe miệng nở nụ cười, liền lập tức nhấc máy: "William, có biết tôi đợi cậu gọi điện thoại đến mòn mỏi hay không?"
"Thomas, cậu sến súa như vậy từ lúc nào hả?"
"Cậu có biết bao nhiêu tài liệu cần cậu ký tên, bao nhiêu đề án cần cậu triển khai hay không?" Thomas đề cao âm lượng.
Khải Phong day day mi tâm.

Anh biết, thời điểm này chạy về Việt Nam cũng không ổn lắm, vì tình hình bên Anh mới chỉ vừa lắng xuống không lâu, vẫn còn phải xử lý hậu sự.

Một mình Thomas vẫn có thể xử lý tốt nhưng mà sẽ khiến cậu ta mệt chết đi.
Nhưng vì muốn rước bà xã về nhà, anh không có cách nào khác, trừ khi cô đồng ý trở về Mỹ cùng anh, nếu không, anh vẫn phải dừng chân ở đây, đành phải làm khó Thomas chứ biết làm sao.
"Tình hình thế nào rồi, có vấn đề gì khó giải quyết hay sao?"
"Có một chút vấn đề nan giải.

Thứ hai có thể họp trực tuyến hay không? Andrew cũng muốn xin chỉ thị".

Thomas cân nhắc hỏi.
Anh gật đầu: "Được.

Khoảng đầu giờ chiều mai đi.

Nhắn mọi người giúp tôi".
"Được!" Thomas cũng gật đầu.
Nhớ ra một chuyện cần kíp, Thomas lên tiếng hỏi: "Về công ty CMC kia.

Những gì liên quan mà tôi điều tra được, tôi đã gửi mail cho cậu rồi.

Kế hoạch tổng thể cũng đã xong.

Cậu muốn khi nào tiến hành? Còn có, muốn cho phá sản, đổi chủ hay thu mua?"
Khải Phong đăm chiêu, vuốt vuốt cằm suy nghĩ về vấn đề này.

Sau vài giây lưỡng lự, anh trả lời: "Vấn đề này tôi cần cân nhắc một chút.

Nhưng việc thu mua tôi nghĩ là không, chúng ta không cần một công ty nhỏ chỉ để sản xuất.

Trước mắt cứ theo dõi, nếu có công ty nào nhúng vào thì lập tức gạt ra".
Thomas gật đầu: "Tôi hiểu rồi!"
"Uhm! Vậy cậu làm việc tiếp đi!"
Đang định cúp máy, anh chợt nhớ ra một chuyện quan trọng mà hôm qua mới biết, nhưng vẫn chưa kịp hỏi vì chưa có thời gian gọi điện thoại đi.
"À, Thomas!" Anh lên tiếng gọi lại.
"Tôi vẫn đang nghe!"
"Cậu điều tra bên phía chi nhánh ở Việt Nam một chút, về toàn bộ luôn cho tôi.

Tôi cũng chỉ vừa biết một số thông tin từ phía cá nhân nhân viên làm ở đó, không cụ thể nhưng tôi chắc chắn đáng tin cậy".
"Nói rõ một chút? Cậu thấy có chỗ nào không đúng?" Thomas khá là ngạc nhiên về điều mà William nói, anh thật sự không hiểu lắm.
"Cụ thể là, laptop mà công ty cung cấp không đến tay nhân viên, chế độ lương, thưởng cùng trợ cấp dường như quá thấp.

Tôi chỉ biết đại khái như vậy."
"Được, tôi biết rồi.

Tôi sẽ tiến hành điều tra tổng thể rồi gửi báo cáo cho cậu".
Anh gật đầu: "Uhm.

Nếu cần thiết thì về Việt Nam một chuyến".
Thomas cười: "Cậu hai à, dĩ nhiên tôi phải về, tôi không về ai giúp cậu ra mặt giải quyết cái công ty CMC kia.

Hay cậu định đích thân xử lý? Sau đó, cả thế giới sẽ rúng động khi biết William của chúng ta có mặt mũi thế nào, còn là một soái ca kiêm đại thiếu gia The Wind độc thân hoàng kim, còn có một con siêu xe phiên bản giới hạn.

Sau đó..

Ha ha ha..

Tôi thật vô cùng chờ mong nha!"
Khoé môi anh giựt giựt.

Thomas quả nhiên biết cách nhắm điểm yếu của anh.

Riêng cái danh hiệu đại thiếu gia The Wind anh đã gánh không nổi, giờ thêm cái mác này nữa, anh chỉ biết độn thổ tránh đời thôi.
"Thomas, không cần đả kích tôi.

Tôi là hoa đã có chủ biết hay không? Đợi đến khi tôi rước bà xã về rồi, mặc cho cậu công khai.

Tôi cũng không cần giấu diếm thân phận".
"Phải không? Tôi phải nhanh chóng báo cho đám Andrew, William của chúng ta là hoa đã có chủ!" Thomas không quên trêu chọc.
"Thomas, cậu nhiều chuyện như vậy từ lúc nào vậy hả?"
"Ha ha.." Thomas cười to.

"William, tôi cũng không ngại nói thẳng, cũng là khuyên cậu nữa, nếu như cậu muốn thật sự công khai thân phận, cũng công khai vợ của mình, tốt nhất cô ấy không có gì để đào bới, nếu không, hậu quả thật không lường được đâu.

Cậu hiểu ý tôi hay không?"
Nói đến đây, Thomas đã không còn dáng vẻ bỡn cợt nữa, khuôn mặt anh lúc này vô cùng nặng nề và nghiêm túc.

Bởi vì William là anh em tốt của anh, anh không muốn cậu ta lại rơi vào hoàn cảnh giống mình.
Thomas tuy không phải là chủ SLC, nhưng lại là người có chức vị cao nhất ở đây, gia đình anh cũng được liệt vào hàng ngũ có gia thế, cho nên cũng bị giới truyền thông bới móc chuyện đời tư, khiến anh cùng vợ của mình phải mỗi người một nơi.
Cũng vì anh lo nghĩ không chu toàn, không phong tỏa tin tức về cô ấy, để đám phóng viên báo lá cải bới móc những chuyện không hay trước đây, khiến cô ấy không chịu nổi cú sốc kia, rời bỏ anh mà đi, khi hai người mới chỉ kết hôn chưa được bao lâu.
Đã hơn một năm rồi cô ấy vẫn còn chưa nghĩ thông, vẫn chưa chịu quay trở về cùng anh.

Về nhà chỉ có một mình, anh thà làm bạn cùng công việc còn hơn.
Ngẫm lại bản thân chính là tấm gương sáng nhất, cho nên hiện tại người anh em của anh cũng đã muốn kết hôn, anh dĩ nhiên phải nhắc nhở cậu ta một chút rồi.
"Thomas, cảm ơn cậu.

Nếu cậu không nhắc nhở tôi chuyện này, tôi thật sự cũng không nghĩ đến!"
Khải Phong đương nhiên cảm kích tận đáy lòng.

Lời nhắc nhở này vô cùng đúng trọng tâm, anh phải lo liệu một chút rồi.

Cũng may vẫn còn kịp.
"Người anh em, không cần khách sáo!" Thomas cười hòa ái.
Khải Phong nhếch miệng cười: "Để cảm ơn cậu nhắc nhở, báo cho cậu một tin, JK cũng đang ở Việt Nam.

Tôi cũng nói với cậu ta rằng cậu sắp về tới.

Yên tâm, hắn không chạy được đâu.

Dù có muốn chạy, tôi cũng bắt hắn về cho cậu".

"JK?" Thomas như không tin, sau lại cười lớn.

"Được lắm, lần này nhất định phải bắt được nó.

Chuyện kia phải cộng lại tính sổ một lần".
"Hắn đắc tội gì với cậu sao? Dường như hắn ta cũng sợ gặp cậu thì phải".

Khải Phong thắc mắc.
"À, mấy tháng trước hắn tung tin bậy bạ, làm cho mấy vị trưởng bối truy hỏi tôi ráo riết.

Không biết đã đến tai vợ tôi chưa.

Tôi sợ cô ấy lại nghĩ lung tung".

Thomas trả lời.
"Vẫn chưa chịu về à?"
"Uhm!" Thomas thở dài.

"Không biết khi nào mới chịu nghĩ thông đây".
"Đợi qua thời gian này tôi cho cậu nghỉ phép đấy.

Mau chóng mang cô ấy về đi!"
"Thật không đấy?" Thomas không dám tin hỏi.

"Một mình cậu giải quyết được hết sao?"
"Vậy tôi chỉ có cách gọi cô ấy về giúp cậu thôi!" Khải Phong vạch kế hoạch trong đầu.

"Hy vọng sẽ nhanh đến".
"Ý cậu là sao? Nói rõ một chút.

Tôi đến tìm cô ấy mà cô ấy còn chẳng thèm ngó ngàng.

Cậu gọi cô ấy về được sao?" Thomas chống tay lên bàn than thở.
"Nếu là đám cưới của tôi, cô ấy có tới hay không? Cậu nói thử xem?" Khải Phong tiết lộ.
"Cái này!" Thomas ấp úng.

Này cũng có khả năng đi.
"Cô ấy dĩ nhiên phải đến.

Trước đây đã hứa với tôi rồi.

Hơn nữa cô ấy còn đích thân thiết kế áo cưới cho vợ tôi".

Khải Phong trần thuật.
"Sao tôi không biết chuyện này?" Thomas lại thắc mắc.
"Đây chứng tỏ cậu còn chưa quan tâm đến cô ấy.

Muốn biết hành tung của cô ấy không khó.

Quan trọng là cậu có muốn hay không?"
Khải Phong lúc này cũng thở dài rồi.

Xem ra anh ta cũng thật là thất trách.

Mà một phần cũng là lỗi của anh, bắt cậu ta làm nhiều việc quá, không có thời gian dành cho vợ.

Có lẽ sắp tới anh phải tìm một người có thể tin tưởng, bồi dưỡng một chút để có thể san sẻ công việc với cậu ấy.
"Có lẽ! Vậy thì cậu nhanh một chút thu phục người rồi nhanh chóng trở về đi thôi, để tôi còn có thời gian bồi dưỡng tình cảm cùng vợ!"
"Tôi còn mong hơn là lấy được dự án lớn nữa".
Ngừng một lúc, anh nói tiếp: "Có hứng thú chuyển công tác về Việt Nam một thời gian hay không? Có lẽ tôi sẽ phải ở đây lâu hơn một chút".
Anh vẫn luôn cân nhắc về việc này.

Vì công việc không thể rời công ty quá lâu.

Còn nhiều vấn đề cần phải đích thân anh xử lý, không thể để Thomas cứ phải gánh một mình.

Nếu như chuyển về Việt Nam thì tương đối dễ dàng hơn, dù gì cũng có chi nhánh ở đây.
Một là có thể hàng ngày được gặp cô, hai là xử lý CMC cũng dễ dàng hơn.

Một công đôi ba việc cũng không vấn đề, chỉ cần Thomas đồng ý là được.
Thomas suy nghĩ một chút rồi lên tiếng trả lời: "Cũng được nhưng cũng không nên quá lâu, bởi vì ở Việt Nam có một số vấn đề vô cùng hạn chế.

Phải thường xuyên bay qua bay lại cũng mất nhiều thời gian."
"Tôi biết rồi".
Anh gật đầu, hoàn toàn hiểu những gì Thomas nói.

Có lẽ về phía cô, anh phải đẩy nhanh tiến độ, trong thời gian nhanh nhất có thể khiến cô đồng ý trở về Mỹ cùng anh, còn có cửa ải của gia đình cô nữa.
Khẽ thở dài trong lòng, anh nói tiếp: "Vậy cậu sắp xếp một chút đi.

Khi nào có báo cáo về chi nhánh ở Việt Nam thì báo cho tôi".
"Được.

Vậy tôi đi làm việc đây"..