Đăng vào: 12 tháng trước
Nói xong, Bạch Nguyễn vội vàng chộp lấy đồi hài thỏ trong tay Lang Tĩnh Phong, mở hộp chuyên đựng dày ra—- Hộp chuyên đựng dày này ban đầu là một hộp đựng mạt trượt, bên trong được chia thành từng ô nhỏ ban đầu chỉ dùng để đựng mạt trượt, hiện giờ bị Bạch Nguyễn dùng đựng giầy —- đem bốn chiếc hài bị rơi ra ngoài bỏ vào trong.
Lang Tĩnh Phong nhìn thấy một hộp toàn hài mới có cũ có, trên mặt hiện ra một chữ “trộm” rất lớn.
Có thể nói là lòng muông dạ thú, đó là điều hiển nhiên.
Bạch Nguyễn liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu cẩn thận đếm lại.
Lang Tĩnh Phong thất vọng nói: “Đừng đếm”.
Bạch Nguyễn không chỉ kiên trì đếm xong còn nói là con số: “Bỏ đi những chiếc bị hư, còn lại 56 chiếc”.
Lang Tĩnh Phong chậc một tiếng, không lấy được giày trắng nhỏ của thầy Bạch nên không vui.
Giúp Bạch Nguyễn thu dọn phòng xong, Lang Tĩnh Phong kêu xe về nhà lấy những đồ cần dùng cho ngày mai đi học, Bạch Nguyễn cực kỳ lo lắng ở trong thư phòng chuẩn bị cho trận chiến.
Các loại bùa cơ bản thường dùng khi Bạch Nguyễn còn dư yêu lực sẽ vẽ tích trữ, cũng giống như con người luôn để thuốc cảm và thuốc tiêu chảy ở trong nhà, cậu chuẩn bị một hộp đầy toàn bùa hấp thu khí bẩn giúp lòng người yên tĩnh hỗ trợ tu luyện, bản chất của ma là khí bẩn, cho nên có thể bị thương bởi bùa thanh tịnh, tuy nói trình độ thương tổn cũng không cao, nhưng có so với không có thì vẫn tốt hơn, có thể suy yếu đi chút nào hay chút ấy.
Vẽ bùa thanh tịnh xong, Bạch Nguyễn lại vẽ bùa hộ thân, ưu điểm của bùa chú là người dùng bùa không nhất thiết phải vẽ bùa, sau khi vẽ xong những bùa chú này, ngay cả Lang Tĩnh Phong không hề biết gì về bùa chú cũng có thể dùng.
Sau khi vẽ xong một lá bùa, lại lấy một miếng cà rốt mà Lang Tĩnh Phong tự mình gọt, khi yêu lực không còn lại bao nhiêu, bánh ngọt cũng đã bị ăn không còn lại bao nhiêu.
Bạch Nguyễn gom hai lá bùa lại, xoa xoa cái bụng nhỏ ăn uống no đủ, trong lòng ấm áp vui vẻ, nhịn không được nghĩ tới sinh nhật của Lang Tĩnh Phong mình có phải cũng nên có qua có lại không, làm một cái bánh ngọt sườn lợn chân gà thịt ba chỉ có hắn.
Nhưng thầy giáo chủ động làm sinh nhật cho học sinh có phải không tốt lắm hay không, nhất là Lang Tĩnh Phong còn…..
Lỗ tai của Bạch Nguyễn hơi nóng lên, trong lòng thấp thỏm xuy xét, nghĩ thầm chỉ cần vứt bỏ những thứ trẻ con yêu thích, biến sinh nhật có hơi thở của học tập, có hiệu quả thúc giục người khác tiến về phía trước, chắc là không sao.
Hai giờ sau, Lang Tĩnh Phong thu dọn đồ đạc xong trở lại, bao lớn bao nhỏ không giống như là ở tạm hai ngày mà giống như là chuyển nhà.
“Bà chuẩn bị nhiều đồ cho con, chúng ta cứ chiếm một địa bàn ở nhà cậu ấy trước”.
Bà Trương cười nháy mắt với thiếu gia có vẻ cuồng dã nhưng thực ra khá ngây thơ, truyền thụ kinh nghiệm: “Đồ đạc của con để trong nhà cậu ấy, dù sao cũng sẽ nhắc nhở cậu ấy nhớ tới con, hơn nữa lần sau con tới ở cũng sẽ thuận tiện hơn”.
Lang Tĩnh Phong vui vẻ: “Ồ, bà thật hiểu biết”.
Bà Trương vui vẻ xếp quần áo vào va li cho Lang Tĩnh Phong: “Bà là người từng trải, sáng sớm con kêu bà khắc củ cải là tặng cho cậu ấy phải không? Là thỏ đực sao? Thỏ yêu rất hiếm đấy”.
Lang Tĩnh Phong mỉm cười dạ một tiếng rồi nói: “Là một con thỏ trắng nhỏ”.
Bà Trương hình như nghĩ tới cái gì, nét vui vẻ hơi giảm, mặt lộ vẻ lo lắng nói: “Thỏ yêu là người như thế nào bà không biết, nhưng thỏ đều….
Tìm một con thỏ vậy sau này con sẽ vất vả, vậy bà bà nấu thận dê cho con ăn nhiều một chút”.
Lang Tĩnh Phong: “….”
Thật ra cậu đã nghĩ tới.
Nhưng trước khi tốt nghiệp trung học thầy Bạch hình như không cho cậu cơ hội.
“Các bạn học ở trường mới thì sao? Không sợ con sao?” Bà Trương vui vẻ hóng bát quái.
“….
Coi như vậy, lúc trước sợ, hiện giờ không sợ”.
Lang Tĩnh Phong nói mập mờ: “Bà khoan nói với cha mẹ con, nếu không mẹ con sẽ đánh con”.
Bà Trương vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm, con thấy bà có khi nào tố cao con chưa….
Vậy sau này trong nhà không ăn thịt thỏ nữa sao?”
“Đời này cũng không ăn”, Lang Tĩnh Phong cười: “Sau này bà đừng mua nữa.”
Lang Thiến và Lang Viễn Sơn bình thường cũng mặc kệ những việc nhỏ nhặt trong nhà, những nguyên liệu nấu ăn trong nhà, ba bữa cơm ăn cái gì, đều do bà Trương định đoạt, trên bàn không có thịt thỏ là chuyện rất đơn giản.
“Được”.
Ánh mắt bà Trương cứng rắn: “Được sau này cả nhà chúng ta đều chừa thỏ ra….
Đã dọn xong đồ đạc rồi, con đi đi, mẹ con về bà sẽ nói con tới nhà bạn học ở hai ngày, sau đó bà sẽ mật báo cho con, nếu mẹ con tức giận bình thường thì con nhận điện thoại dỗ dành con bé một chút, nếu mẹ con cực kỳ tức giận thì con khoan nhận, chờ mẹ con hết giận rồi hãy nhận sau”.
Lang Tĩnh Phong nhịn cười: “Được”.
Bạch Nguyễn nhìn Lang Tĩnh Phong mang tới bao lớn bao nhỏ, vẻ mặt hơi cứng ngắc: “Em… Ở có hai ngày, mang nhiều đồ như vậy làm gì?”
Lang Tĩnh Phong không quan tâm da mặt nói: “Bình thường em ở nhà một đêm đổi tám bộ quần áo”.
Bạch Nguyễn: “….”
Lang Tĩnh Phong nhanh chóng sắp xếp hành lý, cảm thấy rất mĩ mãn khi đã mở rộng địa bàn của mình ở nhà Bạch Nguyễn.
Sau khi sắp xếp hành lý xong, hai người đi phố buôn bán gần đó tìm một tiệm lẩu ăn cơm trưa.
Khi ra cửa Bạch Nguyễn nhìn về phía Bắc quan Lạc Hà, phát hiện khói đen tận trời đã biến mất hoàn toàn, cũng không biết tình huống của hai bị sư thúc giao chiến với tâm ma như thế nào.
Bạch Nguyễn không đặt niềm tin vào hai vị sư thúc, bởi vì trấn ma là một chuyện tiêu hao sức lực rất lớn, dựa vào thực lực của hai vị sư thúc cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế đa phần tâm ma ở trong quan Lạc Hà.
Nói là chỉ khống chế được “đa phần” là bởi vì ma không có thật thể, chỉ là một loại năng lượng khí bẩn—- ở trong mắt những người đã mở thiên nhãn thì ma chỉ là một đám khói đen bay qua bay lại—- nhưng khí bẩn có thể tan ra cũng có thể tụ lại, bởi vậy ma có thể phân chia bản thân ra, ý thức của chủ thể cũng có thể liên kết với phân thân của nó, mà sức mạnh phân thân của nó sẽ yếu hơn một chút so với chủ thể.
Dưới tình huống chỉ có hai người ngăn địch, có thể nói là không thể đề phòng phân thân, cho nên tâm ma này nhất định sẽ thả một phân thân đi ra ngoài làm loạn.
Nghĩ tới tâm ma có thể tới tập kích bất cứ lúc nào, trong đầu Bạch Nguyễn căng như dây cung, khi ăn lẩu nhìn thấy rong biển màu đen nổi dưới đáy nồi cũng đột nhiên hơi hồi hộp, nếu không phải có sát thần Lang Tĩnh Phong vẫn luôn ở bên cạnh, lúc này Bạch Nguyễn khẳng định càng cực kỳ sợ hãi.
Sau khi ăn cơm trưa xong hai người đi về nhà, Lang Tĩnh Phong bị Bạch Nguyễn đuổi về thư phong làm lại những đề sai.
Cái bàn lớn trong thư phòng, Bạch Nguyễn cũng chia nửa bản để soạn bài, hai người cũng dựa vào bàn múa bút thành văn, hiệu quả thị giác rất giống ngồi cùng bàn.
Tháng sáu thời tiết cũng dần dần nóng lên, hơn nữa buổi chiều còn có mặt trời chiếu vào phòng, lúc này nhiệt độ trong không gian nhỏ liền tăng cao, thái dương Bạch Nguyễn đã đầy mồ hôi, đang ở trong nhà mình nên cũng không nghĩ nhiều, theo thói quen liền biến ra hai cái tai hỗ trợ giảm nóng.
Nguyên hình của Bạch Nguyễn chỉ to bằng bàn tay của Lang Tĩnh Phong, lỗ tai và cái đuôi nhỏ tới mức đáng thương, nhưng khi ở hình dạng người một đôi tai và một cái đuôi của nguyên hình xuất hiện, kích thước sẽ được điều chỉnh theo hình dáng của người, tỉ lệ biến ra rất thích hợp, cho nên chiều dài của đôi tai Bạch Nguyễn hiện ra là hơn 20 cm.
Bạch Nguyễn dựng thẳng lỗ tai một lát, lại thấy lỗ tai mỏi, liền bắt tụi nó cụp xuống trên vai, còn chăm chú chuẩn bị bài giảng, sợ tâm ma tới quấy rối thì bản thân sẽ không chuẩn bị xong bài giảng.
Lúc này, Lang Tĩnh Phong liếc thấy tình huống hình như có chỗ không đúng, quay đầu lại nhìn, thế mà hắn thấy thầy Bạch không biết từ khi nào lại có thêm hai lỗ tai thỏ dài ra.
Bên ngoài lỗ tai kia có một tầng lông trắng mềm mại, bên trong được vệ sinh rất sạch sẽ, trắng nõn như trái đào chín rục, rất muốn sờ, hơn nữa tóc Bạch Nguyễn có hơi dài, nhưng kiểu tóc của thiếu niên lại rất phù hợp với lỗ tai này, làm cho Bạch Nguyễn giống như một nhân vật trong phim hoạt hình, dễ thương tới mức không chân thật.
Bạch Nguyễn không phát hiện ra Lang Tĩnh Phong đang nhìn chằm chằm mình, trên tay không ngừng làm việc, một lỗ tai thì lười biếng đặt trên vai, một lỗ tai thì dựng lên được một nửa, đôi tai cụp xuống còn lặc nhẹ theo nhịp viết.
Hầu kết của Lang Tĩnh Phong trượt lên trượt xống, ánh mắt tham lam như muốn ăn thịt người: “….
Thao, thầy Bạch”.
Lỗ tai Bạch Nguyễn run lên, giống như mới nhớ ra bên cạnh có người, quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt xâm lược rất mạnh của Lang Tĩnh Phong, vẻ mặt lúng túng nói: “…..
Bài tập của em đã viết tới đâu rồi?”
Nói xong, Bạch Nguyễn bị trực giác nguy hiểm chỉ dẫn, muốn thu lỗ tai lại.
Tay mắt Lang Tĩnh Phong lanh lẹ, ôm lấy cái lỗ tai gần mình nhất, nói giọng khàn khàn: “Thầy thử thu lại xem?”
“Em….” Bạch Nguyễn hơi giãy dụa, nhưng sợ lỗ tai đau nên không dám dùng sức, giống như Chức Nữ bị Ngưu Lang trộm đi quần áo không có cách nào, đành cau mày nói: “Em thả tay ra”.
Cảm xúc trong tay mềm mại giống như độ ấm của sợi tơ, miệng Lang Tĩnh Phong khô khốc, không biết xấu hổ mà nói lời lưu manh: “Không thể thả ra, dài ra rồi”.
Bạch Nguyễn: “….”
“Thầy Bạch”, Lang Tĩnh Phong liếm môi, nói trắng ra: “Lỗ tai của thầy đáng yêu quá”.
Bị học sinh khen đáng yêu, Bạch Nguyễn cực kỳ ngại ngùng, bác bỏ lại: “Thầy chỉ là muốn mát mẻ một chút, lỗ tai sao có thể đáng yêu chứ, ai mà không có lỗ tai dài chứ?”
Lang Tĩnh Phong im lặng một lát nói: “Em tin thầy là trai thẳng”.
Lang Tĩnh Phong đang dùng đầu sói của mình suy nghĩ xem hắn nên nhân cơ hội này làm gì Bạch Nguyễn, ánh mắt Bạch Nguyễn bỗng dưng nghiêm túc, hai lỗ tai thỏ dựng thẳng lên: “Tâm ma tới đây!”
“Thiệt hay giả?” đuôi lông mày Lang Tĩnh Phong nhếch lên: “Đừng gạt em….”
Hắn còn chưa nói xong, dưới bàn học đột nhiên sáng lên một đôi mắt sói màu xanh.
“Sói! Có sói có sói!” Lang Tĩnh Phong nhanh chóng buông tay ra, Bạch Nguyễn kêu lên sợ hãi nhảy lên mặt bàn, nhanh chóng lấy bùa hộ thể ra, cậu nhanh chóng dán lên người Lang Tĩnh Phong và người mình, hai lỗ tai thỏ dựng lên thẳng tắp, giống như hai cây lao.
Tiếng kêu sợ hãi của Bạch Nguyễn vừa vang lên, trong thư phòng lập tức lại có thêm ba con sói.
Lang Tĩnh Phong không nói hai lời, bàn tay với những khớp xương rõ ràng nắm lấy miệng con sói dưới gầm bàn, một tay kéo con sói kia lên, giống như đang múa côn mà ném nó về phía một con sói khác, tiếng xương vỡ vụn khiến Bạch Nguyễn nghe mà thấy đau răng.
Cùng lúc đó, một đám khói đen chỉ có thể mở thiên nhãn mới có thể nhìn thấy đang dần dần ngưng tụ thành một đầu người, nó từ cửa sổ thò nửa cái mặt vào vui sướng xem cuộc chiến, thấy Bạch Nguyễn ném một lá bùa thanh tịnh về phía nó, phía dưới đầu của đoàn khói đen kia lại hiện ra hai cái chân nhỏ, không để ý trọng lực mà mở ra hai cái chân nhỏ chạy ra không trung ngoài cửa sổ, đồng thời cũng giải thích cho cái tên “Lưu Lưu”..