Chương 26: 26: Hoảng Sợ

Theo Đuổi Lại Vợ

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Lâm Kiến Đông đang dạy Tiểu Vũ Tử bơi lội, sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đám người đứng cạnh hồ bơi đang ngoắc tay với anh ấy, bọn họ đều là người của viện kiểm sát.
Trương Uyển Giao nói: “Anh Kiến Đông, có phải bận chuyện gì không? Mau đi đi, em ở đây xem chừng Quốc Anh là được rồi.”
Lâm Kiến Đông khẽ nhíu mày, anh ấy vừa mới nhậm chức kiểm sát không lâu, quan hệ với các đồng nghiệp vẫn chưa thân thiết lắm nên quả thật anh ấy cũng muốn chủ động hơn: “Vậy anh đi một lát.”
“Được.”
Sau khi Lâm Kiến Đông đi, Trương Uyển Giao lập tức đưa Tiểu Vũ Tử đến khu nước cạn rồi tiếp tục dạy tư thế duỗi chân vẩy nước mà Lâm Kiến Đông vừa mới hướng dẫn.

Tiểu Vũ Tử nâng người lên mặt nước rồi đôi chân dùng sức đạp loạn lên, một đợt sóng dâng lên khiến cậu bé trực tiếp thoát khỏi tầm tay Trương Uyển Giao.
Trương Uyển Giao hơi lo lắng đi đến bên kia.
Mặc dù chỗ này là khu nước cạn nhưng khi bước đi vẫn phải chịu một lực cản nhất định, bên cạnh cô lại có khá nhiều đứa trẻ chơi đùa.

Mắt thấy Tiểu Vũ Tử đã xông ra ngày càng xa, rơi vào khu nước sâu một mét.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Vũ Tử xuống nước chơi nên cậu bé hơi sợ hãi, sau khi bị xông ra xa đã cố gắng bơi vài vòng rồi nhìn cung quanh kêu tên Trương Uyển Giao: “Mẹ mẹ...”
Trương Uyển Giao cũng gấp gáp, căng thẳng hẳn lên: “Quốc Anh, con đừng lộn xộn.”
Trẻ con chơi đùa ở đây rất nhiều, làm gì có ai chú ý đến hai người một lớn một nhỏ không biết bơi này chứ.

Nước văng tứ tung khắp nơi, một đám con nít càng chơi càng hưng phấn, từng đợt nước cứ hất tung tóe lên mặt khiến Trương Uyển Giao không thể mở mắt ra nổi.

Cô trượt chân một cái, cả người chìm vào trong nước.
Trước giờ Trương Uyển Giao không biết bơi, khi còn bé lại rất sợ tắm.

Vì thế nên bố mẹ rất cưng chiều cô, ít khi để cô đến gần mé nước.

Cho nên bây giờ sau khi rơi xuống nước thì cô lại không hề có năng lực tự cứu bản thân mình.
Mùi vị nước khử trùng của hồ bơi không ngừng rót vào mũi cô, hai chân lơ lửng dưới hồ bơi mãi cũng không chạm đến đáy được.

Trong nháy mắt, cô cảm giác như mình là một đứa trẻ bị toàn thế giới từ bỏ vậy, không hề tìm thấy một chút chống đỡ nào.
Ngay vào lúc cô cho rằng bản thân sẽ chết ở đây thì bỗng nhiên ngang hông lại được siết chặt, cả người cô bị nâng lên và được người khác kéo từ hồ bơi ra ngoài.
Hơi nước mê man khiến cô không thể mở mắt ra được, sau khi kịch liệt ho khan rồi phun ra mấy ngụm nước thì trong mũi đều nồng nặc mùi nước khử trùng.

Cô không rảnh quan tâ m đến người cứu mình là ai, chỉ ôm chặt lấy anh rồi không ngừng ho khan và thở d ốc.
“Không biết bơi mà còn chạy đến chỗ nước sâu như vậy, em không muốn sống nữa sao?”
Bên tai truyền đến một âm thanh quen thuộc mang theo chút tức giận khiến tâm trạng đang dần thả lỏng của Trương Uyển Giao lập tức căng thẳng lên.
Cô vội vàng mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Hoàng Lập Thành.
Nửa người trên của anh đều phơi bày cả ra, từng đường cong ở ngực hay bắp thịt đều vô cùng săn chắc, bả vai to lớn khiến người khác có một cảm giác an toàn.
Giờ phút này, vẻ mặt anh rất tức giận: “Lên bờ đi.”
Mặt khác, Tiểu Vũ Tử đã được nhân viên làm việc kéo đến khu nước cạn nên đang vui vẻ chơi đùa cùng một người bạn nhỏ khác.
Sau khi Trương Uyển Giao liếc mắt qua thì lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đến khu nước cạn là được mà.”
Thấy cô cố chấp như vậy, nhất thời Hoàng Lập Thành cảm thấy hơi tức giận.

Anh chỉ bỏ lại một câu “tùy em” rồi buông tay ra.
Anh vừa mới buông tay, còn chưa kịp rời đi thì ngay lúc này, một cơn sóng trong hồ bơi đập tới.

Trương Uyển Giao đứng không vững nên cả người nhào vào anh, gò má đụng phải khuôn ngực rắn chắc kia nên vô cùng đau đớn.
Sau đợt sóng này là từng đợt từng đợt tiếp theo ùa nhau kéo đến, tài bơi lội của Trương Uyển Giao không tốt nên không dám tùy tiện buông tay anh ra.

Cuối cùng lại biến thành cô chủ động đập vào ngực Hoàng Lập Thành, cả người đều dán lên ngực anh.
Thật khó khăn mới có thể đợi sóng lắng xuống, cô luống cuống tay chân muốn đứng vững nhưng trước mặt lại truyền đến tiếng khàn khàn th ở dốc của anh: “Đừng lộn xộn...”
Ban đầu Trương Uyển Giao không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng ngay lập tức dưới chân cô đã cảm nhận được một vật gì đó.
Đã sống chung với Hoàng Lập Thành ba năm nay, đương nhiên cô hiểu rõ chuyện này là như thế nào, trong phút chốc khuôn mặt cô lập tức đỏ ửng lên.
Bên cạnh có không ít người, người lớn và trẻ con đều ồn ào đùa giỡn với nhau.

Nếu như bị người khác phát hiện thì sẽ mất hết mặt mũi, thế nhưng Hoàng Lập Thành lại đè cô lại, nhất quyết không cho cô động đậy.
Trương Uyển Giao căng thẳng mở miệng: “Anh...!khi nào anh mới bình thường lại đây?”
Cả người Hoàng Lập Thành đều căng cứng, anh cắn răng nói: “Sao anh có thể nói cụ thể được chứ, em đừng động nữa.”

Ước chừng phải kéo dài tư thế mập mờ như thế đến năm sáu phút, chân Trương Uyển Giao đã đứng muốn rút gân thì người nào đó mới dần dần thả lỏng xuống.
“Mẹ mẹ!” Âm thanh của Tiểu Vũ Tử truyền đến từ khu nước cạn, cuối cùng cậu bé cũng nhớ tới Trương Uyển Giao.
Một người đàn ông trung niên kéo Tiểu Vũ Tử đi về phía bọn họ, sau khi đứng vững thì bất mãn nói: “Người lớn hai người làm trò gì vậy? Sao lại để một đứa trẻ còn nhỏ như thế chơi một mình chứ, không an toàn chút nào cả.”
Gương mặt Trương Uyển Giao vẫn ửng đỏ, cô không dám đối mặt với người kia.
Thế nhưng bên cạnh truyền đến giọng nói của Hoàng Lập Thành: “Xin lỗi, là do tôi vô ý, cảm ơn anh!”
Người đàn ông kia còn nói: “Lần sau chú ý là được rồi, nếu như đứa trẻ xảy ra chuyện gì thì đến khi đó, thân làm bố mẹ như hai người cũng hối hận không kịp đâu.”
Hai chữ “bố mẹ” khiến Trương Uyển Giao khẽ sững người, cô vừa muốn giải thích nhưng người đàn ông kia đã để Tiểu Vũ Tử ở lại rồi xoay người rời đi.

Cuối cùng, cô vừa há miệng chưa kịp nói chuyện thì bên cạnh lại truyền đến âm thanh của Tiểu Vũ Tử.
“Mẹ mẹ, con biết bơi rồi.”
Vẻ mặt Tiểu Vũ Tử vô cùng hưng phấn đỡ lấy phao bơi, đôi chân mập mạp khẽ đạp loạn bắn nước khắp nơi, còn bắn lên cả khuôn mặt Trương Uyển Giao nữa.
“Đây sao có thể gọi là bơi lội được chứ, lấy phao bơi ra đi.”
Nghe anh nói vậy, Trương Uyển Giao khẽ sững sốt một chút.

Cô còn chưa lấy lại tinh thần thì Hoàng Lập Thành đã nhấc Tiểu Vũ Tử ra khỏi phao bơi, đẩy phao sang cạnh cô.
Trương Uyển Giao đỡ lấy phao bơi, không dám tùy tiện buông tay.

Còn Hoàng Lập Thành thì vô cùng tự nhiên dạy Tiểu Vũ Tử bí quyết bơi lội.
“Nào, hít một hơi, không cần quá nhiều, trước tiên học nín thở đã.”
“...”
“Hai chân dùng lực đạp thẳng.”
“...”
Nhìn Hoàng Lập Thành dạy Tiểu Vũ Tử bơi lội, bỗng nhiên Trương Uyển Giao cảm thấy hơi hốt hoảng.
Nếu như ban đầu mình không bỏ đứa bé kia thì có lẽ bây giờ cô và Hoàng Lập Thành cũng sẽ giống như hiện tại.

Ba người một nhà cùng nhau học bơi lội, cùng nhau làm chuyện mà một gia đình bình thường hay làm.
Trong chớp mắt, cô cảm thấy hối hận vì bản thân đã không có con với Hoàng Lập Thành.
Nhưng ngay sau đó, cô lập tức nghĩ lại, không có đứa trẻ mới đúng, không có đứa trẻ thì khi chia tay sẽ không dông dài đủ thứ.
Lâm Kiến Đông bị người của viện kiểm sát gọi đi rất lâu giống như đã có việc gấp vậy, ngay khi anh ấy tìm lại chỗ của Trương Uyển Giao và Tiểu Vũ Tử thì lại thấy Hoàng Lập Thành đang ở bên cạnh cô.

Đúng lúc đó, vẻ mặt anh ấy lập tức căng thẳng hơn.
“Uyển Giao...” Anh ấy đứng trên bờ vẫy tay.
Trương Uyển Giao thấy Hoàng Lập Thành đang dạy Tiểu Vũ Tử rất nghiêm túc thì một mình đỡ phao bơi của cậu bé rồi từ từ đi lên bờ: “Anh Kiên, có chuyện gì vậy?”
Lâm Kiến Đông đứng trên bờ: “Uyển Giao, tạm thời anh có chút việc bận rồi.”
Đột nhiên bên viện kiểm sát lại gọi anh ấy trở về, anh ấy đã hỏi rất lâu mà cũng không hỏi ra là chuyện gì, thế nhưng nếu như để Trương Uyển Giao ở lại cùng Hoàng Lập Thành thì anh ấy lại không muốn.
Trương Uyển Giao không nghe ra ý khác trong lời nói của anh ấy, cô khẽ cười một tiếng: “Không sao đâu anh Đông, nếu như anh có chuyện thì cứ đi trước đi, em sẽ trông chừng Quốc Anh mà.

Hiếm khi thấy thằng bé chơi vui như vậy, huống chi...!trùng hợp Hoàng Lập Thành cũng ở đây nữa.

Anh ấy biết bơi, có thể dạy thằng bé một chút đấy.”
Hai chữ “trùng hợp” này đâm vào màng nhĩ Lâm Kiến Đông vô cùng không lọt tai