Chương 2: Q1 - THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG - CHƯƠNG 1: NHẮM MẮT NÓI LỜI THẬT LÒNG

Thư Linh Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Q1 – THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG – CHƯƠNG 1: NHẮM MẮT NÓI LỜI THẬT LÒNG
Editor: Luna Huang
Đêm khuya trong Bạch Cốt sơn, vẫn như cũ ánh trăng mờ nhạt…
Cố Thất Tuyệt giữ cằm lười biếng tựa ở trên bia mộ đá, chờ chút linh lực còn sót lại tụ tập lại để hắn có thể kéo nửa thân dưới ra ngoài.
Tương đối hỏng bét là mây đen đêm khuya dần dần dày đặc, thoạt nhìn tùy thời cũng sẽ có mưa, mà làm một thư linh ghét nhất ngoại trừ sâu ra chính là mưa, lúc nào cũng có thể để trang sách bị ướt. . .
“Trời mưa thực sự là chuyện phiền phức.” Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, rất cảm khái thở dài, “Lần trước, ta làm ướt mình, còn là Tử Viết các nàng dùng bàn ủi giúp ta. . .”
Tựa hồ nghĩ tới chuyện cũ gì không muốn nghĩ tới, hắn cau mày một cái lại trầm mặc một hồi, đột nhiên hữu khí vô lực dựa trên bia mộ đá: “Ngô, ngủ một giấc mấy nghìn năm, cảm giác cả người đều nguyên khí bất túc, còn giống như có chút cảm mạo ho khan phát sốt?”
Khi nói chuyện, giọt mưa thứ nhất đã hạ xuốn còn rơi xuống trước bia mộ, Cố Thất Tuyệt ngẩng đầu nhìn câu thơ lân hỏa xoay quanh đang tản ra trên bầu trời một chút, tập trung linh khí còn sót lại lay động trên bia mộ, trái trái phải phải, phải phải trái trái, ra ra vào vào, chín cạn một sâu. . .
Ân, luôn cảm thấy quái quái chỗ nào?
Thật là nguyên khí đại thương a, giằng co nửa ngày cũng không tự lôi ra được, hắn rất hư nhược thở dài, đột nhiên có chút tưởng niệm sỏa nựu (Luna: cô nương ngốc) vừa đào tẩu lúc nãy ——
“Cho nên nói, tín nhiệm cơ bản giữa người và người, có lẽ ban nãy trước tiên ta nên. . .”
Bộp bộp bộp ~
Còn chưa kịp nói xong, xa xa trong bóng tối đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp, gần mấy giây Nhạc Ngũ Âm vừa rời đi không bao lâu đột nhiên lại má ngọc ửng đỏ thở hổn hển vọt trở về.
“Ân? Cố Thất Tuyệt hơi ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Ách?” Nhạc Ngũ Âm đồng dạng vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ tới bản thân lại lạc đường về đây.
Bất quá sau mấy giây, ánh mắt của nàng hơi hạ, thấy Cố Thất Tuyệt hư nhược nửa tựa trên bia mộ đá không khỏi thốt lên: “Đi mau, lũ Hoàn Phong tặc giết quỷ cũng không chớp. . .”
Keng!
Lời còn chưa dứt, một đạo kiếm quang thanh sắc từ trong sương mù dày đặc phóng tới, hầu như đồng thời mấy thân ảnh màu đen lao ra khỏi sương mù dày đặc, dữ tợn hung ác cười lạnh một tiếng: “Chạy đi đâu, mang thượng cổ tùng mặc giao. . .ách?”
Được rồi, mấy giây sau, chờ thấy Cố Thất Tuyệt suy yếu tựa ở trên bia mộ đá, mấy tu chân giả của Toàn Phong tặc này cũng ngẩn người, đặc biệt thấy nửa người dưới của Cố Thất Tuyệt còn. . .
“Kẹt rồi.” Cố Thất Tuyệt rất thành khẩn lại giải thích một lần.
(Luna: Ông này tỉnh bơ à, mấy ông có tính cách thế này thường hay để người khác tức hộc máu lắm. Ví dụ như, thằng em nhà ta)
Cái quỷ gì, mấy người Toàn Phong tặc hai mặt nhìn nhau, thế nhưng sau một khắc, thủ lĩnh dẫn đầu Toàn Phong tặc lập tức hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đằng đằng sát khí nhằm phía Nhạc Ngũ Âm: “Đừng động tên kỳ quái kia, giải quyết con tỳ bà tinh này trước!”
“Ta kỳ quái ở đâu?” Cố Thất Tuyệt nói thầm sờ sờ cằm.
Nhìn nhìn lại bên kia, mấy người Toàn Phong tặc đã xông lên, kiếm quang gào thét tới, trong nháy sắp đánh trúng Nhạc Ngũ Âm: “Chính là một con tỳ bà tinh, còn muốn trốn?”
Nhạc Ngũ Âm tức cành hông không chỗ phát tiết, nhất thời thở phì phò kích thích dây đàn tỳ bà, vài đạo âm ba khinh minh bắn trúng kiếm quang: “Chạy cái bánh bơ nhỏ nhà ngươi, cô nãi nãi không phát uy ngươi thực sự khi ta là cây sơn trà a!”
Dưới ánh trăng mờ nhạt, trong kiếm quang giao thác, dáng người mạn diệu của nàng thuận gió lướt qua, dường như phi thiên tiên nữ trên bích họa, cung váy nga hoàng sắc ti đái phất phới cùng gió, ngón tay ngọc nhỏ kích thích dây đàn tỳ bà, khinh long mạn niệp mạt phục khiêu, âm ba như ngọc châu trên mâm khẽ động vang lên, hóa thành nhộn nhạo rung động đẩy, liên tục lùi kiếm quang gào thét phóng tới.
Trong nháy, song phương đã hỗn chiến với nhau, nghe nói là cây sơn trà. . . Sai, tỳ bà tu luyện thành tinh Nhạc Ngũ Âm tiểu tỷ tỷ, tuy nói trong chiến đấu kịch liệt nhưng khi nhìn lại gióng đàn hát ưu nhã, cầm huyền khẽ vang âm ba nhộn nhạo lại có thể lấy một địch ba, ngạnh sinh sinh chặn mấy tu chân giả của Toàn Phong tặc.
Không nghĩ tới đối phương còn có thể phản kháng, mấy tu chân giả của Toàn Phong tặc giận tím mặt, thôi động kiếm quang gào thét vây công: “Tiểu nựu, giao thượng cổ tùng mặc ngươi vừa tìm được ra đây, tạm tha ngươi một mạng!”
“Nằm mơ!” Nhạc Ngũ Âm sợ quỷ không sai thế nhưng không sợ người a, ngón tay ngọc khẽ búng thôi động âm ba phản kích, “Hỏa thực phí tài liệu tu luyện yên chi phấn nước của ngân gia cộng thêm phí nuôi dưỡng mười một muội muội của tháng sau, tất cả đều trông cậy vào khối tùng mặc này. . .”
Ân, nghèo là nguyên động lực, vị tỳ bà tiểu mỹ nhân này toái toái niệm nhất thời tiềm lực bạo phát, mười ngón hóa thành hư ảnh thôi động âm ba càng tăng lên vài phần.
Mấy người Toàn Phong tặc bị công trở tay không kịp, nhưng thủ lĩnh dẫn đầu kia chỉ giật mình, chợt động vai phía sau có một thanh ma kiếm đen kịt phóng lên cao, đón gió hóa thành vô số kiếm quang dường như bão tố cuộn trào mãnh liệt mà đến.
Lấy làm kinh hãi, Nhạc Ngũ Âm trong nhe răng cười cuộn trào mãnh liệt kéo tới không khỏi liên tiếp lui về phía sau mấy người Toàn Phong tặc thừa cơ vây công, thủ lĩnh dẫn đầu càng đắc ý nhe răng cười: “Tư vị thế nào? Chuôi tật phong thành ma kiếm này chính là bổn tôn tìm ba mươi năm, tiêu hao vô số tâm huyết luyện chế mà thành, có thể là nói. . .”
“Có thể là nói không có thiên phú luyện khí.” Thanh âm hữu khí vô lực thình lình từ bên cạnh truyền đến.
“Ách?” Mấy người Toàn Phong tặc đang chiến đấu ngạc nhiên im lặng quay đầu.
Đang trong tầm mắt kinh ngạc của bọn hắn, Cố Thất Tuyệt bên kia suy yếu tựa ở trên bia mộ chính hữu khí vô lực giơ tay lên, vẻ mặt thành khẩn: “Cái kia, ba mươi năm, nếu như lấy để làm chút gì khác kiếm được linh thạch, nên mua được vài thanh thành ma kiếm?”
Hình như, hễ không cẩn thận liền là chân tướng rồi?
Khóe miệng của thủ lĩnh Toàn Phong tặc co quắp, hai mặt nhìn nhau với mấy người Toàn Phong tặc, dừng lại mấy giây đột nhiên lần thứ hai gầm lên công về phía Nhạc Ngũ Âm: “Đủ rồi, chờ giải quyết rồi tiểu nựu này xong, mới đối phó hồn đạm bên kia!”

“Sợ các ngươi nga!” Mắt hạnh của Nhạc Ngũ Âm trợn tròn, âm ba liên tục đánh ra, “Cô nãi nãi tu luyện ngũ âm thuật mấy trăm năm, chỉ cần tỳ bà ngọc thạch trong tay dù cho hơn trăm người vây công cũng đừng nghĩ. . .”
“Thế nhưng ngực ngươi quá lớn a!” Thanh âm hữu khí vô lực lại vang lên.
Trong tầm mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Cố Thất Tuyệt hư nhược bên kia lại rất thành khẩn bồi thêm một câu: “Ngực quá lớn ảnh hưởng đến tư thế chính xác ôm tỳ bà, ta kiến nghị ngươi hít sâu một hơi, như vậy có thể tăng hiệu suất khảy đàn lên một phần ba nữa.”
Vắng vẻ, vắng vẻ đến mê mệt. . .
Nhạc Ngũ Âm cùng mấy người Toàn Phong tặc mục trừng khẩu ngốc, đưa mắt nhìn nhau mấy giây lại cùng nhau nhìn ngực của Nhạc Ngũ Âm một chút, đột nhiên nhất tề quay đầu gầm lên: “Câm miệng, ngươi rốt cuộc là giúp bên nào?”
(Luna: Ông này không bị đánh là phúc tu của mười mấy đời tổ tiên haha)
“Được rồi. . .” Cố Thất Tuyệt rất thành khẩn gật đầu tiếp tục dựa vào bia mộ khôi phục linh lực.
Nhìn nhìn lại bên này, Nhạc Ngũ Âm cùng mấy người Toàn Phong tặc còn đang chiến đấu, đáng lưu ý chính là Nhạc Ngũ Âm bất tri bất giác thật đúng là dựa theo thuyết pháp của mỗ gia hỏa, hít một hơi thật sâu điều chỉnh tư thế ôm tỳ bà, sau đó nàng đột nhiên ngạc nhiên phát hiện tựa hồ tốc độ của âm ba thúc giục biến nhanh.
Cứ như vậy, mấy người Toàn Phong tặc dần dần có chút không chịu nổi, thủ lĩnh dẫn đầu kia nhịn không được hổn hển: “Loạn cái gì, linh lực của tỳ bà tinh này không đủ!”
“Vấn đề là. . .” Trong bóng tối lại bay tới một câu yếu ớt, “Linh lực của các ngươi cũng không đủ. . .”
Mù nói cái gì cũng quá thật, quả thực quá đâm tim!
Mấy người Toàn Phong tặc vẻ mặt co quắp hết lần này tới lần khác người suy yếu dựa vào mộ bia nào đó lại ký thần bổ đao ——
“Hơn nữa, lực khôi phục của nữ tử này mạnh hơn nam nhân. . .”
Con mẹ nó, chịu đủ rồi!
Không thể nhịn được nữa, mấy người Toàn Phong tặc đỏ toàn mặt, đột nhiên bỏ qua Nhạc Ngũ Âm, gầm thét nhằm phía Cố Thất Tuyệt bên kia, đặc biệt cái mèo gì, giải quyết hồn đạm thần phiền này trước mới nói.
“Cẩn thận!” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được ngạc nhiên hô.
“Đưa tùng mặc qua đây.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực nhìn nàng.

“A?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ mở to hai mắt, nhìn phía khối tùng mặc vừa lấy được chưa bao lâu kia.
Vọng Thư Uyển
Sau một khắc, nàng chưa kịp quyết định, khối tùng mặc này tựa như bị dẫn động rất tự giác bay lên trời, xẹt qua một đường cong ưu mỹ trên không trung vừa vặn rơi vào trong tay của Cố Thất Tuyệt.
Hầu như đồng thời đám Toàn Phong tặc gầm thét vọt tới giữa đường: “Hồn đạm ăn nói ác độc, đưa. . .”
Răng rắc!
Cố Thất Tuyệt cắn tùng mặc một cái, không sai, ngay khi tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người hắn cư nhiên cắn tùng mặc cứng rắn một cái rất mau nhai nhai, răng rắc, răng rắc, giống như là nhai bánh tùng. . .
Mắng chửi, mấy người Toàn Phong tặc tất cả đều trợn mắt hốc mồm, chờ một chút, tình huống gì, người này dĩ nhiên, dĩ nhiên ăn tùng mặc?
“Đi!” Chuyện có khác thường tức là yêu, thủ lĩnh dẫn đầu Toàn Phong tặc gầm lên một tiếng, không chút do dự quay đầu bỏ chạy.
Thế nhưng đã không còn kịp rồi. . .
Cố Thất Tuyệt ăn tươi nuốt sống nửa khối tùng mặc, cảm thụ được một chút linh lực tùng mặc mang tới hình như sinh ra vài phần men say rất nhỏ, há mồm phun ra mùi rượu, thuận thế vén tai áo cẩm bào trắng thuần lên, dưới ánh trăng mờ nhạt nhanh nhẹn như ngọc sơn đứng dậy.
Phong cách này trở nên có chút nhanh, Nhạc Ngũ Âm ở bên phụ trách ăn dưa nhịn không được dụi mắt.
Giờ khắc này, Cố Thất Tuyệt vừa rồi còn hữu khí vô lực giống như là đột nhiên thay đổi thành người khác, tùy tiện vén tay áo nâng tay lấy ngón tay làm bút phiêu nhược phù vân ở trên hư không, kiều nhược kinh hồng thoăn thoắt mấy hàng mực nồng cuồng thảo nhẹ nhàng sảng khoái lâm ly cũng đã ngưng tụ thành hình ở trên hư không ——
“Bắc phong quyển địa bạch thảo chiết
Hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết
Hốt như nhất dạ xuân phong lai
Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai!”
Trong sát na, mấy hàng thơ gào thét bay lên không, dường như phi điểu đuổi theo đám Toàn Phong tặc, thủ lĩnh dẫn đầu Toàn Phong tặc hết hồn chợt gầm lên một tiếng, bỗng nhiên quay người rút kiếm chém rụng!
Một cách không ngờ, mấy hàng thơ bị kiếm quang chém trúng tất cả đều hóa thành mặc sắc nhàn nhạt, vô thanh vô tức tiêu tán ở trong không khí, mấy người Toàn Phong tặc mục trừng khẩu ngốc hai mặt nhìn nhau, đột nhiên không kiềm hãm được lộ ra sắc mặt vui mừng: “Cho nên nói, chỉ là làm bậy. . .”
Oanh!
Lời còn chưa dứt, hư không chấn động, cuồng phong gào thét!
Nguyên bản khoảng không đêm tối lờ mờ, vào thời khắc này chợt xé mở chỗ hổng, cuồng bạo phong tuyết ngân bạch sắc dường như triều dâng sóng lớn đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt che mất thiên địa, bao phủ toàn bộ đất trống trong rừng vào ở bên trong!
“Vì sao, vì sao trời thu sẽ có bạo phong tuyết?” Mấy người Toàn Phong tặc sanh mục kết thiệt ngẩng đầu, trong tầm mắt kinh hãi của bọn họ, lông ngỗng đại tuyết mang theo lực lượng phá hủy vạn vật cuốn tới không thể đỡ, trực tiếp nuốt chửng bọn họ.
“Hốt như nhất dạ xuân phong lai
Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai. . .”
Tiếng ngâm xướng thanh nhã còn thản nhiên quanh quẩn trong hư không, bạo phong tuyết lại đột nhiên tiêu tán vô hình, đợi được vầng trăng sáng lần thứ hai nhô lên, ánh trăng mờ nhạt lại soi khắp đất lớn, mảnh đất trống trong rừng chỉ còn lại có mấy tượng băng, xuyên thấu qua băng tuyết bên ngoài thậm chí còn có thể rõ ràng nhìn thấy biểu tình kinh khủng của mấy người Toàn Phong tặc. . .
Không khí, phảng phất đọng lại vào giờ khắc này.
Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ trừng lớn mắt hạnh, nhìn mấy người băng đã không còn khí tức không còn sự sống nào, ôm tỳ bà tròn sửng sốt nửa khắc đồng hồ, đột nhiên nhịn không được rùng mình: “Làm sao sẽ, làm sao sẽ. . . Chờ một chút, Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai, không phải ý là hoa nở sao?”
“Vừa vặn tương phản, đây là thủ pháp thi nhân ví dụ, để hình dung bạo phong tuyết ở biên cương.” Thanh âm thản nhiên tự đắc từ trong hư không truyền đến.
“Di?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ ngẩng đầu.
vongthuuyen.com
Dưới một vầng trăng tròn tỏa sáng, Cố Thất Tuyệt thuận gió đứng ở trong hư không, cẩm bào trắng thuần như tuyết, cẩm đái nghênh phong bay phất phới, rồi lại phiêu nhiên đứng chắp tay, phảng phất như đạp thang vô hình từng bước từng bước đi xuống hư không. . .
Đáng lưu ý chính là, mượn trùng kích linh lực, hắn đã thoát khỏi vòng vay của bia mộ đá, trong chớp nhoáng này, khi hắn hơi cúi đầu nhìn phía Nhạc Ngũ Âm, vô số ma trơi thảm lục bay lượn chung quanh hắn, cấu thành vô số câu thơ như mấy con chim biết bay. . .
Cái bánh bơ nhỏ nhà ngươi nga!
Nhạc Ngũ Âm đột nhiên hết hồn, hàm răng khanh khách run lên, nhanh nhặt tỳ bà ngọc thạch lên: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi muốn cướp tiền hay cướp sắc?”
Phanh!
Còn chưa kịp nói xong, Cố Thất Tuyệt chính đạp phá hư khoảng không đi tới đột nhiên dưới chân lảo đảo một cái, trực tiếp tới một trụy trên cao thẳng tắp ngã vào trong lòng Nhạc Ngũ Âm, hơn nữa đầu vùi vào giữa bộ ngực sữa kia. . .
Tiếp xúc thân mật cỡ nào, Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ ôm hắn, đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng, yêu yêu yêu, ngân gia có phải bị chiếm tiện nghi rồi hay không, chiếm tiện nghi rồi, tiện nghi, nghi. . .
“Cảm giác, sắp rời khỏi thế giới này rồi. . .” Ngay lúc nàng ngây ngô, Cố Thất Tuyệt rất hư nhược mở mắt vẻ mặt tái nhợt lộ ra cười khổ, đến liên thanh cũng trở nên yếu không thể nghe thấy.
“Xin, xin lỗi.” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên có chút không đành lòng, lại nghĩ tới đối phương vừa mới cứu mình, càng thêm vài phần áy náy, “Xin lỗi, ta không có thể giúp đỡ ngươi, nếu như, nếu có cái gì ta có thể làm. . .”
“Có thể làm sao?” Cố Thất Tuyệt nằm ở trong ngực nàng, ánh mắt trống rỗng nhìn nàng, phảng phất thân thể cũng trở nên lạnh, nhưng qua cực kỳ lâu, hắn rốt cục hữu khí vô lực vươn tay, dường như dùng một chút khí lực cuối cùng run rẩy giơ lên nửa khối tùng mặc còn dư lại ——
“Mang Đưa cái này, cắt sợi nhỏ, cắt nhỏ và đều một chút, sau đó làm một chén mì thịt bò kho tàu, để tùng mặc cắt sợi nhỏ vào trên mặt canh, nhất định phải nóng hôi hổi. . . Còn có, nhớ kỹ chớ cho rau thơm, hành cũng không cần!”
(Luna: Sắp chết mà cũng kén chọn ghê, bất quá ta không ghét, bởi vì. . .giống ta)