Chương 17: Yêu Mục

Thời Đại Phóng Túng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Hạ Uyển

Beta: Sói

******************

Tiếng chuông tan học vang lên ba lần, sinh viên ùa ra khỏi tòa nhà dạy học như thủy triều.

Bạn cùng lớp của Từ Mục bàn tán ầm ĩ ở phía sau: "Các cậu biết gì chưa, chủ nhiệm mới của chúng ta có lai lịch không nhỏ đâu."

Một người hỏi: "Địa vị bao lớn? Cậu nói nghe xem."

Người kia đáp: "Tề Minh Hoàn, tôi điều tra rồi, là người của Tề Gia! Cha mẹ anh ta là quản lý cấp cao trong trụ sở của Sở Nghiên cứu Thực vật, cả gia đình đều là người tầm cỡ trong giới khoa học nghiên cứu về thực vật đấy! Mấy năm trước anh ta kinh doanh ở nước ngoài, còn trẻ tuổi mà đã là thiên tài kiếm tiền, hàng năm đều đầu tư cho Sở Nghiên cứu Thực vật một số tiền lớn. Hai năm này không biết vì sao mà bỏ kinh doanh theo văn hóa, về làm giáo viên."

"Hóa ra là có bối cảnh nghiên cứu khoa học, tôi còn tưởng là cậu ấm nhà giàu nào đó. Nếu nói như vậy thì chắc chắn anh ta có nền tảng rất tốt. Đáng tiếc lại đến dạy chúng ta."

"Vậy mới không dễ chọc, còn quản nghiêm như thế, thế này thì thời gian sau của chúng ta sẽ không mấy dễ chịu đâu."

"Haizzzz, vốn tưởng rằng có một Tôn quý phi là đủ rồi, ai mà ngờ bây giờ cả Thánh thượng cũng giá lâm đến lớp chúng ta. Lớp chúng ta đúng là có phúc lắm đấy!"

Tân Lưu Quang đi đằng trước, nhăn mặt nhíu mày: "Hơi khó chịu tý." Y nói với bạn học bên cạnh.

Vạn Nghiên Minh hỏi: "Cậu khó chịu vì bị thầy phạt đứng à?"

"Tớ khó chịu vì tớ ngủ không ngon."

Hàn Viễn Ngọc cười nói: "Tớ cảm thấy sau này đến tiết của anh ta cậu đừng hòng ngủ ngon giấc."

"Vậy chẳng phải xong đời rồi sao, hai tuần tiếp theo đều là tiết của anh ta đấy." Vạn Nghiên Minh nói.

Mặt Tân Lưu Quang càng thêm thối.

"Có lẽ cậu nên ngồi sau rèm cửa để ngủ?" Vạn Nghiên Minh nghiêm túc suy nghĩ cách cho y.

"Có lẽ cậu nên đội mũ lưỡi trai, kéo vành mũ xuống thấp một chút? Hoặc là để cánh tay chống lên mặt giả bộ đọc sách?" Hàn Viễn Ngọc nhanh chóng đưa cho y cách mà cậu ta ngủ gục năm cấp 3.

Tân Lưu Quang rất khinh thường mấy cái cách này: "Không thể thoải mái nằm trên bàn ở lớp ngủ thì còn ý nghĩa gì nữa?"

Vạn Nghiên Minh hỏi: "Có thể ngủ trên lớp đã là rất tốt rồi, sao cậu còn lắm yêu cầu thế?"

Hàn Viễn Ngọc bắt chước giọng điệu của Liên Xô cũ: "Đồng chí Tân Lưu Quang, cậu đã phạm phải sai lầm trong tư tưởng!"

Tân Lưu Quang đứng đắn đáp: "Tôi, Tân Lưu Quang, tuyệt đối sẽ không vì Giai cấp địa chủ mà nhân nhượng vì lợi ích toàn cục."

"Tốt, có chí khí!" Hàn Viễn Ngọc hoàn toàn quên mất thân phận đại địa chủ của mình, cùng Vạn Nghiên Minh nghiên cứu phương pháp để Tân Lưu Quang có thể ngủ trên lớp an toàn.

Ba người thảo luận sôi nổi, chỉ có mình Từ Mục cúi đầu nghịch điện thoại, chẳng biết đang nhắn tin với ai mà không cùng kênh với bọn họ.

"Mà này, lão Từ, sao cậu không nói chuyện?" Hàn Viễn Ngọc chú ý tới sự kì lạ của Từ Mục bèn chọc chọc vai cậu.

"Hả?" Từ Mục giật mình nhìn bọn họ, cậu vội cầm điện thoại lên, lùi về phía sau nói. "Không có gì, tớ phải chạy về nhà, các cậu cứ tiếp tục đấu tranh với chủ nghĩa tư bản đi, tớ đi trước đây!"

Nói xong, Từ Mục quay người phất phất tay, không quay đầu chạy về phía cổng chính.

Vạn Nghiên Minh nhìn bóng dáng đang chạy của cậu, nhíu mày nghi hoặc: "Sao lần nào cậu ấy cũng vội chạy về nhà thế?"

Hàn Viễn Ngọc nói: "Cậu tin cậu ấy về nhà thật à?"

Ba người đồng thời lắc đầu.

Từ Mục dùng tốc độ 10m/s nhanh chóng bắt kịp chuyến buýt cuối cùng đi ngang qua cổng trường.

Khi cậu nhảy lên xe buýt, màn hình điện thoại vẫn đang dừng lại ở giao diện tin nhắn mà Tưởng Dĩ Giác gửi cho cậu -- "Em có thể đến tìm tôi."

Xe buýt của trường cứ 30 phút là có một chuyến, đến 5h30 thì dừng.

Khi thấy tin nhắn này, Từ Mục vừa vặn trông thấy xe buýt của trường chạy ngang. Nghĩ cũng không kịp nghĩ, cậu vội vàng nhảy lên xe.

Từ Mục vụng trộm chạy đến tìm Tưởng Dĩ Giác trong khi các anh em đang đấu tranh giai cấp.

Dường như AI quản lý cổng chính đã quen với cậu, chỉ cần Từ Mục nhấn chuông, không cần nhận diện khuôn mặt thì cổng đã mở cho cậu vào.

Từ Mục vào nhà gọi tên Tưởng Dĩ Giác mấy lần trong đại sảnh trống rỗng nhưng không ai đáp lại. Thấy vậy, cậu bèn đi qua cây cầu đá để vào tòa nhà thứ hai, nắm tay vịn cầu thang lớn đi lên lầu. Nhưng trên sân thượng không có hắn, thư phòng không có hắn, trong phòng của hắn cũng không có.

Hình như Tưởng Dĩ Giác không ở đây.

Từ Mục lẩm bẩm: "Không ở đây còn bảo tôi tới tìm anh."

Từ Mục tiếp tục lên tầng ba, tầng bốn. Nhà Tưởng Dĩ Giác có rất nhiều phòng, gồm phòng điêu khắc, phòng vẽ vẽ tranh, phòng đồ cổ, phòng âm nhạc, phòng tiếp khách, phòng làm việc. Nơi đây lớn đến mức khiến cậu phải choáng váng.

Từ Mục đi tới cửa sổ gần đó, nhìn sân Golf được lát cỏ xanh, cậu đột nhiên nhớ đến những gì mà Tưởng Dĩ Giác đã nói với cậu hôm trước.

"Chỉ cần em đồng ý, tất cả mọi thứ ở đây đều thuộc về em."

Câu nói này vang lên trong đầu Từ Mục.

Khi ấy Từ Mục không quá choáng váng vì đang căng thẳng. Sau khi tỉnh táo lại, cậu mới thấy mọi thứ tới quá đột ngột, không hề chân thực chút nào.

Đột nhiên cậu biết Tưởng Dĩ Giác, bỗng nhiên Tưởng Dĩ Giác mời cậu ăn cơm, sau đó, bọn họ đột nhiên hôn nhau vài lần dù chẳng rõ quan hệ.

Chẳng lẽ Tưởng Dĩ Giác thực sự thích cậu, còn thích cậu đến mức có thể cho cậu tất cả?

Mặc dù yêu đương sẽ khiến cho con người ta nhiệt huyết sôi trào đến mù quáng, nhưng lấy trí thông minh của một sinh viên đại học bình thường mà nói, Từ Mục vẫn không quá tin tưởng vào loại tình yêu như mộng ảo này.

Cậu không dám chìm đắm vào vẻ đẹp yếu ớt ấy.

Từ Mục nghĩ có lẽ nếu một ngày Tưởng Dĩ Giác chơi chán, hắn sẽ đuổi cậu ra khỏi nơi này, không còn cho phép cậu bước vào đây nữa.

Đến lúc đó ai hãm sâu nhất thì sẽ đau khổ nhất.

Có thể gặp nhau thì sau này cũng có thể chia tay, vậy nên tấm chân tình này Từ Mục không thể giao ra một cách dễ dàng như thế được.

Từ Mục ngẩn người nhìn phong cảnh bên ngoài. Đột nhiên, tiếng đàn dương cầm thanh tao trên tầng cao nhất nhẹ nhàng vang lên, xuyên qua sàn nhà bằng gỗ, truyền vào tai cậu.

Lúc này Từ Mục mới phát hiện ra còn có một tầng cao nhất nữa, cậu tìm tới cầu thang có kết cấu khác thường phía sau tấm bình phong, sau đó lần theo tiếng nhạc đi lên.

Link: https://truyenwiki1.com/tac-gia/Van_Tuyet_Cac

Tầng cao nhất không chia phòng, nếu bỏ những cây cột đi thì không gian ở đây lớn đến không tưởng.

Bên khung cửa sổ hướng ra biển, nơi rèm cửa màu trắng tung bay, Tưởng Dĩ Giác ngồi trước một chiếc dương cầm trắng tinh, ngón tay thon dài linh hoạt lướt trên phím đàn đen trắng, tạo ra những điệu nhạc du dương.

Từ Mục bị hấp dẫn bởi bóng hình người đàn ông đang đánh đàn, cậu mê say nhìn bóng dáng ấy rồi nhẹ nhàng chậm rãi đi vào.

Không đến một phút trước, Từ Mục còn lên kế hoạch buộc mình phải tỉnh táo, vậy mà giờ kế hoạch kia đã biến mất chẳng còn gì.

Sư dư dả về vật chất không đáng để Từ Mục theo đuổi, nhưng sự hoàn mỹ trong linh hồn mãi mãi là thứ hấp dẫn cậu nhất.

Như cảm nhận được có người đến gần, Tưởng Dĩ Giác nghiêng đầu, tiếng đàn dương cầm cũng theo đó mà ngưng lại.

"Em đến rồi?"

Bị hắn phát hiện đang đến gần khiến Từ Mục hơi luống cuống. Cậu dừng bước, dùng tay trái nắm mu bàn tay phải, sau đó gật đầu mỉm cười, nhìn sang một bên nói: "Ừm."

Tay trái của Tưởng Dĩ Giác lướt qua phím đàn màu trắng tạo thành một chuỗi âm thanh trong sáng. Hắn hỏi Từ Mục: "Em muốn nghe bài gì?"

Từ Mục đáp: "Bài nào cũng được."

Tưởng Dĩ Giác cười nhẹ, hai tay nhẹ lướt trên phím đàn, đàn lên một giai điệu đơn giản.

Từ Mục đi nốt quãng đường còn lại để đến bên cạnh hắn. Cậu nhìn ngón tay Tưởng Dĩ Giác linh hoạt lướt trên phím đàn, rồi lại nhìn gương mặt hắn.

Có lẽ vì muốn biết trình độ nhạc lý của Tưởng Dĩ Giác mà Từ Mục bỗng nhiên nói: "Cái này quá đơn giản, anh thử phong cách của Haydn* đi."

*Franz Joseph Haydn (tiếng Đức: Franz Joseph Haydn , 31/12/1732 - 31/ 5/1809), nhà soạn nhạc người Áo. Haydn là một nhà soạn nhạc vĩ đại khác sau Bach và là một đại diện xuất sắc của âm nhạc cổ điển, ông được biết đến với biệt danh "Cha đẻ của giao hưởng" và "Cha đẻ của tứ tấu dây"

Tưởng Dĩ Giác nghe theo cậu. Hắn vẫn đàn giai điệu nhẹ nhàng kia, song tiết tấu đột nhiên thay đổi khiến nhạc khúc trở nên nhanh nhẹn và hài hước hơn. Đây chính là phong cách của Haydn.

"Beethoven*." Từ Mục nói.

*Ludwig van Beethoven (17/12/1770 - 26/3/1827): một nhà soạn nhạc cổ điển người Đức. Ông là một hình tượng âm nhạc quan trọng trong giai đoạn giao thời từ thời kỳ âm nhạc cổ điển sang thời kỳ âm nhạc lãng mạn. Ông được coi là Người dọn đường cho thời kỳ âm nhạc lãng mạn.

Tưởng Dĩ Giác tăng nhanh tốc độ của ngón tay khiến đoạn nhạc như được thêm một phần tình cảm sâu sắc. Tổng thể giai điệu cũng được tăng thêm sức mạnh và khí thế, khích lệ người nghe. Đây là khí phách to lớn trong phong cách của Beethoven.

"Chopin*."

*Chopin (tên khai sinh bằng tiếng Ba Lan là Fryderyk Franciszek Szopen) là nhà soạn nhạc và nghệ sĩ dương cầm người Ba Lan của thời kỳ âm nhạc Lãng mạn. Ông nổi tiếng toàn thế giới như một trong những người đi tiên phong của thời kỳ này "với chất thơ thiên tài đi cùng với kỹ thuật không một ai đương thời có thể sánh bằng.

Nét trữ tình lãng đãng được thay thế bằng sự bi tráng, Tưởng Dĩ Giác đàn rất tinh tế, giai điệu và cách xử lý của hắn nhẹ nhàng tinh xảo đến lạ thường, dường như Tưởng Dĩ Giác đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật chứ không phải đánh đàn nữa. "Chất thơ thiên tài", phong cách giản dị, táo bạo và cương quyết của Chopin đều được thể hiện hết trong giai điệu khác biệt này.

Từ Mục cảm thấy rất thú vị, cậu ngồi quay lưng lại trên băng ghế dương cầm của Tưởng Dĩ Giác, nói: "Michelangelo."

"Em có chắc Michelangelo* đánh đàn dương cầm không?"

*Michelangelo di Lodovico Buonarroti Simoni (6/3/1475 - 18/2/1564), thường được gọi là Michelangelo, là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kỹ sư thời kỳ Phục hưng Ý.

"Ha ha ha!" Từ Mục cười vài tiếng. "Vậy thì...... Vậy anh dùng chính cách chơi của mình để đàn một bài đi."

Giai điệu chậm rãi thay đổi, trở thành một bản nhạc lạ lẫm.

Bản nhạc nhạc này nghe rất hiện đại, không phải là bản nhạc xuất phát từ những nghệ sĩ dương cầm cổ điển.

Bản nhạc này mang theo chút lãng mạn, mang theo chút nặng nề, tựa như là ai đó đau khổ yêu một người, lại giống như ai đó đang chờ một người mãi không về. Sau này, người kia chờ được người mình muốn, anh ta kích động, kiềm chế, muốn tới gần nhưng lại lùi bước, muốn tóm lấy lại không dám đưa tay.

Nụ cười của Từ Mục từ từ biến mất, khi nghe điệu nhạc này tâm tình cậu rất kì lạ. Từ Mục không đưa cảm xúc cá nhân vào bản nhạc, nhưng cậu luôn cảm thấy cậu chính là người bên trong giai điệu này, cậu đang ở trong bản nhạc này.

"Đây là bản nhạc gì vậy?" Từ Mục tò mò hỏi.

"Không biết, tôi vừa nghĩ ra, em đặt cho nó một cái tên đi?" Tưởng Dĩ Giác vừa đàn vừa nói.

Từ Mục ngồi trên băng ghế dương cầm, độ cao của băng ghế vừa tầm với Tưởng Dĩ Giác nhưng với Từ Mục thì hơi cao. Cậu đung đưa chân, ngửa đầu nhìn chằm chằm hoa văn điêu khắc phương Tây trên trần nhà mà suy nghĩ thật lâu.

"Tôi thấy bản nhạc này tràn đầy tình cảm của một người dành cho một người khác. Vậy gọi bài này là 'Yêu' đi, anh thấy được không?" Từ Mục tới gần, mặt đối mặt với Tưởng Dĩ Giác, nhìn hắn cười vui vẻ.

Tưởng Dĩ Giác nhìn vào mắt mắt cậu, tựa hồ rất hài lòng với ý nghĩa trong cái tên Từ Mục đặt, hắn dịu dàng nói: "Được." Sau đó, hắn hôn xuống.

Từ Mục thừa nhận mình rất hưởng thụ khi hôn Tưởng Dĩ Giác, nhưng cậu không muốn hai người phải tiêu tốn thời gian ngắn ngủi bên nhau chỉ vì nụ hôn này. Cậu hơi dịch mặt ra, để nụ hôn này dừng ở lúc thích hợp nhất.

"Anh viết lại bản nhạc này đi, sau này tôi muốn nghe anh đàn." Cậu nắm cánh tay Tưởng Dĩ Giác, xin hắn.

Tưởng Dĩ Giác sửa lại những sợi tóc tán loạn trên trán Từ Mục rồi đồng ý với cậu.

Hắn đứng dậy đi tới bàn sáng tác bên cửa sổ lấy một bản soạn nhạc trong ngăn kéo. Tưởng Dĩ Giác đeo một đôi kính gọng bạc khắc chữ, cầm bút chấm mực trong tay.

Từ Mục ngồi trên ghế chơi đàn hơi cao, hai chân đung đưa lên xuống, nhìn Tưởng Dĩ Giác đeo kính, bộ dáng nghiêm chỉnh ngồi viết khúc phổ. Từ Mục cười nghĩ thầm, đây có lẽ là kiểu cấm dục mà nữ sinh hay nói nhỉ.

Tưởng Dĩ Giác viết một hàng nốt lên bản soạn nhạc, nhớ đến tên của bản nhạc vẫn chưa viết, ngòi bút của hắn lập tức dừng lại. Tưởng Dĩ Giác đưa bút đến một chố trống, viết xuống hai chữ "Yêu Mục".

Hết chương 17.