Chương 99: Quyết Tâm Luyện Võ

Thế Giới Anh Ấy Sống

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Trần Hạo một tay chĩa súng đến An rồi từ từ bước lại gần cô.


Khi đã đứng cách An một khoảng tầm 1m thì Trần Hạo mới nhếch miệng nói: "Trúng đạn của tôi mà cô vẫn còn sống được nhỉ? Hay là vốn dĩ cô đã chết nhưng hồn ma của cô vẫn cứ quấy rầy trước mắt tôi?"
Ánh mắt của An nhìn Trần Hạo chứa đựng một sự phẫn nộ, nhưng cô lại im lìm không hề muốn trả lời Trần Hạo.


Trần Hạo cười, anh ta thẳng thường nói tiếp: "Lại là cái thái độ này! Xem ra tôi không nổ súng thì cô sẽ không bỏ cái tật ấy có đúng không?"
Hiểu An chằm chằm nhìn Trần Hạo, cô vẫn không hé chút cửa răng.

Trần Hạo bắt đầu khó chịu, anh ta dằn giọng với An: "Cô đừng có thử thách sự kiên nhẫn của tôi!"
Đôi mắt Trần Hạo lãnh huyết dừng lại trên gương mặt của An.

Mùi sát khí tỏa ra nồng nặc, ánh mắt muốn giết người đó của anh ta Hiểu An đã từng được chứng kiến.


Ánh mắt lạnh lẽo và vô tình khi đã ra tay lấy mạng của cô.


"Tôi cũng không có kiên nhẫn với kẻ độc ác." Hiểu An cuối cùng đã thốt lên nhưng kèm theo đó là thao tác đoạt súng của Trần Hạo.


Tay trái của Quách Hiểu An chụp lấy súng kết hợp tay phải bẻ ngược tay của Trần Hạo, thao tác đoạt súng thực hiện rất thành công.


Hiểu An thần thái lạnh lùng, cầm súng trên tay chĩa lại Trần Hạo: "Tôi đã nói, tôi sẽ không bao giờ khuất phục trước các người."
Trần Hạo kinh ngạc nhìn An, cô ấy làm sao có thể học được những thế phòng vệ này: "Cô..."
Trần Hạo chưa nói hết thì An đã nói trước: "Anh muốn hỏi là ai đã dạy cho tôi có phải không?"
"Nhưng việc gì tôi phải khai báo với anh chứ?" Thái độ của An rất khác lạ, cô ấy mạnh mẽ và quyết đoán hơn trước rất nhiều.


Trần Hạo kéo cong khóe miệng: "Quách Hiểu An, cô chỉ học được có vài chiêu tự vệ thì đã lên mặt như vậy rồi sao?"
Trần Hạo đưa tay lên anh ta muốn đoạt lại súng nhưng Hiểu An đã lộn ngược vòng trên không trung, nhảy ngược ra sau để né đi bàn tay của Trần Hạo.

Khi tiếp đất cô đã bắn ra một phát súng, nhưng Trần Hạo lập tức né được, lúc anh ta ngoảnh lại nhìn thì An đã nhanh chóng chạy đi.


"Để em đuổi theo cô ta." Thuộc hạ của Trần Hạo chạy đến nói.


"Không cần." Trần Hạo đưa tay ngăn cản.


Ánh mắt của Trần Hạo híp nhẹ nhìn theo Quách Hiểu An.



Hiểu An sau khi thoát khỏi Trần Hạo thì đã chạy về một tịnh thất, nơi đấy có một vị sư cô cùng bốn đứa bé đang học đứng tấn.

Hiểu An trên tay cầm súng bước vào, bốn đứa nhỏ ngơ ngác nhìn cô.

Sư cô nhìn thấy An thì nói: "Con vào nói chuyện riêng với ta một chút."
Sư cô khi nói với An xong thì quay qua mấy đứa nhỏ bảo: "Mấy đứa đứng tấn tiếp cho ta."
"Dạ!!!" Tụi nhỏ đồng thanh trả lời.


Hiểu An đi theo sư cô vào trong nhà để nói chuyện.


Đoạn An đã kể cho sư cô nghe về khẩu súng, sư cô ngẫm nghĩ một chút thì nói: "Theo những gì ta đã từng nghe con kể về Trần Hạo thì anh ta là một sát thủ rất tài giỏi.

Vậy nên, hôm nay, con đoạt được súng của anh ta, theo ta đoán đó chỉ là vì anh ta muốn như thế."
Hiểu An khẽ nâng lên đôi mắt: "Ý của sư cô nói là do anh ta cố tình sao?"
Sư cô gật đầu: "Ừm, là do cậu ta đã để cho con đoạt lấy! Bởi vì, đối với một sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp thì họ sẽ luôn ở trong trạng thái cảnh giác rất cao, một nữ nhi không giỏi võ thuật như con thì không thể nào ứng biến nhanh hơn họ đâu."
Hiểu An không chấp nhận như vậy, cô liền nói: "Xin sư cô hãy dạy cho con những võ thuật có thể chiến thắng bọn họ, cho dù có khó đến mấy con nhất định cũng muốn học."

Lúc Quách Hiểu An bị Trần Hạo bắn cô đã được sư cô cứu giúp, cũng chính sư cô đã cưu mang An và dạy cho cô một số thế võ để phòng thân.

Sư cô hai tay chắp ra sau, điềm đạm nhìn An: "Võ thuật muốn giỏi không phải luyện ngày một ngày hai, để có thể thắng được Trần Hạo e rằng con phải luyện đến ít nhất là 10 năm."
Hiểu An không ngại thời gian, cô vẫn kiên quyết nói rằng: "Con sẽ luyện, 10 năm con cũng luyện, 20 năm con cũng sẽ luyện, xin hãy dạy cho con!"
Vị sư cô nhìn thấy ý chí của cô gái như vậy thì cũng động lòng, sư cô gật đầu với An: "Nếu ý chí của con đã mạnh mẽ như vậy thì ta sẽ dạy cho con."
Hiểu An mừng rỡ: "Con cám ơn sư cô!"
Hiểu An bây giờ trong thâm tâm chỉ có một sự căm phẫn vô cùng to lớn đối với sát thủ số một.

Là do cô kém cõi, cô không đủ bản lĩnh mới bị sát thủ của RED năm lần bảy lượt ra tay đoạt mạng.

Nhưng gặp được sư cô như gặp được một vị cứu tin, cô nhất định chăm chỉ luyện võ.

Từ nay về sau cô sẽ tự bảo vệ mình trước những bọn gian ác xấu xa, tuyệt đối sẽ không bao giờ để bản thân của mình biến thành con cờ trong tay của bọn chúng nữa.