Đăng vào: 12 tháng trước
Lang Tĩnh Phong nhìn theo hướng Bạch Nguyễn chỉ, đầu sói hơi nghiêng khó hiểu hỏi: “Đâu?”
“Ở bên đó có một cột khói đen”, Bạch Nguyễn khoa tay múa chân, bỗng nhiên phản ứng lại ngừng động tác: “Em không nhìn thấy sao?”
Lang Tĩnh Phong híp mắt lại: “Không nhìn thấy, ở đâu có khói?”
“…..
Có thể là có thiên nhãn mới có thể thấy được”.
Bạch Nguyễn nhìn xuống mới phát hiện mọi người xung quanh không chú ý sự khác thường ở phía Bắc.
“Là khói như thế nào?” Lang Tĩnh Phong tò mò.
Bạch Nguyễn suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Thầy cũng không biết, chưa bao giờ nhìn thấy”.
Khi cậu còn nhỏ tu hành ở trong quan Lạc Hà đã ở trên núi Bạch Vân ở phía Bắc, dựa theo phương hướng này…..
Cũng không biết trong quan có xảy ra chuyện gì hay không.
Quan chủ của Lạc Hà là sư phụ của Vân Thanh và Vân Chân, hiện giờ đã hơn 100 tuổi, thần long thấy đầu không thấy đuôi, bản thân Bạch Nguyễn cũng chỉ gặp ông ta vài lần.
Ông có 7 người đệ tử, mỗi người đều có chỗ lợi hại, nhưng những năm này đệ tử ở lại trong quan tu hành cũng chỉ có hai người, còn năm người khác thì thỉnh thoảng sẽ trở về quan thăm hỏi.
Bạch Nguyễn chưa từng thấy cột khói đen nào dài như vậy, hơn nữa trận động đất vừa rồi rất kỳ quái, trong lòng hơi thấp thỏm, liền đi về phía bồn hoa ngồi xuống, muốn gửi tin nhắn cho Vân Thanh báo cáo tình hình.
Vì để giải thích rõ ràng cho Vân Thanh, Bạch Nguyễn liền chụp một tấm ảnh gửi qua, sau khi gửi đi xong mới phát hiện—- điện thoại chỉ có thể chụp được những vật và việc mà mắt thường có thể thấy được, khói đen chỉ mở thiên nhãn mới thấy được thì điện thoại không thể thấy được—– ngược lại Lang Tĩnh Phong trùng hợp nghiêng mặt về phía ống kính, mũi cao thẳng tắp, xương hàm rõ ràng và sắc nét, lông mi dài, bông tai hình đinh màu đen phản chiếu một ít ánh sáng, độ đẹp trai của sườn mặt không thua kém gì chính diện.
Trái tim nhỏ bé của Bạch Nguyễn hơi run rẩy, không khỏi hoài nghi cậu có khả năng không phải đồng tính luyến cũng không phải khác tính luyến, mà là nhan tính luyến.
“Chụp thoải mái”, Lang Tĩnh Phong hơi xoay người, mặt đối diện với Bạch Nguyễn, đùa cợt nói: “Em bày cho thầy xem một dáng nhé?”
“Thầy không phải, thầy không chụp hình em”, Bạch Nguyễn vội vàng thu tin nhắn lại: “Thấy muốn chụp cái khói kia….”
Cậu vừa mới thu tin nhắn lại, Vân Thanh đã gửi ba chữ tới: “Khoe ân ái?”
“Không phải! Chụp sai rồi!” Bạch Nguyễn luống cuống muốn chết, hận không thể bay lập tức tới Vence để khi sư diệt tổ một phen!
Sau khi hung ác với Vân Thanh xong, Bạch Nguyễn mở album ra, xác nhận bức ảnh chụp mặt nghiêng hoàn hảo của Lang Tĩnh Phong đã được thu về trong album của điện thoại, lúc này mới trở lại mục tin nhắn, học hỏi dáng vẻ đạo mạo của Vân Thanh, bắt đầu gõ chữ: “Đầu con bị chập mạch, con muốn chụp cột khói đen trên bầu trời bên cạnh cậu ấy, quên mất điện thoại không chụp được….”
Bạch Nguyễn giải thích ngắn gọn chuyện động đất và cột khói đen xuất hiện ở hướng quan Lạc Hà sau khi động đất với Vân Thanh, cuối cùng còn không quên oán giận một câu: “Hôm nay là sinh nhật của con sư phụ quên rồi sao?”
Nói xong, Bạch Nguyễn gửi hình bánh kem rau củ và ngọn nến hoa bồ công anh qua, cũng gửi luôn tấm hình chụp củ cái trắng to bự có cắm ba cây nến ở bên trên qua, rồi buồn bã nói: “Sư phụ, người xem người ta qua sinh nhật cùng với con”.
Vân Thanh: “Như vậy còn không hiểu sao? Có lòng như vậy là vì muốn con, sư bá con năm đó còn tự tay làm la bàn cho ta, còn ngoan ngoãn nghe lời ta, hiện giờ như thế nào, xuống giường đi vệ sinh còn phải báo cáo với y, ngoại trừ ta thì không có tên đàn ông nào tốt cả”.
Bạch Nguyễn không dám tiếp tục để tài có lượng thông tin lớn như vậy: “….
Rốt cuộc khói đen là thứ gì?”
Vân Thanh xem xong miêu tả của Bạch Nguyễn viết, nói: “Chín phần là tháp trấn ma đã đổ, chờ ta bói một quẻ”.
Bạch Nguyễn không an tâm: “Vậy phải làm sao, con quay về trong quan xem sao nhé?”
Vân Thanh không trả lời, hình như là đang gieo quẻ, Bạch Nguyễn không có chuyện gì để làm, đành nhìn về phía cột khói đen ở phía Bắc kia lo lắng suông, nhóm thỏ con liên tục tụ tập bên chân Bạch Nguyễn, giống như một tấm thảm lông trắng lớn vừa dày vừa mềm.
Nhóm thỏ đã mở linh thức tự động đứng bên ngoài tạo thành bức tường thỏ, bao nhóm thỏ con chưa mở linh thức ở trong vòng tròn, phòng ngừa chúng nó chạy lung tung khắp nơi.
Lang Tĩnh Phong và nhóm thỏ con cũng ngồi xổm bên chân Bạch Nguyễn, đưa tay ra chạm từ bên trái tới bên phải nhóm thỏ con, rồi từ bên phải tới bên trái, nhìn rất giống một vị hoàng đế có 3 nghìn mĩ nữ!
“Mềm quá, cảm giác này”.
Lang Tĩnh Phong khen ngợi, xách lấy một con thỏ trắng đặt lên tay, sau khi quan sát tỉ mỉ, nói: “Thầy Bạch, Thầy xem con này và nguyên hình của thầy giống nhau không?”
Bạch Nguyễn đi lại gần nhìn thoáng qua, bật cười nói: “Ngũ quan không hề giống chút nào, hơn nữa Đậu Đậu là một cô bé”.
Lang Tĩnh Phong không nhìn ra sự khác biết lớn về ngũ quan: “…… Trong này chỉ có con thỏ này là giống thầy nhất?”
Bạch Nguyễn khom lưng, giơ tay chỉ vào đám thỏ con ở trên mặt đất, hướng về một con thỏ trong đó nói: “Minh Minh là giống nhất, nó là cậu bé”.
“Những tên này đều là thầy đặt”, Lang Tĩnh Phong nhìn Đậu Đậu, lại nhìn Minh Minh, ánh mắt sắp chọc thủng hai thỏ con, cũng không nhìn ra hai con thỏ này lớn lên có gì khác nhau: “Sao có thể phân biệt được ai là ai vậy?”
“Trong lớp có hơn 50 học sinh, thầy cũng đều phân biệt được đó thôi?” Bạch Nguyễn nói đương nhiên: “Miệng và mắt Minh Minh đều giống thầy, mũi cũng có giống một chút, khuôn mặt và tai thì không giống”.
Lang Tĩnh Phong lại xách Minh Minh lên, dùng ngón tay chọc chọc miệng và mũi Minh Minh ba cái rồi nói: “Em coi như đây chính là thầy vậy”.
Lúc này, Minh Minh đã mở linh thức cũng đưa đầu lưỡi non mềm ra liếm ngón tay Lang Tĩnh Phong.
Bạch Nguyễn thầy vậy trong lòng liền không vui, vội vàng sửa giọng: “…..
Thật ra cũng không giống lắm, em muốn làm gì?”
“Hôm nay khi thầy biến về nguyên hình em đã muốn làm như vậy với thầy….” Lang Tĩnh Phong nói xong, một tay nâng Minh Minh lên, một tay thì sờ từ đầu tới đuôi của Minh Minh, thỏ con kêu lên khe khẽ, thoải mái nằm trong lòng bàn tay Lang Tĩnh Phong: “Chắc là thầy cũng không thể làm như vậy, em cũng đành phải tìm một thế thân sờ cho thỏa thích”.
Quả thực chính là .
Bạch Nguyễn bị mấy câu nói của Lang Tĩnh Phong quấy nhiễu, trong nháy mắt sinh ra ảo giác thỏ trắng nhỏ đang nằm trên tay Lang Tĩnh Phong chính là mình, trong thân thể bỗng nhiên xẹt qua một cảm giác tê dại nhỏ bé.
Bạch Nguyễn biết được người khác ôm ở trong tay, được một bàn tay to ấm áp vuốt ve từ đầu tới chân là chuyện thoải mái như thế nào, khi cậu còn nhỏ Vân Thanh cũng thường sờ nguyên hình của cậu như vậy, nhưng sau khi lớn lên cậu cũng không được hưởng thụ loại cảm giác này nữa.
Dù sao sau khi bước vào thời kì trưởng thành, đối với Bạch Nguyễn hành động vuốt vẻ sau lưng liền biến thành một hành động mang ý nghĩa tình dục, không thể dễ dàng để người khác làm như vậy.
Bạch Nguyễn nhìn thỏ con, trong mắt toàn là hâm mộ, nghĩ thâm làm thỏ con thật tốt, có thể để cho người khác sờ.
Lang Tĩnh Phong xoa nhẹ vài cái, sau đó lật thỏ con lên, dùng gò má cọ cọ lên bụng thỏ con, rồi còn dùng đầu ngón tay gảy đuổi tròn của thỏ con.
“Kỉ!” Cái đuôi của Minh Minh bị sờ liền rất sợ hãi, vội vàng lăn một cái, chạy vào trong lòng Bạch Nguyễn.
“Đuôi của thỏ rất mẫn cảm, không thể sờ”.
Bạch Nguyễn nói.
Nguyên nhân là như vậy, khi yêu khí của Bạch Nguyễn không đủ đuôi mới hay lộ ra ngoài.
Lang Tĩnh Phong quá mức nghiện thỏ, tinh thần thoải mái, cười hỏi: “Sau lưng cũng không được sờ, đuôi cũng không được chạm, thầy còn có chỗ nào mà em không được sờ nữa không?”
Bạch Nguyễn đang muốn mở miệng, âm thanh có tin nhắn lại vang lên, Vân Thanh nhẹ nhàng trả lời: “Con không được tới quan, ta vừa mới bói xong một quẻ”.
Bạch Nguyễn thở nhẹ ra: “Tháp không đổ phải không?”
Vân Thanh vẫn duy trì sự bình tĩnh: “Nó vỡ rồi, nên đừng đi nữa.”
Bạch Nguyễn từ bồn hoa nhảy lên: “Vậy sao ngài còn bình tĩnh như vậy?”
Vân Thanh nói: “Không bình tĩnh cũng không có cơm ăn, lại nói hai vị sư thúc kia của con lúc này tám phần là đã bị đánh tè ra quần, vi sư lo lắng muốn đi hỏi thăm bọn họ, bọn họ cũng không rảnh để ý vi sư, đúng không?”
Bạch Nguyễn nghẹn họng: “….”
Đúng là nói rất có lý!
Quan Lạc Hà nằm ở phía Bắc núi Bạch Vân, tháp trấn ma thì nằm ở phía Nam, mặc dù đã bị mưa gió ăn mòn, nhưng chưa bao giờ được tu sửa lại.
Khi Bạch Nguyễn còn nhỏ được Vân Thanh đưa tới nơi này hai lần, trong tháp trống không chẳng có gì cả, đầu gỗ đều đã mục nát.
Theo như lời Vân Thanh nói, bên dưới tháp trấn yêu phong ấn yêu ma, đến bây giờ đã có 100 năm, quan Lạc Hà được xây ở phía Bắc là vì thuận tiện cho đạo sĩ thay phiên nhau canh tháp.
Khi đó Bạch Nguyễn hỏi Vân Thanh vì sao không xây tháp chắc một chút, Vân Thanh nói nếu khởi công lớn thì pháp lực của tháp sẽ suy yếu đi, mỗi một cái đinh một cái bắt bu lông, một xà nhà một cây cột, đều được tính toàn từ 100 năm trước, tỉ mỉ sắp xếp và bố trí mà xây nên, nếu sửa chữa quá nhiều sẽ làm hỗn loạn trận pháp, tà ma sẽ dễ dàng tìm được kẽ hở mà ra, muốn gia cố tháp thì cần phải chờ tới 30 năm sau.
Bởi vì ma, yêu, quỷ ba loại hoàn toàn không giống nhau, quỷ là người chết mà linh hồn không vào luân hồi được, yêu là vạn vật trên thế gian tu luyện đắc đạo mà thành, ma là thứ khí bẩn đã chìm vào lòng đất kể từ khi Bàn Cổ được tạo ra.
Qủy một khi nhập vào luân hồi sẽ không còn là quỷ nữa, yêu cũng giống như người không thoát được sinh lão bệnh tử, ma thì không giống, ma là khí bẩn, dựa vào góc độ khoa học để giải thích, cũng có thể coi ma là một loại năng lượng, loại năng lượng này giống như trăng sao đi theo sự vận chuyển của thiên đạo, sinh sôi không ngừng, ma không bị giết chết, đồng thời cũng không sinh sản.
Từ khi khai thiên lập địa có hàng trăm con ma tới thế gian này, bọn họ có đặc trưng khác nhau, năng lực và chu kỳ sinh sống, đệ tử Lạc Hà trông coi chu kình sinh trưởng của ma có ba giáp, trong ba giáp này con ma sẽ dần dần lớn lên, trưởng thành và già cả, cũng sống lại sau khi ba giáp này kết thúc.
Vào năm ma sống lại sức mạnh của nó rất mỏng, nếu muốn khởi công tiến hành tu sửa tháp, thì làm trong năm này là an toàn nhất.
Mà sức mạnh và tính tình của mỗi con ma là khác nhau, sau khi lập quốc tất cả những con ma gây tại nạn và quấy rối nhân gian đều bị người tu hành của các môn phái do chính phủ tổ chức phong ấn, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho những việc kỳ quái giảm bớt sau khi lập quốc.
Bạch Nguyễn: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Vân Thanh: “Ta và sư bá con đang trở về, phải ngày mốt mới tới, hai ngày này con nên cẩn thận, tà ma nay đã bị tổ sư gia chúng ta trấn áp hơn 100 năm, khó tránh khỏi có một ít oán khí, khẳng định sẽ trút giận lên đồ tử đồ tôn chúng ta”.
Bạch Nguyễn: “….”
Bị phong ấn 100 năm tuyệt đối không chỉ có một chút oán khí!
Vân Thanh: “Con cũng không cần phải lo lắng, đặc tính của con ma này vi sư cũng quên không dạy cho con, năng lực của nó đặc biệt, nói mạnh là mạnh, nhưng nói yếu cũng yếu”.
Bạch Nguyễn nhíu mày: “Chưa dạy qua, là năng lực gì?”
Vân Thanh: “Kỳ thật nó là một cái máy đánh chữ 3D..