Chương 96: 96: Đường Hạo Cảm Ơn Anh End

Thư Ký Toàn Năng Của Đường Tổng

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Tối đó, Lâm Nhã ra ngoài đi ăn và đến rạp chiếu phim cùng Từ Côn, mặc cho Đường Hạo có ầm ĩ gửi tin nhắn phản đối.
Bộ phim kinh dị mà hai người xem nói về một gia đình bị ma ám, tuy rằng có rất nhiều cảnh máu me be bét, nhưng Lâm Nhã vẫn rất bình tĩnh, suốt quá trình xem chưa từng la hét lấy một lần.

Những cô gái xung quanh thì không giống vậy, cả rạp chỉ toàn là tiếng thét chói tai…
Đến cảnh người mẹ bị ma kéo lê trên sàn nhà, âm thanh hoảng sợ của mọi người càng to hơn, đặc biệt là cô gái ngồi cạnh Lâm Nhã, âm lượng lớn gấp đôi người khác.

Thấy Lâm Nhã hơi nhíu mày, Từ Côn dùng tay che tai lại cho cô rồi chậm rãi lên tiếng:
“Ồn lắm à?”
Cô không nghe được, quay sang hỏi:
“Cậu nói gì cơ?”
Từ Côn mỉm cười, nụ cười như gió xuân ấm áp.

Cậu bịt kín tai cô rồi thì thầm:
“Tôi nói tôi thích cậu.”

Chàng trai vừa dứt lời, phim chuyển sang cảnh khác không còn đáng sợ nữa, âm thanh ồn ào xung quanh cũng dừng lại.

Lâm Nhã sờ sờ lỗ tai có chút khó chịu của mình, nói với Từ Côn:
“Ban nãy cậu nói gì thế?”
Từ Côn lắc đầu cầm lấy ly nước bên cạnh lên uống một hớp, ánh mắt không được tự nhiên, cứ liếc sang nơi khác.
Đây có lẽ là lần cuối cùng bọn họ đi xem phim cùng nhau, mai sau Lâm Nhã gả cho tên họ Đường kia, cậu sẽ không làm phiền cô nữa.
Lâm Nhã chống mắt lên cố xem cho hết bộ phim, thật ra phim cũng rất hay, nhưng mấy cô gái xung quanh la hét quá to khiến cô mất tập trung, không được thoải mái lắm.
Đợi mọi người đi hết rồi, Lâm Nhã mới quay sang nhìn Từ Côn.
Trong rạp vắng lặng chỉ còn hai người và nhân viên trông rạp, ánh mắt của cô quá chăm chú khiến Từ Côn hơi chột dạ.

Cậu vội đá sang chuyện khác:
"Định hỏi cậu bao giờ kết hôn?"
"Không rõ nữa… có lẽ là năm bảy năm gì đó?" Lâm Nhã rũ mi mắt, trong lòng không xác định rõ được tương lai sẽ thế nào.
“Anh chị ơi, phim chiếu xong rồi, mình di chuyển ra rạp giúp em với.” Nhân viên trông rạp lên tiếng nhắc nhở bọn họ, Lâm Nhã cũng không tiếp tục tán gẫu nữa mà đứng lên rời đi.
Hai người lái xe ra khu vui chơi, sau đó quyết định đi dạo xung quanh.

Từ Côn hôm nay im lặng một cách khác thường, hỏi cái gì cũng ậm ờ không đáp làm Lâm Nhã khó xử vô cùng.
"Từ Côn…" Thật ra những lời cậu nói trong rạp, tôi đều nghe được rồi.
Lâm Nhã rất muốn nói với cậu ấy câu này, lại bị một nụ cười khẽ của cậu chặn ngang cổ họng.
Chàng trai với khuôn mặt xinh đẹp và nụ cười ấm áp trước mắt cô như hóa thành thiên sứ, trông cậu ấy thật nổi bật dưới ánh đèn lấp lánh nhiều màu.
Từ Côn đứng đối diện Lâm Nhã, cất giọng nhẹ nhàng:
"Kiếp sau chúng ta còn có thể gặp nhau không?"
Lâm Nhã ngẩng đầu nhìn vòng quay cách đó không xa, khẽ đáp:
"Kiếp sau nếu vẫn nhớ chuyện kiếp này, tôi nhất định sẽ đi tìm cậu."
"Hứa nhé." Chàng trai đưa ngón tay út về phía cô.
Lâm Nhã gật đầu chắc chắn, móc ngoéo với cậu: "Ừ.


Tôi là người rất giữ lời mà."
Hai người dạo quanh khu vui chơi một vòng, thử sức với trò gắp thú nhưng không thành, đành đi mua vài món ăn vặt ăn cho đỡ chán, sau đó đi hát karaoke và uống chút rượu rồi mới nói lời tạm biệt.

Cảm giác giống như một buổi hẹn hò bình thường của các cặp đôi ngoài kia.
Về đến phòng, Lâm Nhã mệt mỏi ngả lưng xuống giường lớn.

Nghĩ đến bí mật mà Từ Côn luôn cố gắng che giấu bấy lâu nay, cô không cách nào ngủ được, mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Từ Côn là người đã từng ở bên cạnh giúp đỡ và âm thầm ủng hộ cô suốt hai kiếp, bất kể cô làm chuyện gì.

Tình cảm của cô với cậu ấy còn sâu nặng hơn ai hết, thậm chí là Đường Hạo.

Đáng tiếc… đó không phải tình yêu, mà là tình thân.
Lâm Nhã đặt tay lên trán, thầm mong cậu ấy sẽ tìm được một người phù hợp.
...
Chẳng mấy chốc liền đến ngày Đường Hạo đi công tác về, anh thật sự mang theo rất nhiều quà cho cô và cả gia đình cô, món nào cũng đắt đến mức cô không đành lòng.

Khi biết được giá trị của chúng, bố mẹ cô không nói hai lời đã xem anh như người nhà, vô cùng nhiệt tình tiếp đón anh.
Lâm Nhã không mặn không nhạt đối đáp với bố mẹ, họ hỏi gì thì trả lời đó, thái độ rất hời hợt.


Kỳ lạ là bố mẹ cô cũng không quan tâm cô thế nào, chỉ lo tìm hiểu gia thế của Đường Hạo.
Nhận thấy cô thư ký nhỏ của mình khó chịu, Đường Hạo ngượng ngùng chào tạm biệt bố mẹ cô và xin về sớm.
"Con không ở lại chơi thêm à?" Mẹ Lâm nhìn chàng trai giàu có trước mắt, có chút không nỡ để anh đi.
"Vâng, ngày mai cháu còn việc ở công ty, có thời gian cháu sẽ quay lại."
Đường Hạo lễ phép cúi đầu chào, anh đã nói thế, bọn họ cũng không tiện giữ lại nữa.
Nói thật là hai người rất hài lòng về chàng rể tương lai này, làm cấp trên của Lâm Nhã, có nhà có xe còn mang quà đắt tiền đến cho họ, họ đòi hỏi gì hơn nữa chứ? Nuôi con gái lớn đến chừng này cũng chỉ mong nó gả đến một gia đình khá giả, tìm về vốn liếng những năm qua, bây giờ ước mơ sắp thành hiện thực rồi!
Lâm Nhã hiểu được vị trí của mình trong gia đình, từ nhỏ liền âm thầm ngăn cách họ, không cố gắng bù đắp tình cảm.
Đường Hạo nắm tay cô đi ở phía trước, bóng lưng cao lớn vững chắc của anh thật khiến người khác yên tâm.
Cô siết chặt cánh tay anh, khóe môi nhẹ cong lên, cả khuôn mặt và ánh mắt đều ngập tràn hạnh phúc.

Kiếp này, có lẽ việc làm đúng đắn nhất của cô chính là đã mặt dày tiếp cận anh.
Lâm Nhã nhón chân in lên má anh một nụ hôn, cười nói:
"Đường Hạo, cảm ơn anh."