Đăng vào: 12 tháng trước
Q1 – THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG -CHƯƠNG 8: TỪ HÔM NAY TRỞ ĐI, TA PHỤ TRÁCH THỨC ĂN
Editor: Luna Huang
Vào lúc giữa trưa, trong phòng khách nhỏ của nhạc phường, trước bàn gỗ thiếu nửa chân…
Nhạc Ngũ Âm cùng mười một tiểu tỷ tỷ nhạc khí rất chỉnh tề xếp thành một vòng, gương mặt của các tiểu thư đều béo mập, hồ hồ hồ xếp thành một vòng không hiểu chân tướng ăn dưa vây xem…
Mà đang ở trong vòng vây của các nàng, Cố Thất Tuyệt ngồi trước bàn gỗ, một tay giữ cămd, một tay bưng nước mực trà long tỉnh hết sức chuyên chú trút cảm tình toàn thân xuống… Nhìn chằm chằm một cái nồi đồng ngẩng người.
Một khắc đồng hồ trôi qua, hai khắc đồng hồ trôi qua, ba khắc đồng hồ trôi qua…
Tư thế của Cố Thất Tuyệt không thay đổi, các tiểu tỷ tỷ chung quanh chờ đến mỏi eo đau lưng, cái bụng cũng càng đói, đến cuối cùng Nhạc Ngũ Âm rốt cục nhịn không được vươn tay quơ quơ trước mắt của Cố Thất Tuyệt: “Ách, quân thượng, ngươi đang làm gì thế?”
Giống như là cái gì cũng không thấy, Cố Thất Tuyệt Cố Thất Tuyệt giữ cằm ngẩng người nhìn nồi đồng, ai ai ai, ủ men, ủ men, nhìn một cái nồi đồng ủ men?
Liền biết sẽ là như thế này, Nhạc Ngũ Âm thở dài, thừa dịp Cố Thất Tuyệt không chú ý, ở phía sau chỉa chỉa đầu của hắn lại rất bất đắc dĩ mở ra.
Nga nga nga, hiểu, các tiểu tỷ tỷ nhạc khí bừng tỉnh đại ngộ, nhìn phía Cố Thất Tuyệt, trong ánh mắt đột nhiên có hơn vài phần đồng tình, thật đáng thương, tuổi còn trẻ đầu óc có chuyện rồi.
“Ngũ Âm nữ quan, ngươi thật giống như đang nói xấu bổn quân?” Cố Thất Tuyệt đột nhiên có chút hồ nghi quay đầu.
“Không có chuyện đó.” Nhạc Ngũ Âm lập tức quay đầu như không có chuyện gì xảy ra.
“Thật không có sao?” Cố Thất Tuyệt nhìn chằm chằm Nhạc Ngũ Âm hồi lâu, rốt cục quay trở lại, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm nồi đồng, thần tình chuyên chú như vậy…
Người này không cứu được, Nhạc Ngũ Âm rất cảm khái thở dài, lôi kéo Ngọc Địch nhi các nàng chuẩn bị đi ra: “Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi ra cửa đào đất…”
“Tốt rồi!” Cố Thất Tuyệt đột nhiên gật đầu.
“Ai, tốt cái gì…” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt quay đầu.
Còn chưa hỏi xong, nàng đột nhiên sỏa hồ hồ trừng lớn mắt hạnh. Không. Không chỉ là nàng. Ngay trong nháy mắt này. các tiểu tỷ tỷ đang muốn tản ra đều chú ý tới biến hóa kỳ dị trong nhạc phường ——
Ánh dương quang sau giờ ngọ nguyên bản sáng sủa, chẳng biết lúc nào xuất hiện mưa phùn tà phong, nước mưa trong suốt theo tà phong bay đến rơi vào trong nồi đồng nhộn nhạo tản ra rung động…
Một giọt, hai giọt, ba giọt, trong nháy, rung động trong nồi đồng trở nên càng ngày càng rõ ràng, một luồng linh khí bất khả xét đang từ chậm rãi dâng lên trong nồi đồng, từ từ chuyển hóa thành vụ khí ngân bạch như ẩn như hiện…
Vọng Thư Uyển
“Đây, đây là…” Nhạc Ngũ Âm cùng các tiểu tỷ tỷ nhạc khí hai mặt nhìn nhau, đột nhiên có chút hơi chờ mong.
“Có thể rồi.” Cố Thất Tuyệt giữ cằm cũng không biết từ đâu lấy ra một cần câu thanh thúy, thả vào trong nồi đồng.
Phách phách, một đám tiểu tỷ tỷ nhạc khí lại rất lại rất ngã vào trên tường, không sai, ngay trong ánh mắt các nàng kinh ngạc Cố Thất Tuyệt nửa nằm trên xe lăn, thản nhiên tự đắc giơ cần câu, thả vào trong nồi đồng rỗng…
Đây không phải đầu óc có lỗ hỏng, mà đầu óc này căn bản là cái hố to a!
Đám tiểu tỷ tỷ hóa đá tập thể đột nhiên lại rất chỉnh tề quay đầu nhìn Nhạc Ngũ Âm, người sau đã lệ rơi đầy mặt ngẩng đầu nhìn trời rồi, đừng hỏi, cái gì cũng đừng hỏi, ý nghĩ của người bệnh tâm thần rất rộng lớn…
Thật đáng thương a, trái lại Ngọc Địch nhi thấy rất là đồng tình, nhịn không được cẩn thận cắn ngón tay nhắc nhở: “Cái kia, tiền bối, ngươi có phải lầm cái gì hay không nha?”
“Lầm cái gì?” Cố Thất Tuyệt rất nhàn nhã nửa nằm trên xe lăn, lại nhấc cần câu lên một cái, “A, đúng, ta đã quên thả mồi câu rồi.”
Không có mao bệnh, hoàn toàn không có mao bệnh, một đám tiểu tỷ tỷ tất cả đều túc nhiên khởi kính, còn có một cônương đặc biệt nhiệt tâm đưa mồi câu đến.
Sau đóm ngay lúc Nhạc Ngũ Âm không đành lòng nhìn thẳng, Cố Thất Tuyệt tiếp tục đung đưa cần câu trong nồi đồng trống rỗng câu cá, câu cá còn sơn tiền chưa tính, hắn lại còn nhấp một hớp Long Tĩnh tiên trà, thản nhiên tự đắc ngâm ——
“Tây tắc sơn tiền bạch lộc phi, đào hoa lưu thủy quyết ngư phì, thanh nhược lạp, lục soa y, tà phong tế vũ…”
“Tà phong tế vũ?” Nhạc Ngũ Âm như có điều suy nghĩ nhìn bầu trời một chút.
“Tà phong tế vũ…” Cố Thất Tuyệt nhẹ nhàng nhấc cần câu lênm thản nhiên đọc lên vài từ cuối, “Bất, tu, quy…”
Rầm!
Trong nồi đồng sóng nhộn nhạo, linh khí tiên vân bốc lên, liền thấy cần câu thanh thúy hiện ra một đường vòng cung, sau giờ ngọ trong mua phùn, lưỡi câu lung lay lắc lư dĩ nhiên sinh ra một con cá chép kim sắc nhảy tới nhảy lui.
Phách phách, các tiểu tỷ tỷ nhạc khí ngã vào trên tường, bất quá lần này là bởi vì khiếp sợ.
“Chớ đờ ra, lấy cái xuống.” Cố Thất Tuyệt lắc lư cần câu.
“Nga nga nga…” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ mở to hai mắt, luống cuống tay chân bắt đầu hỗ trợ, “Ai ai ai, đây là cách không lấy vật… Chờ một chút, cá chép này, cá chép này có sáu má?”
“Lục má tiên lý?” Đám tiểu tỷ tỷ nhạc khí còn chưa lấy lại tinh thần, lúc này lại kinh ngạc một lần.
Mọi người đều biếtm hôm nay trong Minh Kính hồ gần tiên thành ẩn chứa một linh mạch, cá chép phổ thông có được linh mạch tẩm bổ, lâu ngày là có thể chuyển hóa thành lục má tiên lý, loại tiên lý này không chỉ có chất thịt tươi mới, hơn nữa có nhiều linh khí, là nguyên liệu nấu ăn thượng đẳng cực kỳ khó được, từ trước đến nay được những tu chân giả rất hoan nghênh.
Bất quá, bởi vì Minh Kính hồ cực kỳ rộng, số lượng lục má tiên lý lại cực kỳ có hạn, nên rất khó bắt được, có người nói tiên thị của Thiên Nguyên Tiên thành hôm nay đã có người lấy trên trăm linh thạch mà mua, nhưng dù cho như vậy vẫn phải xem vận khí.
Nên vấn đề đến, đám tiểu tỷ tỷ nhạc khí cắn ngón tay, tập thể nhìn nồi đồng, có phải hay không nha, đây rốt cuộc là làm sao làm được?
“Ngươi làm sao, ngươi làm sao làm được?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ nhấc tay hỏi.
“Thường thức a.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực nhìn nàng, “Biết làm cá không?”
“Ách. . .không biết.” Nhạc Ngũ Âm biểu thị rất xấu hổ.
“Sớm biết.” Cố Thất Tuyệt rất cảm khái thở dài, tiếp nhận ném cá chép kia vào nồi, thuận lợi đậy nắp lại gõ bàn một cái nói ——
“Tiên tức thực ti khoái, hương cần bích giản canh; thục tửu nùng vô địch, giang ngư mỹ khả cầu. . .”
Được rồi, hắn vừa niệm xong chưa được 1/3 giây, trong nồi đột nhiên truyền đến mùi thơm nồng nặc, Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt mở to hai mắt, theo bản năng cầm lấy cái nắp nồi, đột nhiên a một tiếng ——
Rất thần kỳ, cá chép kim sắc vừa rồi còn nhảy tới nhảy lui, lúc này đã bị nướng hồng, đoan đoan chính chính bày trong đĩa sứ ngân bạch, trên thân cá tươi ngon có rưới thịt mạt tương trấp nồng nặc, lại hợp với hành cắt vụn cùng hương cần, cái loại hương khí xông vào mũi này quả thực để người thèm nhỏ dãi không ngừng. . .
Như vậy cũng được, như vậy cũng được nha, đám tiểu tỷ tỷ nhạc khí mục trừng khẩu ngốc tập thể, cái bánh bơ nhỏ nhà người nga ——
“Giải ngao tức kim dịch, tao khâu thị bồng lai, thư tu ẩm mỹ tửu, thừa nguyệt túy cao đài. . .”
Nói đến hai chữ đài cao, hắn tiện tay mở nồi, liền thấy trong nồi đồng có một còn cua to, đến hành gừng tương dấm dầu đều phối xong, sau giờ ngọ gió nhẹ thổi qua, tản ra hương vị cua nồng nặc. . .
Rầm, Nhạc Ngũ Âm cùng đám tiểu tỷ tỷ nhịn không được rất chỉnh tề nuốt hầu hết một cái, Nhạc Ngũ Âm càng vẻ mặt mờ mịt: “Đợi lát, lần này không cần đọc thơ câu cua, trực tiếp có thể nấu luôn rồi?”
“Câu cá trước chỉ là làm nóng người, hiện tại đã rất nhuần nhuyễn rồi.” Cố Thất Tuyệt nhìn các nàng một mắt, suy nghĩ một chút lại hỏi, “Còn muốn ăn gì nữa?”
“Tôm!” Ngọc Địch nhi là người đầu tiên nhấc tay.
“Gà nướng!” Thanh Cầm nhi nhấc tay theo.
“Thịt bò hun!” Phía sau đá, tiểu tỷ tỷ cướp lời nhấc tay.
Yêu cầu thật nhiều a, Cố Thất Tuyệt nhìn các nàng bằng ánh mắt tội nghiệp, đột nhiên cảm thấy trách nhiệm rất to nặng, rất cảm khái thở dài, lại đậy nắp nồi tiếp tục niệm thơ ——
“Đông môn mãi trệ cốt, hải tương điểm tranh giới. Chưng kê tối tri danh, mỹ bất sổ ngư miết. . .”
“Thục tửu nùng vô địch, giang ngư mỹ khả cầu, chung tư nhất mính đính, tịnh thiếu nhạn trì đầu. . .”
“Tân tân cửu hoàng thiên hạ vô, sắc như nga hoàng tam tấc dư, đông môn trệ ngục canh cơ tuyệt, phì mỹ bất giảm hồ dương tô. . .”
Mỗi lần niệm một câu, trong nháy mắt, trong nồi đồng bưng ra hơn mười mỹ thực, cá ngân bạch như tuyết, xương sườn màu hồng xốp giòn, rượu trái cây màu da cam nhộn nhạo, vịt quay kim xán thơm nức, nhưng lại đều không phải là nguyên liệu nấu ăn phổ thông, đều là có chứa linh khí. . .
Một đám tiểu tỷ tỷ đã thấy ngón trỏ đại động, khóe miệng đều lộ vẻ trong suốt, Nhạc Ngũ Âm rất nỗ lực tự nói với mình phải rụt rè, thế nhưng cái bụng của nàng đã bán đứng tâm tình của nàng.
Có thể, Cố Thất Tuyệt hoàn thành món vịt quay cuối cùng, nguyên khí ngã vào xe lăn: “Linh lực của bổn quân đã trống không, các ngươi có thể nhân lúc còn nóng mà ăn, không cần khách. . .”
Ngao!
Mới sẽ không khách khí, một đám tiểu tỷ tỷ mãn nhãn tiểu tinh tinh, lập tức hoan hô xông tới, có người ăn cá chép, có người gặm càng cua, còn có người trực tiếp ôm xương sườn ~
Đây là đói bụng đã nhiều năm đi, Cố Thất Tuyệt rất đồng tình nửa nằm nhìn, thấy khóe miệng Tử Cổ nhi đều là tương dầu dấm, thuận lợi lấy khăn tay ra lau cho nàng: “Chớ nuốt, làm nữ quan dự bị của Linh Thư cung, sau này vấn đề thức ăn của các ngươi đều giao cho bổn quân phụ trách.”
Cái gì nữ quan dự bị, Nhạc Ngũ Âm chính gặm một khối xương sườn đột nhiên có loại cảm giác rất bất an, thầm nghĩ đây rốt cục muốn hạ thủ với bọn muội muội ngân gia sao?
Tử Cổ nhi trái lại rất cảm động, ôm nửa khối xương sườn nhỏ sỏa hồ hồ nhìn Cố Thất Tuyệt, trong đôi mắt sáng bắt đầu tích tụ vụ khí mông lung: “Anh anh anh, tiền bối, tiền bối tuy rằng đầu óc có lỗ hỏng, nhưng là thật ôn nhu ~”
“Như vậy, bổn quân đến tẩm cung trước.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang quay đầu, “Ngũ Âm nữ quan, tẩm cung của bổn quân ở đâu?”
“Ách. . .kia!” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt tiện tay chỉ một cái.
Tốt, Cố Thất Tuyệt gật đầu, cứ như vậy tự đẩy xe chậm rãi vào phòng trống, xa xa còn có thể nghe được hắn lẩm bẩm: “Ân, chờ bổn quân khôi phục linh lực, có lẽ sẽ ngâm thêm tòa cung điện ra ở tạm?”
Cung điện, còn có cung điện?
Trong viện, trước bàn gỗ, một đám tiểu tỷ tỷ nhạc khí ngây ngốc đờ ra, tưởng tượng tình cảnh vào ở cung điện hoa lệ, mấy giây sau, Ngọc Địch nhi đột nhiên mãn nhãn tiểu tinh tinh, ôm cổ Nhạc Ngũ Âm ——
“Tỷ tỷ, ngươi mới vừa nói, vị tiền bối này là ngươi nhặt được?”
“Ách, coi như là vậy đi, làm sao vậy?
“Nhặt được ở đâu?”
“Bạch Cốt. . . Chờ một chút, các ngươi muốn đi đâu?”
” Chúng ta muốn đi nhặt thêm mấy người về nữa nha!”
“. . .”