Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xế chiều hôm đó, người cô đã gả ra ngoài là Thịnh Vân cùng với chị họ Thục Lan về nhà mẹ đẻ bái kiến Thịnh lão phu nhân. Lý thị vội kêu nha hoàn gọi hai cô gái đang chơi trong phòng Phẩm Lan lại đây. Chị cả của Phẩm Lan đã sớm lấy chồng, anh cả cũng đã lấy vợ, anh hai Trường Ngô lại đến Kinh thành, ngày thường chẳng có ai làm bạn vui đùa, đành phải khổ tâm nghiên cứu Cửu Liên Hoàn. Minh Lan chưa từng chơi thử trò này, bản lĩnh không bằng người thì cam lòng chịu thua. Phẩm Lan hả hê cực kỳ, một bên sai nha hoàn sửa sang lại xiêm áo đầu tóc trâm cài, một bên thao thao bất tuyệt bí kíp giải Cửu Liên Hoàn.
Đan Quất lấy ra một cây trâm rủ phượng hoàng đỏ bằng vàng kết tơ bao hồng ngọc từ trong một hộp trang sức khảm trai. Minh Lan cắn răng chịu đựng, chỉ cảm thấy cổ mình ngắn hẳn đi ba tấc. Ở bên kia cũng có một nha hoàn đang gấp rút cài lên đầu Phẩm Lan một cây trâm hoa điệp khảm trân châu đá quý. Phẩm Lan thoáng mếu máo đẩy ra, miệng không ngừng la hét: “Tôi không cài cái thứ đồ chơi kia, lần trước mới cài một buổi trưa làm cái cổ tôi đau liền ba ngày.”
Nha hoàn kia lại dịu dàng khuyên bảo: “Cô chủ của tôi ơi, ngoan ngoan cài lên nào, nếu người tới chỉ có cô ruột cô cùng với chị họ cả thì tôi cũng không dám ép, nhưng mà cô Tuệ cùng thím ba cũng tới, cô nhìn cô Minh cũng cài kia kìa, cái trâm của cô Minh so với cái này còn nặng hơn đấy.”
Phẩm Lan ngẩng đầu nhìn cây trâm của Minh Lan có hạt trân châu to lủng lẳng kia thì cảm thấy hòa hoãn hơn một chút, sau đó bĩu môi để cho người hầu cài trâm.
Chầm chậm đi đến chính phòng, rẽ ở chỗ ngoặt của hành lang, một hầu gái canh cửa vén rèm, nói: “Cô Hai cùng cô Minh tới.” Minh Lan sải bước theo Phẩm Lan tiến vào, Thịnh lão phu nhân cùng với bà bác đang ngồi ở giữa, bác gái cả Lý thị ngồi trên đôn, Văn thị đứng một bên lo liệu trà và hoa quả, đang cười nói cùng mấy người phụ nữ quần áo hoa lệ.
Một thím có chồng tầm hơn bốn mươi tuổi liên tục ghé tai thầm thì trò truyện cùng Thịnh lão phu nhân, da bác ấy hơi đen, nhưng cặp mắt lại rất linh động, chẳng phù hợp với tuổi của bác ấy.Thấy một cô bé lạ mặt đi bên cạnh Phẩm Lan thì lập tức kéo Minh Lan lại, tỉ mỉ quan sát một lượt. Chỉ thấy làn da cô bé như tuyết, đôi mắt trong veo, hai lúm đồng tiền tựa hai hạt gạo lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt của bác ấy chợt bừng sáng, quay đầu lại cười nói: “Thím à, đây chắc là cháu gái Minh Lan của cháu đúng không! Ấy chà chà, nhìn dáng người bé nhỏ này mà xem, cứ như trong tranh ý nhỉ, ai cũng nói nói cháu gái thì giống bác, quả nhiên không sai, cứ như cùng một khuôn đúc ra với cháu vậy.”
Bá bác chỉ vào bác ấy, cười nói: “Hay cho con cái người không biết xấu hổ này, con đây là khen cháu Minh hay là tự dát vàng lên mặt mình thế? Nhìn tấm da của con kia kìa, chỉ là đầu thai thêm mười lần nữa, cũng không làm sao mà có được làn da đẹp như vậy đâu!” Thím kia vậy mà lại làm nũng, chà chà chân: “Mẹ! Con đây là lấy chút sĩ diện cho mẹ, con giống mẹ, con tự khen mình cũng giống như khen mẹ mà? Mẹ chẳng khen con thì thôi, lại còn phá!”
Bà bác đành chịu thua lắc đầu. Thịnh lão phu nhân cũng bị chọc phát cười, gật đầu nói: “Cháu Vân quả nhiên là đứa hiếu thuận!” Mọi người trong phòng đồng loạt cười to, nha hoàn hầu gái đều che miệng cười khúc khích.
Bà bác chỉ vào thím kia rồi nói với Minh Lan: “Đây là Bác Vân của con.” Lại chỉ vào một thím ngồi trên đôn mắt hẹp mày cong, nói: “Đây là thím bên nhà ông Ba.” Sau đó chỉ vào một người phụ nữ còn trẻ đã lập gia đình đương đứng thẳng ở một bên cùng một thiếu nữ đương cúi đầu, nói: “Đây là chị cả Thục Lan của con, còn đây là chị họ Tuệ Lan bên chi thứ ba.”
Minh Lan ngay lập tức cúi người, uyển chuyển hành lễ, gọi tên từng người một. Mọi người trong phòng thấy cô bé hành lễ nghiêm chỉnh đâu ra đấy, tư thế khom người từ vai tới gối tới chân đều nhẹ nhàng mềm mại, tao nhã hồn nhiên. Đợi tới khi bà bác kéo cô bé tới trò chuyện vài câu, cảm thấy cô bé tự nhiên phóng khoáng, cử chỉ khéo léo, kính cẩn thành thật lại gần gũi, mọi người mới thấy tương đối quý mến.
Thịnh Vân là thẳng tính nhất, kéo Minh Lan qua thân thiết trò chuyện, hỏi thích ăn gì, thói quen ra sao, vân vân. Một mặt lấy từ trong ngực ra một cái hà bao viền kim tuyến quanh mép đưa cho nàng: “Minh Lan nhà ta thật xinh đẹp, để trở về bác lại tặng con mấy cuộn gấm Vân Cẩm, sa Oa[‘] để con may quần áo nhé! ”
[‘]Vân Cẩm là gấm Vân Nam, Oa Đoạn là một loại vải sa tanh sản xuất ở Nhật.
Phẩm Lan bình sinh tính tình rộng rãi, thấy Minh Lan được người khác yêu mến cũng không ganh ghét, chỉ giả vờ buồn bực, nói: “Cô thiên vị nhé, giờ thấy em ấy xinh hơn con, thì vứt con ở chỗ nào rồi.” Thịnh Vân dùng sức chỉ vào gáy Phẩm Lan, cười cười, mắng: “Con nha, cái đứa vô lương tâm này, mấy năm nay con lấy đồ từ chỗ cô còn ít hả!”
Mọi người trong phòng nói chuyện, chỉ có thím ba kia là không có ai để ý tới, cô ấy lẻ loi một mình uống trà, đột nhiên ngắt lời, chen vào: “Cháu Minh Lan chắc chị đã biết lâu rồi, tuy nói đều là cháu gái, nhưng hẵng còn chị Tuệ Lan của nó chả biết bị bỏ quên ở đẩu ở đâu rồi.”
Minh Lan cúi đầu, lén nhìn Tuệ Lan, chỉ thấy một gương mặt đo đỏ, cúi đầu không nói, lại nhìn về phía thím ba, quần áo có vẻ gọn gàng, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy thấy góc tay áo bên kịa đã có chỗ bị mòn có dấu vết được vá lại.
Thịnh Vân không để ý tới cô ấy, chỉ nhàng bâng quơ một câu: “Thím đối với anh em chúng ta có đại ân, tất nhiên cháu Minh Lan cũng không giống cháu gái bình thường.” Thím ba kia bị đo ván, quay đầu hung hăng trừng mắt với Tuệ Lan, chỉ gà mắng chó, nói: “Con là loại chẳng nên thân, nếu con có được một phần bản lãnh khiến người ta yêu mến của em họ Minh Lan, thì có phải cũng được mấy món từ bác con rồi không! Bây giờ hư danh mười mấy năm có người bác này, thế mà nửa cắc bạc cũng chưa được sờ đến!”
Thịnh Vân phản pháo ngay lập tức: “Có vẻ tôi nghe không hiểu lời chị Trứu thì phải, chẳng lẽ con nhà chị gọi tôi một tiếng bác, đều là vì để tâm tới “đồ” của tôi.”
Lông mày thím ba dựng đứng, giọng the thé: “Ấy, tôi nào dám! Chỉ là bây giờ bên ngoài mọi người nói, chi thứ nhất chi thứ hai nhà họ Thịnh đều núi vàng núi bạc chồng chất, lại trơ mắt nhìn anh em chú bác nhà mình nghèo túng đến mức phải xin ăn mà chẳng thèm quan tâm! Dù mỗi ngày ban cháo cấp gạo cho mấy người chẳng phải máu mủ, chẳng qua cũng chỉ là bánh vẽ cho cái tiếng người lương thiện thôi, thì ra cũng chỉ giả vờ!”
Phẩm Lan vừa nghe đến có người vũ nhục cha mình, lập tức lớn tiếng nói: “Cha tôi ngày hôm trước vừa mới đưa sang nhà thím Ba mấy xe ngựa củi gạo, về phần ngân lượng thì có tháng nào không đưa, cái này cũng là diễn kịch cho thiên hạ nhỉ?”
Bác gái cả Lý thị trầm giọng nói: “Phẩm Lan, chớ có vô lễ! Còn không mau lui ra!”
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc giống như đao kiếm khốc liệt.
Minh Lan cảm thấy nghẹn lời, chỉ cúi đầu để cho người khác không thấy vẻ kinh ngạc trên gương mặt mình. Trước kia, khi ba chị em nàng cãi cọ có lẽ Vương thị cùng dì Lâm đều từng dùng thủ đoạn ngấm ngầm hoặc công khai, thế nhưng cũng chưa từng có hành vi trở mặt với nhau bao giờ. Chỉ thấy sắc mặt mọi người trong phòng vẫn như thường bao gồm cả Thịnh lão phu nhân.
Bà bác hừ một tiếng: “Con dâu Trứu à, con hôm nay tới bái kiến thím Hai của con hay là tới gây sự đây, ở trước mặt bề trên mà hô to gọi nhỏ, cũng không sợ mấy đứa bé nó cười cho!”
Thím ba đỏ mặt, không nói được câu nào đã ngồi xuống, uống một ngụm trà ăn một miếng bánh.
Minh Lan quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt Phẩm Lan đắc ý, nhìn Tuệ Lan đầy khiêu khích, trái lại Thục Lan có chút không nỡ, lôi Tuệ Lan đi trò chuyện, hóa giải không khí ngượng ngùng trong phòng, lúc này một hầu gái tiến vào, bẩm: “Mợ bên họ Lý[‘] đến.”
[‘] Chương này anh em họ hàng loạn xạ, giải thích chút, mợ này là vợ của em trai Lý thị, Lý thị là vợ Thịnh Duy coi như đàng ngoại nên em trai gọi là cậu, vợ của cậu gọi là mợ.
Đại phu nhân vội hỏi: “Mau mời vào.” Hầu gái vén rèm, chỉ thấy một phụ nhân da thịt đẫy đà, đầu đầy châu ngọc tiến vào, thấy bà bác cùng Thịnh lão phu nhân thì cung kính hành lễ, cười nói: “Con đến làm phiền, lão phu nhân chớ trách, chỉ là thường nghe em chồng con nhắc mãi về thím, nói thím ôn hòa từ ái, hôm nay liền mặt dày tới bái kiến.”
Thịnh lão phu nhân cười, nói: “Mợ cũng quá khiêm tốn rồi, đều là người một nhà, nói cái gì mà nhà này với chả nhà kia, già rồi cũng thích náo nhiệt, mọi người có thể tới thì ta rất vui………. Minh Lan, tới đây ra mắt mợ con đi.”
Minh Lan tiến lên khom người hành lễ, chần chờ không biêt xưng hô như thế nào cho phải, phu nhân kia vội mở miệng: “Con cũng gọi ta là mợ như Phẩm Lan đi.” Minh Lan giương mắt nhìn Thịnh lão phu nhân, thấy bà hơi hơi gật đầu thì dịu dàng gọi một tiếng: “Con chào mợ.”
Mợ Chu cười híp cả mắt, nói: “Con gái ngoan, lão phu nhân thật có phúc nha.” Nói xong thì lấy một cái hà bao màu cánh sen từ chỗ hầu gái nhét vào tay Minh Lan, Minh Lan đương cúi đầu bèn ngước lên, chỉ thấy hà bao này thêu châu ngọc rực rỡ, nạm trân châu đính bảo ngọc, cực kỳ hoa lệ chói mắt, không cần xem bên trong có cái gì, nguyên cái hà bao này đã cực kỳ xa xỉ.
Mọi người ngồi xuống tự trò chuyện, mợ Chu như cũ không để ý tới thím ba, chỉ cùng mấy người Thịnh lão phu nhân nói chuyện, nói từ chuyện Kim Lăng tới chuyện Kinh Thành, từ chuyện gia quyến đến chuyện con cái. Minh Lan không xem thường chuyện phiếm của mấy phụ nhân nội trạch, chỉ cẩn thận nghe kỹ, mới biết được trước kia ông cố Lý cùng ông cố Thịnh là cùng nhau phất lên. Lúc bắt đầu tuy không được thịnh vượng như Thịnh gia nhưng con trai nhà người ta được nuôi dưỡng vô cùng tốt (chưa từng nhập gen ngoại lai mà là góp nhặt từ người vợ kết tóc ở quê), ba đời cần cù chăm chỉ kinh doanh, gia nghiệp phồn thịnh, thành một trong những nhà đứng đầu thành Hựu Dương.
Thím ba vài lần muốn chen miệng nhưng không thành công. Bà bác nói chuyện một lúc, đột nhiên quay sang nói với Thịnh Vân: “Thái Sinh đâu? Hôm nay thằng bé không tới cùng với con sao?” Thịnh Vân cười nói: “Ngô Nhi hiếm dịp mới trở về từ kinh thành, thằng nhóc kia con nói thế nào cũng không chịu vào cùng, a, mợ Lý, cô hôm nay tới đây một mình sao?” Chu thị cười nói: “Úc Nhi cùng Đô Nhi cũng tới, đều ở bên ngoài đó.”
Bà bác cười nói: “Đều là người một nhà, mau mau gọi vào.”
Nói xong thì bảo hầu gái cho truyền người. Sau đó mành được xốc lên, ba bé trai sàn sàn tuổi nhau bước vào, đồng thời hành lễ với Thịnh lão phu nhân. Bà bác cười cười chỉ vào một bé trai có khuôn mặt tươi cười, môi hồng răng trắng, nói: “Đây là Úc Nhi, cậu Hai nhà mợ Lý.” Sau đó chỉ vào một bé trai còn đang thẹn thùng, nói: “Đây là Đô Nhi, cậu Ba nhà họ Lý.” Cuối cùng chỉ vào một bé trai mặt ngăm đen nhưng có vẻ khỏe mạnh, nói: “Đây là con trai của con bé Vân nhà ta, Thái Sinh.”
Ba đứa trẻ, ba phong thái khác biệt, chốc lát trong phòng hừng hực khí thế, ngoại trừ Minh Lan, tất cả mọi người đều quen nhau từ trước. Vì thế Minh Lan chỉ cần tiến lên hành lễ với từng người, học theo Phẩm Lan, gọi cả ba là “anh họ”.
Chu thị cười với Minh Lan, nói: “Con còn có một anh họ Cả nữa, lúc này đang ở bên ngoài lo chuyện hàng hóa với người ta, chị dâu họ của con tử tế lắm, về sau phải tới nhà của mợ chơi đấy nhé.”
Thịnh lão phu nhân khen: “Mợ Lý thật có phúc, hai cháu đều sáng sủa nho nhã, quả là đẹp trai lương thiện.”Mợ Lý cười nói: “Hai thằng quỷ nhỏ này cũng nghịch ngợm lắm, lão phu nhân khen lầm rồi.”
Thịnh lão phu nhân kéo hai bé trai Lý gia qua, cẩn thận hỏi chuyện học hành đọc sách, biết được đứa lớn cũng sắp thi tú tài, đứa nhỏ cũng là lẫm sinh, càng yêu thích: “Giỏi giỏi giỏi, đúng là có cố gắng, có chí cầu tiến.” Chu thị cười nói: “Bọn nhỏ cũng chẳng có tài cán gì, nghe nói cháu cả nhà lão phu nhân, bất kể là tú tài, cử nhân hay tiến sĩ đều chỉ thi một lần là đậu, hiện giờ được chọn làm Thứ Cát Sĩ, nhậm chức ở Hàn Lâm Viện, đây mới đích thị là mệnh cách sao Văn Khúc hạ phàm đó.”
Thịnh lão phu nhân quay đầu liếc bà bác một cái: “Nhất định là chị lại đi rêu rao khắp nơi rồi, khen quá lại hư thằng bé.” Bà bác cười nói: “Nó giỏi thì tất nhiên phải khoe rồi, ngoảnh đầu lại chờ hai thằng bé này lên kinh dự thi, em nhận lời chăm sóc tụi nhỏ một chút thì tốt rồi.”
Thịnh lão phu nhân nói: “Chuyện này còn cần phải nói sao, cháu nhà Duy Nhi cũng giống như con nhà em, mợ Lý, anh em nó mà lên kinh thì đến chỗ ta đi, trong nhà còn có hai thằng bé chuẩn bị dự thi, vừa hay để tụi nó bầu bạn.”
Chu thị chỉ đợi mấy lời này, liên tục cười nói: “Chuyện kia thật cảm ơn lão phu nhân, Úc Nhi, Đô Nhi, còn không mau dập đầu tạ ơn.”
Lý Úc Lý Đô lập tức quỳ gối, mợ Lý hết cảm ơn lại cảm ơn.
Phẩm Lan thì thầm bên tai Minh Lan: “Chỉ là đến ở chỗ người nhà, làm gì đến mức mà cảm với chả tạ?”
Minh Lan cười khổ, con bé này thật là, cái gì cũng dám nói, chỉ đáp: “Nhà của em nhiều sách.”
Sự thật là, chuyện khoa cử không chỉ cần cố gắng ở bề ngoài, mà còn cần chuẩn bị rất nhiều việc trước và sau khi thi. Phương diện này lại có rất nhiều “con đường”: đầu tiên, phải biết được quan chủ khảo và phó khảo yêu thích kiểu văn như thế nào, khuynh hướng chính kiến ra sao, thậm chí cả kiểu chữ yêu thích, tiếp theo là tình hình triều chính hiện tại, không được đề cập tới đề tài cấm kị cũng như tranh chấp phe phái các kiểu, cuối cùng, còn phải kết giao bạn bè, mời thầy dạy học, ở Thanh Lưu tìm người quen.
Tuy rằng bài thi không ghi tên thí sinh, nhưng trên thực tế có thể làm thượng quan chủ khảo, về căn bản có thể dựa vào văn chương, kiểu chữ cùng cách hành văn để đóan ra thí sinh mình quen. Cái này cũng không coi là gian dối, miễn không thái quá, là có thể đạt được kết quả tương đối cao. Có Thịnh gia làm quan như vậy, lại có gia tộc hỗ trợ việc giới thiệu gặp mặt, Lý Úc Lý Đô rất có thể làm chơi ăn thật.
Minh Lan cảm thấy, việc này…… Không ngờ, thí sinh thi đậu không hẳn là thí sinh giỏi, nhưng trường thi mà không kết nối quan hệ mới đúng là trường thi tốt.
Lúc này Phẩm Lan đã đi qua, cùng Hồ Thái Sinh nói chuyện, âm thanh cười đùa hơi lớn, Thịnh Vân quay đầu lại nhìn, nhíu nhíu mày, liền dính lấy Thịnh lão phu nhân, cười nói: “Thái Sinh nhà cháu không phải kiểu thích đọc sách, thím chính là chê thằng bé nha.”
Thịnh lão phu nhân hình như rất thích cô cháu gái tinh nghịch này, cười mắng: “Cái con khỉ ngịch ngợm này, khi cháu còn nhỏ ta ít nhiều cũng có dạy cháu đọc sách luyện chữ, cháu học kiểu ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới [‘], ngay cả Tam Tự Kinh không không thuộc hết, còn có mặt mũi tự khen mình?! Thái Sinh này cũng là học theo cháu đấy! Thái Sinh, lại đây.” Kéo tay Thái Sinh qua, cười nói: “Cháu ngoan, con trai mà, nghề nào chả có trạng nguyên, ta thường nghe cậu cháu khen ngợi, nói cháu cần cù phúc hậu, thật tâm làm việc, lo liệu gia nghiệp cực kỳ có năng lực, ta nghe xong tự nhiên thấy vui thay mẹ của cháu nữa đấy!”
[‘]Câu này ở đây chỉ việc học tập không thể ba ngày học lại có hai ngày nghỉ ngơi, việc học tập cần phải liền mạch, liên tục hỏi hỏi.
Hồ Thái Sinh chỉ cười hiền hậu, Phẩm Lan sấn lại gần, cười nói: “Anh họ, em Minh nhà mình mới tới, anh có mang theo đồ tốt gì không?” Thái Sinh thành thật trả lời: “Bánh ngọt của hồ Tây Dương, cho em nếm thử cái có nhân hải sản đó.”
Thím ba không chịu làm người ngoài cuộc, nhịn đã lâu rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Cả đời ta chưa từng thử bánh ngọt Tây Dương, nghe nói hương vị cực kỳ ngon ngọt, cũng cho ta một chút đem về cho chú Ba nhà cháu nếm thử đi, hay là cháu cũng học theo người ta xem thường chú Ba nhà cháu!” Tuệ Lan cũng cười nói: “Xem mẫu thân nói gì kìa, anh Thái Sinh hiền lành nhất, sao có thể nhất bên trọng nhất bên khinh nhà chúng ta chứ?” Ngữ khí của Tuệ Lan vô cùng thân thiết, một đôi mắt long lanh ánh nước nhìn về phía Thái Sinh. Mặt Thái Sinh đỏ tới mang tai, cứ đứng đó cúi đầu, đánh chết cũng không mở miệng.
Mọi người còn lại trong phòng tất cả đều giả bộ không phát hiện, chỉ có Phẩm Lan vừa tức giận vừa muốn tiến lên. Minh Lan thầm than một tiếng, nàng vốn định kéo tay áo Phẩm Lan, đánh giá một chút, thấy sức lực của bản thân cùng vị chị họ này không bì được, quyết định thay đổi chiến lược.
Minh Lan nhẹ nhàng xoay người, không dấu vết ngăn trước mặt nàng, nhất thời còn chưa biết lấy lý do gì cho tốt, nhưng mà tên đã trên dây, vì thế nàng nói một câu mà bản thân tự cho là cao minh: “Chị Phẩm Lan, chị nói cho em cái Cửu Liên Hoàn kia làm sao mà giải được đi, nó cứ luẩn quẩn trong đầu, làm lòng em ngứa ngáy không chịu được.”
Phẩm Lan quả nhiên bị ngăn lại, quay đầu lại, ngạc nhiên: “Hả? Vừa rồi không phải chị đã giải thích hết với em rồi sao? Mới được một lúc mà em lại không biết rồi?” Giọng nàng hơi lớn, mấy bé trai đứng ở một bên đều nhìn về phía này, nhất là đứa nhỏ tuổi nhất Lý Đô. Minh Lan quẫn bách mặt mũi đỏ bừng, mắng thầm trong lòng mấy câu.
Lý Úc kia nhẹ nhàng cười, rồi liếc mắt Minh Lan một cái: “Mấy cái cao siêu như Cửu Liên Hoàn thì chỉ có người thông mình như em Phẩm mới học được thôi, chúng ta đều ngốc lắm, tất nhiên là phải nói lại mấy lần.” Hồ Thái Sinh là thành thật nhất, liên tục đáp lời: “Đúng đấy, đúng đấy, anh có học cũng không thạo nổi.”
Phẩm Lan nghe thế thì cực kỳ đắc ý: “Anh họ nói rất đúng.” Quay đầu lại kiên nhẫn lặp lại lần nữa bí quyết giải Cửu Liên Hoàn cho Minh Lan.
Minh Lan cảm thấy hơi phiền muộn: cao siêu cái đầu ngươi ý, cao với chả siêu! Chỉ có điều méo mó cũng đã đạt được mục đích rồi.
Minh Lan cười tủm tỉm lắng nghe, không ngừng gật đầu đáp lại, tùy ý quay đầu, bỗng thấy Thịnh lão phu nhân đang ngồi phía trên, chỉ thấy bà cùng các nữ quyến đang trò chuyện, liên tục mỉm cười. Minh Lan bỗng ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy nụ cười của bà nội lúc này có vài phần quen thuộc….. A, đúng rồi, khi còn bé, lúc bà ngoại lấy trứng gà luộc dụ nàng xỏ lỗ tai, cũng chính là cười như vậy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khị khị khị, loáng một cái đã có ba bạn lên sàn, để xem mọi người đoán thế nào!
Cửu Liên Hoàn
Gấm Vân Nam
Trâm hoa điệp khảm bảo thạch trân châu