Tiến Một Bước Chính Là Hạnh Phúc
Đăng vào: 12 tháng trước
Đêm là khoảnh khắc của sự cô đơn, là lúc con người ta yếu đuối nhất, là lúc con người ta có nhiều tâm trạng nhất, là lúc nỗi buồn và sự cô đơn trống vắng lên ngôi.
Khi màn đêm xuống, đó cũng là lúc con người ta sống thật với bản thân mình nhất, bao nhiêu lớp mặt nạ, vỏ bọc của ban ngày được buông xuống, gỡ bỏ, không còn phải giả tạo với chính cảm xúc cô đơn trong con người mình, có thể khóc nếu buồn, không phải cười giả tạo và không phải phiền đến cuộc sống của bất kì ai.
Bởi lẽ, trong đêm, không còn những tác nhân xung quanh, chỉ còn ta với ta và nỗi lòng của mình.
Trong màn đêm tĩnh mịch, với chút nhạc dịu êm ru ngủ, dù đôi khi nó không có tác dụng lắm, ta lắng nghe được tiếng nói của lòng mình.
Và đêm, có lẽ cũng là lúc mà con người đánh rơi nước mắt nhiều nhất.
Đêm đến, đôi khi nó cũng mang theo những cảm xúc, nỗi nhớ, kỉ niệm mà ta luôn muốn che giấu, lãng quên..
Những điều mà ta không muốn có trong kí ức của mình.
Những điều mà ta ước rằng có thể xóa chúng một cách dễ dàng.
Những nỗi buồn có tên hoặc không tên..
Phút yếu lòng luôn đến vào ban đêm, nhất là về tình cảm.
Con người ta không thể cứ mạnh mẽ mãi, đôi khi phải có những lúc yếu lòng như thế để cân bằng cuộc sống, cảm xúc, để biết rằng, vẫn tồn tại một thứ mang tên kỉ niệm.
Ban ngày, ta có thể quên lãng nó, thờ ơ với nó, tự nhủ rằng nó không tồn tại.
Nhưng khi đêm đến, nó - bằng cách nào đó, sẽ cố len lỏi, dù ít hay nhiều, để nhắc nhở ta không được quên đi sự tồn tại của nó.
Vì kỉ niệm cũng là một phần trong cuộc sống của ta, dù vui hay buồn, dù thích hay không thích..
Bar là nơi lý tưởng của hoạt động lúc đêm về.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc trên sàn nhảy, cùng thứ ánh sáng đủ màu sắc hòa trộn trong dòng người.
Tất cả những ai tìm đến nơi này không phải đều cùng một tâm trạng.
Có những người đến tìm niềm vui, có những người tìm đến để giải tỏa cảm xúc, và cũng có những người tìm đến để..
mượn rượu giải sầu.
Ví như người đàn ông kia, một thân đồ đen u tối.
Hắn không nhảy, cũng không bát nháo, chỉ lẳng lặng tại một góc, nơi khuất tầm mắt nhất, cũng ít bị để ý đến nhất.
Hắn dường như có vẻ rất cô đơn, sắc mặt lạnh lùng, xung quanh hắn tràn ngập mùi vị lạnh lẽo.
Trên chiếc bàn trước mặt hắn là chai rượu đã uống hơn phân nửa, hắn cứ một ly lại một ly rót vào miệng.
Có thể nhìn ra, hắn dường như không còn tỉnh táo lắm.
Nhưng chỉ có mình hắn biết, hắn say, nhưng thần trí hắn vô cùng tỉnh táo.
Một người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ bó sát để lộ khuôn ngực đầy đặn, dáng người vô cùng nóng bỏng, ở một bên âm thầm quan sát hắn đã lâu.
Thấy hắn dường như không hứng thú với nơi này, chỉ ngồi uống rượu một mình.
Mà hắn có khuôn mặt tuấn mĩ, dáng vẻ lạnh lùng bức người, khiến cho ả tràn ngập hứng thú.
Ả từ từ bước đến, ngồi xuống cạnh hắn, càng ngày càng dựa sát vào hắn, một tay sờ soạng vào tấm lưng của hắn, một tay lần mò đến trước ngực hắn ý đồ khiêu khích.
Ả cất giọng nũng nịu: "Anh, sao lại ngồi đây uống rượu một mình, để em giúp anh vui vẻ nha!"
Toàn thân hắn bỗng nhiên cứng đờ, tay cầm ly rượu cũng khựng lại, khiến thứ chất lỏng màu vàng trong ly sóng sánh.
Mùi nước hoa nồng nặc phả vào mũi khiến hắn vô cùng khó chịu mà nhíu mày, mà thứ giọng nói ưỡn ẹo kia càng khiến hắn ghê tởm đến buồn nôn.
Hắn nhẹ nhàng xoay khuôn mặt lạnh lùng sang người đàn bà đang ngồi bên cạnh, ánh mắt băng lãnh không nhiệt độ chiếu thẳng lên mặt ả, khiến ả co rụt, toàn thân run rẩy.
"Cút!"
Giọng nói phẫn nộ đến cực điểm hét lên bên tai khiến ả giật bắn mình.
Cái ánh mắt sắc lạnh kia chiếu thẳng vào ả khiến ả càng thêm run rẩy.
Đáng sợ, thật sự đáng sợ! Thứ ánh mắt muốn giết người ở trên gương mặt tuấn mĩ này là không nên có!
Ả miệng co quắp thu bàn tay của mình lại, ngồi trơ như đá bên cạnh hắn, không biết phải làm gì tiếp theo.
"Tôi lặp lại một lần nữa, cút!"
Hắn tức giận, thực sự tức giận.
Nếu như ả còn tiếp tục ngồi đó, hắn không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo đâu!
Không đợi hắn kịp đảo con mắt kia qua nhìn ả một lần nữa, ả vội vội vàng vàng đứng lên, bước chân lảo đảo rời khỏi chỗ của hắn.
Có lẽ đây là lần đầu tiên có người xem thường ả, mà vẻ đẹp cùng với sự nóng bỏng của ả, người đàn ông kia thật sự không để vào mắt.
Thật sự là đả kích nặng nề với ả mà.
Ả đi rồi, hắn vẫn cứ một ly lại một ly rót thứ chất cồn kia vào miệng, mà lúc này, chai rượu đã gần cạn.
Hắn hồi tưởng, hắn nhớ gương mặt kia, không có trang điểm lại đẹp tựa thiên sứ, hương hoa tỏa ra từ nàng khiến hắn mê đắm, còn có giọng nói dịu dàng, bàn tay non mềm cùng với làn môi căng mọng kia, thật ngọt ngào biết bao.
Mỗi giây mỗi khắc, người phụ nữ kia đều hiện lên rõ mồn một trong đầu hắn.
Hắn không thể quên, thật sự không có cách nào quên được.
Chai rượu thoáng chốc đã cạn sạch.
Khi hắn chuẩn bị đưa lên miệng ly cuối cùng, một người đàn ông chuẩn xác chặn lại không để cho hắn tiếp tục nuốt thứ chất lỏng ấy.
Anh ta không chút lưu tình đập cái ly xuống mặt bàn vang lên một tiếng cạch thật lớn, kèm theo là một tiếng nói đầy phẫn nộ: "Cậu đủ chưa?"
Hắn từ từ ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, khẽ nhếch miệng cười: "Anh cuối cùng cũng đến!"
Người đến là Trí Đức.
Hắn trước đó đã gọi điện thoại cho anh, nói hắn muốn gặp.
Không phải Trí Đức đến trễ, mà vì hắn đến quá sớm.
Hắn muốn nhanh một chút muốn biết tình hình của cô.
Mà ngoài Trí Đức, hắn không biết phải tìm ai.
Hắn thật sự không thể đợi lâu hơn, bất tri bất giác mà uống hết cả chai rượu mạnh.
Ấy vậy hắn lại không say, hắn hoàn toàn tỉnh táo.
"Cậu đây là muốn gì? Lại muốn nhập viện nữa sao? Không muốn sống nữa à?" Trí Đức giọng nói vẫn hàm chứa sự tức giận.
"Tôi!" Hắn chỉ vào mặt mình.
"Phải, tôi đúng thật đang có ý đó.
Tôi thật không sống nữa anh biết không!" Hắn thống khổ cười.
"Cậu là đàn ông thì đứng dậy cho tôi!" Trí Đức hét vào mặt hắn, đồng thời kéo hắn đứng dậy.
Lực đạo bất ngờ từ tay người đàn ông kia khiến hắn hơi lảo đảo.
Sau vài giây trẫn tĩnh, hắn cũng lấy lại phong độ thường ngày.
Hắn cất giọng trầm trầm: "Tôi không sao!"
Sau đó hắn thư thái ngồi xuống dựa vào thành ghế, ngẩng đầu lên nhìn Trí Đức, đồng thời một tay vỗ vào chiếc ghế cạnh chỗ hắn ngồi lên tiếng: "Chúng ta nói chuyện".
Trí Đức nhíu mày.
Cậu ta say rồi nên làm loạn sao? Ngồi đây nói chuyện? Ở cái nơi hỗn tạp nhức đầu này mà nói được chuyện gì? Anh gằn giọng: "Đi nơi khác.
Cậu đừng ở đây bát nháo nữa!"
Ngay sau đó, không cần biết hắn có đồng ý hay không, Trí Đức kéo hắn rời khỏi ghế lô, một mạch đi ra cửa quán bar.
Tất nhiên trong lúc đã ngà ngà say bởi men rượu, hắn hoàn toàn không thể phản kháng trước lực đạo vô cùng lớn của Trí Đức, chỉ có thể thuận theo, mặc anh lôi kéo.
Ra cửa quán bar, hắn dựa lưng vào tường ngẩng mặt lên nhìn trời cố nén sự cồn cào đang dâng lên nơi cổ họng.
Hắn hít một hơi.
Có trời mới biết hắn ghét không khí trong kia bao nhiêu.
Đây là lần đầu tiên hắn bước vào nơi hỗn tạp này.
Hắn chỉ muốn một lần thử cảm giác mà hắn cho là ăn chơi trụy lạc, thâu đêm suốt sáng.
Đáng tiếc, không phải như hắn nghĩ.
Hắn tự cười bản thân, thật ngu ngốc, thật ấu trĩ.
"Chìa khóa!"
Đang lúc hắn nghĩ ngợi, Trí Đức tiến lại gần hắn cất giọng trầm trầm.
Uống nhiều như thế làm sao lái xe, anh đành phải làm tài xế cho hắn thôi, còn xe của anh, lát quay lại lấy sau cũng được.
Hắn nhìn Trí Đức nhíu mày: "Chìa khóa? Làm gì?"
"Cậu như vậy làm sao lái xe.
Đưa chìa khóa đây tôi chở cậu về!"
"Tôi chưa có say, tự lái xe được!"
Hắn hai tay ấn ấn thái dương để xoa dịu cơn nhức đầu.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, Trí Đức gằn giọng: "Cậu đừng ngang ngạnh nữa được hay không? Đã thành ra cái dạng gì rồi!"
"Tôi chưa say đến nỗi không thể lái xe! Hơn nữa.."
Hắn nở nụ cười tự giễu khiến Trí Đức nhíu mày: "Hơn nữa cái gì?"
"Xe này của tôi chỉ chở bà xã của tôi, sẽ không cho bất kì ai khác ngồi vào!"
Câu nói này của hắn khiến Trí Đức thật sự kinh ngạc.
Lúc này anh mới chợt nhớ ra, trước đây đã có người bàn tán với anh về chiếc xe của cậu ta.
Chiếc siêu xe phiên bản giới hạn này cậu ta đã phải bỏ ra số tiền lớn cũng như vận dụng bao mối quan hệ mới mua được.
Hơn nữa cậu ta còn tuyên bố, ngoài bà xã, cậu ta sẽ không chở bất cứ ai, kể cả ba mẹ của cậu ta.
Trí Đức trong lòng thốt lên, con Bé đã ngồi xe của cậu ta biết bao nhiêu lần, vậy có nghĩa là, cậu ta ngầm thừa nhận con Bé chính là bà xã của mình?
Lúc này Trí Đức mới bừng tỉnh, cậu ta trở nên như vậy cũng không có gì khó giải thích, chứng tỏ cậu ta đã thật sự nhận định con Bé.
Trí Đức trong lòng tự nói: Bé à, em làm như vậy thật không nên.
Anh chỉ có thể xin lỗi em!
Haizzz, anh thở dài, vì tương lai hạnh phúc của hai đứa nhỏ, anh đành phải làm đúng lương tâm của mình thôi!.