Đăng vào: 12 tháng trước
Nội đường có lửa than, sưởi gian phòng ấm áp.
Thần Dương đã quỳ gần nửa canh giờ, Tiêu Trì Dã ngồi trên ghế chủ toạ xem binh thư, các tướng lĩnh Cấm quân ngoài mành vẫn quỳ, trong ngoài hoàn toàn yên tĩnh.
“Uy tướng chưa thành, phải dấy động làm uy trước [1]”. Năm năm trước Tiêu Trì Dã vừa tiếp nhận Cấm quân đã đánh một đòn phủ đầu, thứ hắn muốn là quyền lực tuyệt đối hiệu lệnh quần hùng. Trong năm năm qua hắn thưởng phạt phân minh, bạc cần cấp Cấm quân không thiếu dù một phần, hơn nữa không chỉ không thiếu mà còn bổ sung rất nhiều. Hắn đối đãi với thuộc hạ rộng rãi hào phóng, nhưng áo khoác của chính hắn lại vẫn là đồ mà ba năm trước đại tẩu đưa tới đây.
Tác giả có lời muốn nói: [1]: Tuyển tự ( kỷ luật tân thư) Thích Kế Quang
Săn thu cho Cấm quân hãnh diện, danh tiếng phủ qua tám đại doanh, nhất thời phong quang vô hạn. Những binh lính kìm nén đã lâu ở Khuất Đô đó, trước mặt tám đại doanh từng phải giả vờ giả vịt, bây giờ cũng dám đi ra ngoài quát nạt tám đại doanh rồi.
Đây không phải là dấu hiệu tốt, đắc ý sẽ quên mất bản thân.
Tiêu Trì Dã cần một bước ngoặt để thức tỉnh Cấm quân, hôm nay Đàm Đài Hổ chính là thời cơ.
Thần Dương không dám ngẩng đầu, Tiêu Trì Dã gõ xuống bàn, hắn lập tức đứng dậy, rót thêm trà cho Tiêu Trì Dã. Nước trà vừa đầy, người lại quỳ trở lại.
Đêm nay Tiêu Trì Dã không nói câu nào, vì vậy Thần Dương quỳ trên đất cả một đêm.
Có lẽ không nói lại càng khiến người hổ thẹn hơn.
Ngày kế Tiêu Trì Dã phải lên triều sớm, mũ mão chỉnh tề rồi nói với Thần Dương: “Hôm nay không cần theo ta, nghỉ ngơi đi.”
Thần Dương quỳ đến hai chân tê dại, chống đất dập đầu, nghẹn tiếng gọi: “Chủ tử…”
Thời gian qua hắn luôn gọi Tiêu Trì Dã là Tổng đốc, giờ một tiếng này thực sự xúc động.
Quả nhiên Tiêu Trì Dã ngừng bước chân, nhưng không quay đầu.
Thần Dương lại dập đầu, nói: “Xin chủ tử trách phạt.”
Tiêu Trì Dã giơ tay ra hiệu người hầu ra ngoài hết, đợi khi nội đường không còn ai khác mới quay người nhìn Thần Dương: “Nếu người không sai, sao phải trách phạt.”
“Thuộc hạ biết sai.” Mồ hôi trên trán Thần Dương lăn qua mắt hắn.
Tiêu Trì Dã trầm mặc hồi lâu, nói: “Những năm qua Triêu Huy theo đại ca chinh chiến biên thuỳ, rõ ràng quân chức càng ngày càng cao, không đến năm năm đã được phân phủ rồi. Các ngươi đều là binh sĩ do cha chọn lựa ra, làm sao Triêu Huy hắn có được vinh quang khác biệt thế kia, còn Thần Dương ngươi vẫn phải đi theo lưu manh chờ chết.”
Môi Thần Dương trắng bệch, nói: “Sao thuộc hạ sao dám nghĩ vậy? Thế tử tự có điểm tốt của thế tử, nhưng chủ tử mới là cột trụ của ta! Triêu Huy cùng ta là huynh đệ trong nhà, mọi người có vinh cùng hưởng, có hoạ cùng chịu.”
“Ngươi rõ đạo lý này là tốt nhất.” Tiêu Trì Dã nói, “Nội bộ bất hòa, gà nhà bôi mặt đá nhau, đó đều là thối nát tận gốc rễ, không cần người ngoài đánh, chính mình chết trước rồi. Ngươi cùng ta ở Khuất Đô, trong nhà đều do Triêu Huy chăm nom. Muội của hắn gả cho Viên ngoại lang Lễ bộ, ngày lễ ngày tết cũng là ngươi thay mặt nhà mẹ đẻ đứng ra. Muốn kiến công lập nghiệp, khí phách có thể tranh tài, đạo nghĩa lại cần nhận thức, nhiệt huyết gan dạ mới là nam nhi giỏi. Ngươi so với hắn, sợ cái gì, gấp cái gì? Sự việc ngày hôm qua, Triêu Huy không thể làm, bởi vì hắn muốn giữ mặt mũi cho đại ca. Ngươi làm thủ lĩnh cận vệ Cấm quân, còn phải dựa vào chút vặt vãnh kia để người tin phục, vì chút sảng khoái này mà đến mặt của chủ tử ngươi cũng có thể mặc người giẫm dưới chân. Đàm Đài Hổ là xuất thân Trung Bác, ngươi biết, ngươi vẫn để hắn trực phiên ngày hôm qua, vì muốn cho hắn xuất lời cay nghiệt. Làm sao vậy Thần Dương, ngươi đi theo ta, đã hỗn đến độ phải chơi như thế mới thu phục được lòng người? Vì sảng khoái nhất thời này, gạt bỏ uy nghiêm của chủ tử ngươi cũng không tiếc.”
Thần Dương càng thêm hối hận, cúi đầu nói: “Ta có lỗi với chủ tử —— “
“Ngươi có lỗi với chính ngươi.” Tiêu Trì Dã bỗng nhiên lạnh giọng, “Suy nghĩ cho kỹ rồi trở lại trực ban, mấy ngày nay để Cốt Tân theo ta.”
Thần Dương sững sờ quỳ thân, ngẩng đầu nhìn Tiêu Trì Dã vén mành ra cửa.
***
Đêm qua cuối cùng Thẩm Trạch Xuyên cũng ngủ được một giấc, lúc này đang đứng bên xe ngựa thở khí nóng, nhìn Hải Đông Thanh bay lượn giữa trời tuyết.
Tiêu Trì Dã ra cửa lên xe ngựa, Cốt Tân nhận lấy roi ngựa, nhìn sang Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên không nhìn hắn, y thấy mành hé mở, Tiêu Trì Dã nháy mắt với y.
Thẩm Trạch Xuyên lập tức cảm thấy như có gai sau lưng, Cấm quân trong viện chịu lạnh cả đêm đều đang dòm y. Y cười cười với Tiêu Trì Dã, vẫn lên xe thật.
Cốt Tân điều khiển xe, xe ngựa bắt đầu di chuyển.
Tiêu Trì Dã đưa bình nước nóng cho Thẩm Trạch Xuyên, lúc Thẩm Trạch Xuyên nhận lấy, hắn lại dán mu bàn tay mình lên mu bàn tay Thẩm Trạch Xuyên.
“Lạnh vậy.” Tiêu Trì Dã nói.
Thẩm Trạch Xuyên nhấc ngón tách tay Tiêu Trì Dã ra, tựa vào vách, ôm bình nước nóng.
Tiêu Trì Dã nói: “Trông không vui lắm.”
Thẩm Trạch Xuyên sưởi ấm tay, nói: “Vui mà.” Y nhìn Tiêu Trì Dã, lại cười nói, “Nhị công tử đứng ra vì ta, ta vui lắm.”
Tiêu Trì Dã nói: “Nhị công tử không vì ai cả.”
“Nói thì nói thế, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “trước mắt uy thế đã thành, khi nào thì ban ân huệ đây? Ngày ta làm cận vệ chẳng còn mấy đâu, ngươi mà muốn dùng thì phải nhanh lên.”
Tiêu Trì Dã nhìn y, không lên tiếng.
Thẩm Trạch Xuyên hơi ngước cằm, đây là một tư thế tương tự thả lỏng, y thoải mái thở ra, dừng giây lát, nói: “Đạo chế ngự người, ta không bằng ngươi. Thẩm Lan Chu là bia ngắm tốt, đặt phía trước có thể phòng thân, cũng có thể chấn hổ, không chừng còn có thể làm ấm giường. Chuyện một mũi tên trúng ba đích như vậy thực sự khó có, Tiêu Nhị, ngươi lợi hại thật.”
Ngoài xe tiếng người huyên náo, không khí trong xe dần ngột ngạt. Hai người chỉ cách nhau gang tấc, lại giống như cách cả rãnh trời. Lúc xe đi tới nơi, Cốt Tân thức thời không lên tiếng làm phiền.
Tay Thẩm Trạch Xuyên ấm lại rồi, y đặt bình nước nóng ngay ngắn trên bàn nhỏ, nói: “Nhưng mà đáng tiếc thật.”
Tiêu Trì Dã nói: “Cái gì?”
“Người người đều nghĩ ngươi hàng đêm sung sướng, ” Thẩm Trạch Xuyên liếm đầu răng, nhìn hắn chậm rãi nói, “đâu biết Tiêu nhị ngươi lại vẫn làm Liễu Hạ Huệ nghiêm chỉnh thận trọng, đừng nói là cho ngươi thao, đến nước miếng còn chưa dính qua.”
Dứt lời liền muốn vén rèm xuống xe, ai ngờ Tiêu Trì Dã đột nhiên móc lấy đai lưng y.
“Phải rồi.” Tiêu Trì Dã cười như đùa, “Ngóng trông đọ sức trên giường thế này sao, ta chiều theo ngươi.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ánh mắt dữ dội thế, ta không muốn gì cả.”
Mành hất một cái, người đã đi xuống rồi.
Đầu ngón tay Tiêu Trì Dã trống trơn, lắc lắc giống như chưa đã.
***
Trải qua chuyện Đàm Đài Hổ, Cấm quân ít huênh hoang hơn, đều cắp đuôi lên (khiêm tốn) mà làm người, khôi phục dáng vẻ trước đợt săn thu. Thần Dương càng vạn sự cẩn thận, cũng không dám ngoảnh mặt làm ngơ mọi chuyện nữa. Trước đây tại Ly Bắc hắn từng bị thương ở chân, sau mấy ngày Khuất Đô rét căm căm, mỗi ngày hắn đứng làm nhiệm vụ chân đều ẩn ẩn đau.
Một ngày nọ sau bữa tối, Tiêu Trì Dã ném cho Thần Dương mấy bình thuốc cao. Thần Dương quay về mở ra xem, ấy vậy mà lại là thuốc cao quý mà vài năm trước Tiêu Kí Minh mang về từ nơi Quy Nhất đại sư. Hắn không khỏi lại tự trách một phen, làm việc càng thêm dụng tâm.
Bên phía Đàm Đài Hổ sau khi trở về nhà, chưa tới mấy ngày hắn đã rơi vào cảnh khốn khó. Trong nhà hắn người đã chết hết rồi, lại nhận nuôi ba đứa nhỏ từ Trung Bác, đều dựa vào bổng lộc của hắn để ăn cơm. Hắn lại chưa thành hôn, trong nhà không có nương tử quản lý, bạc hàng tháng đều tiêu hết sạch, bây giờ rất cần gạo mì, còn sắp tới năm mới nữa. Hắn là lão binh Đăng Châu, ở Khuất Đô có huynh có đệ, nhưng xưa nay đều là hắn chăm sóc người khác, bây giờ đến phiên chính hắn, không thể hạ thể diện đi vay tiền, nhưng mà thắt lưng buộc bụng nuôi hài tử cũng không phải kế hoạch dài lâu.
Đàm Đài Hổ đang suy nghĩ đến việc cho vay nặng lãi, theo người ta đi đòi nợ, Thần Dương đã đến nhà hỏi thăm.
“Sắp đến tết rồi, ” Thần Dương thả bạc xuống, nói, “Tổng đốc vẫn nhớ trong nhà của ngươi còn có ba đứa nhỏ.”
Đàm Đài Hổ quay mặt đi, ngồi ở trên ghế nói: “Nếu ta không làm ở Cấm quân nữa thì không có đạo lý lại nhận bạc của Cấm quân.”
“Ta thấy ngươi đúng thật là “Hổ”.” Thần Dương nghiêm túc nói, “Sao vẫn còn giận Tổng đốc, ngày ấy có nhiều người đang nhìn như thế, ngươi lại động thủ, nào còn đặt Tổng đốc trong mắt? Kỷ luật quân đội không nghiêm là tối kỵ nhất, ngươi cũng làm Đồng tri lâu rồi, ngươi không hiểu sao?”
Đàm Đài Hổ nói: “Ta còn có cách gì? Ta thấy Thẩm bát kia liền nhớ lại cha mẹ!”
Thần Dương thở dài, nói: “Vậy ngươi cũng không nên mở miệng sỉ nhục người ta, ngay cả Tổng đốc mà cũng lôi vào chửi. Tính cách Tổng đốc thế nào, ngươi đã theo mấy năm làm sao còn không giữ mồm giữ miệng.”
Đàm Đài Hổ vò đầu tóc.
Thần Dương nói: “Ta cũng có lỗi, biết rõ ngươi lỗ mãng mà lại không ngăn ngươi. Có lỗi thì nhận, có phạt thì nhận, đại trượng phu co được dãn được, đâu phải phủi tay không làm mới là anh hùng thật?”
“Vậy có thể làm sao? Ta đã giao yêu bài rồi!” Đàm Đài Hổ nói tới chỗ này, vừa oan ức vừa chua xót, “Ta đã theo Tổng đốc năm năm, săn thu còn bán cả mệnh, Cấm quân thật vất vả mới xuất đầu lộ diện được, lại thấy hồ ly tinh kia cả ngày ra ra vào vào, ta cũng sợ chứ! Hắn mang dáng dấp thế kia, ta thật sự sợ Tổng đốc bỏ lỡ tiền đồ! Ta sốt ruột, ta hận chết hắn! Đinh Đào nói cái gì mà hắn không sai, đúng rồi, đạo lý này ai không hiểu? Nhưng mà đổi thành người khác thì thì có ai chịu nổi không? Người chết chính là cha mẹ huynh đệ của ta, không phải một con chó ven đường!”
Thần Dương cũng im lặng không lên tiếng.
Đàm Đài Hổ nặng nề giậm chân, quệt mặt lung tung, hán tử mặt thẹo nhớ lại vẫn còn muốn rơi lệ, hắn nức nở nói: “Chán ghét một người, thấy hắn đứng trước mặt trong lòng đã không thoải mái rồi, huống hồ còn thù hận như vậy? Năm đó Trung Bác binh bại, Thần Dương, người còn sống sót đều nhà tan người mất, trở về từ cõi chết! Ai thương chúng ta? Ngươi xem ba đứa trẻ trong nhà ta đi, chữ còn chưa biết mấy từ đã trở thành cô nhi, cào bùn dưới móng ngựa kỵ binh Biên Sa mà sống sót ra, chúng ta đều là mạng hèn cả.”
Thần Dương vỗ vỗ hắn, đợi hắn bình tĩnh chút mới nói: “Nhưng bây giờ ngươi vào Cấm quân rồi, Tổng đốc chính là trời. Hổ Tử, năm năm trước Tổng đốc rũ sạch Cấm quân, muốn thu những quân hộ ngoại lai các ngươi, Binh bộ không đồng ý, ngươi còn nhớ Tổng đốc đã nói gì hay không?”
Đầu vai Đàm Đài Hổ khẽ run.
Thần Dương nói: “Đến tận hôm nay ngươi vẫn muốn làm lính, lẽ nào không phải bởi câu ‘Thù nhà còn chưa báo, nhục nước còn chưa tẩy’ ngày đó Tổng đốc nói sao? Cấm quân rồi sẽ có một ngày lên ngựa ra biên ải, khi đó đâm kẻ thù không phải càng sảng khoái hơn ngày hôm nay chỉ trích người khác à? Sao chỉ mới qua một đoạn thời gian liền quên hết đi vậy!”
Đàm Đài Hổ nói: “Ta sao dám quên, ta không ngày nào quên, ta đem cả cái mạng này cho Tổng đốc sai khiến, chính là vì để có một ngày như vậy.”
“Vậy là được rồi.” Thần Dương đứng dậy, đẩy bạc về phía Đàm Đài Hổ, “Huynh đệ ruột qua ngày thì cũng hết thù hận, Tổng đốc coi chúng ta là huynh đệ, bạc này cũng là Tổng đốc tự mình lấy ra. Ngươi ăn tết xong thì trở về đội trước kia, treo yêu bài tiểu kỳ lên, làm nhiệm vụ của mình cho tốt.”
Đàm Đài Hổ cảm xúc ngổn ngang, tiễn Thần Dương ra ngoài.
Khi trở về Thần Dương thấy Thẩm Trạch Xuyên, hai người đứng dưới hành lang hành lễ với nhau. Hắn vén rèm đi vào, Thẩm Trạch Xuyên liền biết chuyện đã ổn rồi.
Thẩm Trạch Xuyên vô cùng buồn chán nhìn tuyết rơi.
Sói hổ như vậy, thật có thể diễn thành giả, giả cũng có thể làm thành thật, người ta căn bản không nhận biết nổi bộ dáng hắn lộ ra rốt cuộc là vui vẻ hay phẫn nộ, cũng không phân biệt được hắn rốt cuộc là chân tình hay giả dối.
Không bao lâu Thần Dương đi ra, hắn vén mành gật đầu với Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Tổng đốc ở bên trong chờ ngươi cùng dùng cơm.”
Thẩm Trạch Xuyên quay người lại, thấy Tiêu Trì Dã đang nhìn y.