Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Thiên Quyền đen mặt bỏ đi. Yến Anh tuy không an tâm nhưng vẫn còn hai vị khách cần dẫn đường, chỉ đành nhịn lại, làm chính sự trước.
Đông Tiên Nguyên được cấu thành bởi hơn trăm hòn đảo lớn nhỏ trên Hồ Cảnh Bạc. Toàn bộ các đảo đều được liên kết bằng những cây cầu nhỏ hoặc thuyền. Phong cảnh trên mỗi đảo đều có màu sắc độc đáo riêng biệt, không hề trùng lặp.
Yến Anh dẫn Phượng Chương Quân và Luyện Chu Huyền đi từ đảo lớn đến một hòn đảo nhỏ phía tây, đi xuyên qua một Tập Võ Tràng náo nhiệt.
Trên sân có không ít đệ tử Đông Tiên Nguyên quen biết với Yến Anh, dồn dập dừng lại bắt chuyện hàn huyên với hắn. Cũng có mấy người nhận ra thủ tọa Vân Thương, đánh bạo iến lên thăm hỏi. Còn vài thiếu nam thiếu nữ thì lén lút đánh giá Luyện Chu Huyền.
Cũng không biết có chỗ nào mạo phạm đến hắn, Phượng Chương Quân chủ động hỏi Yến Anh: "Khách xá còn xa không?"
Yến Anh duỗi tay chỉ hướng đông nam: "Đối diện hòn đảo lớn phía trước là khách xá."
"Đi đường thủy chẳng phải nhanh hơn sao?"
"Thì đúng là thế......" Yến Anh lẩm bẩm, "Chỉ có điều trên đảo lớn có 'thứ tốt', nhị vị có muốn nhìn thử chút không?"
Luyện Chu Huyền mũi rất thính, đã ngửi được mùi hương vi diệu nào đó trong không khí. Hắn lại nhớ tới lời oán giận vừa rồi của Lý Thiên Quyền, tức khắc minh bạch bảy tám phần, liền gật đầu với Yến Anh: "Dù sao cũng nhàn rỗi, vậy đi qua xem đi."
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi lên cầu vượt đảo. Gió mát thỏi tới, hòa tan mùi phấn hoa tử đằng phía sau bọn họ, rồi lại đưa tới một cỗ hương rượu thoang thoảng mà lại đậm đà.
Yến Anh lúc này mới giải thích cho Luyện Chu Huyền: "Trên mỗi đảo nhỏ của Đông Tiên Nguyên đều có suối nước nóng, từ đó ủ ra rượu ôn tuyền thanh cam liệt, vị vào miệng như tan ra dư âm kéo dài, còn có tác dụng kỳ diệu với tu vi. Nhìn khắp tu chân giới sợ rằng chỉ có Bồ Đào mỹ tửu của hải thị Ý Như Cung mới có thể so sánh.
Nhưng lại nói, sau trận bão cát đại mạc, toàn bộ hải thị Ý Như Cung tính cả ốc đảo đều đồng loạt biến mất, rượu ngon của Tây Tiên Nguyên liền khó gặp địch thủ.
Nghe Yến Anh giới thiệu một phen như vậy, Luyện Chu Huyền cũng cảm thấy hứng thú. Dù sao Phượng Chương Quân cũng không phản đối, ba người lền vòng qua hướng tửu phường.
Luyện Chu Huyền cứ ngỡ rằng hương rượu gió đưa tới đã đủ nồng đậm, nhưng đến lúc đặt chân đến cửa tửu phường hắn mới hiểu được cái gì gọi là "Hương trận trùng thiên"* —— xung quanh tuy rằng không có rượu, nhưng mỗi lần hít vào một ngụm không khí lại tựa như nhấp một ngụm rượu nhỏ, làm người không tự chủ được trở nên nhẹ nhàng. (*aka nâng nâng)
*mùi hương bao phủ đến tận trời.
Chỉ có đệ tử tửu tông mới được phép tiến vào bên trong tửu phường. Tuy nhiên bên ngoài phường có cửa hàng cung để phục vụ cho các đệ tử.
Nhắc tới cái cửa hàng này Yến Anh lại đắc ý một phen. Hắn nói Đông Tiên Nguyên không chỉ nổi danh về rượu, dùng bã rượu nuôi gà để món gà chôn rượu nếp cũng là số một tiên môn. Không chỉ đệ tử trong môn lúc ra ngoài nhất định sẽ mang, một ít dân chúng gần đó cũng sẽ trèo thuyền tới đây xin mua, thậm chí còn đùa giỡn gọi Đông Tiên Nguyên bằng biệt hiệu "Tiên nhân trảm phượng".
Nói tới đây, Yến Anh cùng Luyện Chu Huyền đồng thời nhìn sang Phượng Chương Quân.
Vân Thương thủ tọa mặt vô biểu tình.
Luyện Chu Huyền lấy ở cửa hàng nhỏ một con gà chôn rượu nếp, một bình rượu ôn tuyền, buộc chặt bằng dây cỏ cầm theo.
Hắn quay đầu lại nhìn, Yến Anh đã móc ra túi nước da dê từ trong túi càn khôn, đứng bên lu rượu lớn dùng muôi múc đầy vào trong túi, như vậy còn ngại chưa đủ, trực tiếp đổ thêm mấy muỗng vào trong miệng.
Nhớ tới ban nãy Lý Thiên Quyền oán giận tật xấu say rượu của hắn, Luyện Chu Huyền nhịn không được khuyên hắn kiềm chế một chút.
Nhưng Yến Anh chỉ sang sảng quẹt miệng: "Người tỉnh táo chẳng bằng tiên nhân say, uống không chết thì cứ uống thôi!"
Có lẽ cảm thấy một đám hán tử say tụ tập rất chướng mắt, xung quanh tửu phường không đặt bàn ghế. Những người đến đây mua rượu mua gà, mua xong liền đi. Một đoàn ba người Yến Anh cũng cầm theo gà rượu rời khỏi tửu phường, tiếp tục đi hướng đông nam.
Có lẽ là do tham hai ngụm rượu kia, Yến Anh càng lúc càng huyên thuyên. Trước mặt Vân Thương thủ tọa cùng hộ pháp Ngũ Tiên Giáo hắn bắt đầu khoe khoang khách xá tiên nguyên nhà mình là độc đáo đệ nhất thiên hạ, phong nhã nhất, thoái mái nhất. Đặc biệt dùng để đón tiếp "đại nhân vật" như Phượng Chương Quân, vậy càng là nơi phong lưu.
Nói nói, ba người đi qua bình kiều nổi trên mặt nước. Chỉ thấy đằng trước xuất hiện một đảo nhỉ, ven bờ kiều hoa chiếu thủy*, lục tùng xanh, thật là phong cảnh xinh đẹp sáng sủa.
*hoa đẹp soi mình dưới mặt nước
Trên đảo chỉ có duy nhất một cửa vào. Vào trong cửa viện, giữa đình viện sừng sững một cây tử đằng khổng lồ. Dây hoa mềm dẻo men theo giá trúc tỏa ra bốn phương tám hướng, cánh hoa tím trắng rủ xuống, bao phủ lên trên công trình, dường như phủ kín cả sân.
Hay hơn, dưới giàn hoa đặt một cái giường mây* to rộng, có thể cho vài người nằm. Trên giường là một tầng hoa rơi thật dày, tựa như một tấm chăn mỏng.
*aka đằng kỉ, dạng giường hẹp dài đan bằng mây, tre, lứa
Yến Anh rất đắc ý nói, mấy tháng này không thuộc mùa mưa của Đông Tiên Nguyên, nhiệt độ dễ chịu, dù buổi tối ngủ trong đây cũng không bị cảm lạnh. Nói xong lại chỉ vào cửa nguyệt phía Đông Nam, nói rằng trong đó còn có thứ tốt.
Phượng Chương Quân dường như đã đoán ra, chỉ có Luyện Chu Huyền tò mò đi qua. Vén rèm châu như cẩm bình đằng phủ xuống trên cửa nguyệt, hắn phát hiện bên trong không có gì khác, chỉ có suối nước nóng sương khói lượn lờ.
Yến Anh lại đắc ý giới thiệu, Hồ Cảnh Bạc có ngàn vạn đảo nhỏ, chỉ duy độc có đảo này có hồ nước ngầm tương thông với tửu phường, lên được thiên địa ưu ái cho một cái ôn tuyền.
Nhìn suối nước nóng nhiệt khí mịt mờ, Luyện Chu Huyền đột nhiên nhớ lại buổi tối hoang đường ở Vong Trần cư kia, tự nhiên có chút xấu hổ. Nhưng mà sau khi lăn lộn ở Tây Tiên Nguyên hắn quả thật rất muốn ngâm suối nước nóng thư giãn gân cốt.
Nơi này là khách xá của Đông Tiên Nguyên, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, chắc có thể ngâm ngâm một chút ——
Hắn đang muốn đi vào xem, lại nghe thấy Yến Anh nói: "Nếu ta là hai vị, ta sẽ lột hết nhảy vào suối nước nóng ngâm mình, lại nhâm nhi chút rượu của chúng ta... chà chà, tưởng tượng thôi đã thấy sung sướng!"
Cởi hết cùng nhau tắm?
Luyện Chu Huyền trong lòng lộp bộp, trong đầu nhảy ra vô số hình ảnh, như được giác ngộ* sững sờ tại chỗ.
*nguyên văn là "Thể hồ quán đỉnh": tưới sữa tươi lên đầu, Phật giáo: truyền thụ trí tuệ, giúp người triệt để giác ngộ. Câu này chỉ sự giác ngộ, bỗng nhiên hiểu rõ.
Yến Anh liếc mắt trộm nhìn hắn, khóe miệng cong cong nhếch lên, sau đó đánh mấy cái ngáp.
"Ai~~ ngươi nói xem chúng ta ở Tây Tiên Nguyên là ngủ hay tỉnh? Tại sao được ngủ mà còn mệt hơn so với thức...... Ai, ta đi tìm chỗ không người uống rượu đánh một giấc đây."
Nói xong hắn phất phất tay với Luyện Chu Huyền: "Tóm lại, các ngươi cũng mau nghỉ ngơi đi, tốt nhất là nhanh chóng đánh một giấc. Đêm nay ta tới tìm các ngươi, có chỗ này rất thú vị."
Không đợi Luyện Chu Huyền hỏi thêm gì, hắn đã vỗ vỗ túi rượu trên eo, sung sướng đi ra ngoài viện, chớp mắt đã đi xa.
Trong viện chỉ còn lại hai người Luyện Chu Huyền và Phượng Chương Quân.
Phượng Chương Quân theo thói quen không nói lời nào, Luyện Chu Huyền đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.
Tuy đây không phải lần đầu hai người nhàn nhã ở cùng nhau, nhưng trước đó ở Vong Trần cư trên Vân Thương sơn, hắn là khách Phượng Chương Quân là chủ, khách khứa chỉ cần làm theo an bài của chủ nhà, bát nhất bát động nhất động, chỉ nhất chỉ chuyển nhất chuyển*. Mà bây giờ bọn hị đều là khách, dựa theo tính cách của Phượng Chương Quân, sợ rằng sẽ chủ động đến sắp xếp.
*bát nhất bát động nhất động, chỉ nhất chỉ chuyển nhất chuyển: đặt ở đâu thì ở đúng chỗ đó, chỉ chỗ nào thì đến đúng chỗ đó.
Cũng được, vậy bây giờ để mình tới chủ đạo.
Luyện Chu Huyền nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đầu tiên là đem ý niệm "Cởi hết cùng nhau tắm" vứt ra khỏi đầu. Sau đó hắn vừa mới hỏi Phượng Chương Quân tiếp theo tính toán làm gì, liền thấy Phượng Chương Quân rút Phượng Khuyết kiếm ra, lấy da hươu tùy thân cẩn thận chà lau.
......Đây là ý "Tâm tình ta không tốt, không muốn nói chuyện" à?
Luyện Chu Huyền đang muốn mở miệng nói chuyện nhìn thấy hình ảnh này thì nháy mắt dừng lại, lời chưa nói sau một lát chuyển thành tiếng thở dài.
"Vậy...... Ta đi tắm trước."
Hắn báo cho Phượng Chương Quân sau đó đứng dậy đi vào trong cửa nguyệt.
——
Yến Anh nói thật không sai, ngâm suối nước nóng của Đông Tiên Nguyên thật sự là một loại hưởng thụ.
Trước tiên rửa qua thân thể bên trong hồ sau đó Luyện Chu Huyền mới ngồi vào suối nước nóng. Nước hồ không sâu không cạn, vừa đến miệng; độ ấm cũng không nóng rẫy như trong tưởng tượng. Dưới đáy suối lót một lớp đá cuội bóng loáng, bằng phẳng thoải mái.
Hắn đưa tay quần mái tóc xoăn dày lên trên đỉnh đầu, sau đó dựa lưng trên tảng đá bóng loáng bên suối, chậm rãi thả lỏng thân thể.
Bầu trời của Đông Tiên Nguyên là màu xanh thẳm, nhưng là một màu xanh nhàn nhạt; không như Ngũ Tiên cốc, là một màu xanh đậm sắc, xanh đến thuần túy.
Lúc này đây, không biết dưới bầu trời lam vũ xanh đậm kia, chưởng môn sư huynh, A Tình và mọi người đang làm gì. Ngũ Tiên Giáo hôm nay, hẳn là vẫn sinh hoạt điềm đàm bất biến như vẫn kéo dài hàng trăm năm nay.
Luyện Chu Huyền ưỡn eo, thổi ra một ngụm khói trắng, bỗng nhiên hồi tưởng lại những hình ảnh trong Hương Khuy kia. Quá khứ của Tằng Thiện và Hoài Viễn, giáo chủ Nặc Tạc Mã cùng Cổ Vương, đêm huyết chiến của Vân Thương và Ngũ Tiên Giáo......
Hiện tại và quá khứ, cảnh mơ và thực tại, tất cả dường như xảy ra ở hai thế giới khác nhau.
Kỳ thực đâu chỉ có màn Hương Khuy kia —— những chuyện phát sinh mấy ngày nay, cái sau so với cái trước càng thêm ly kỳ. Bản thân đáp ứng đi đến thêm dự pháp hội trên Vân Thương phong, nhưng hôm nay lại mới rời khỏi Tây Tiên Nguyên, đang ngâm mình trong suối nước nóng của Đông Tiên Nguyên.
Mà cách hắn một bức tường, là thanh mai trúc mã lạc mất tám trăm năm của hắn, hiện giờ gặp lại vẫn là một nam nhân khiến người khuynh tâm.
......Thật là càng nghĩ càng loạn.
Ngâm suối nước nóng một lúc lâu không khỏi khiến đầu óc choáng váng. Thời điểm Luyện Chu Huyền đang chuẩn bị đứng dậy mặc quần áo, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Hắn quay đầu, là Phượng Chương Quân đang xốc lên cẩm bình đằng đi tới, đứng bên hồ nước cạnh ao, bắt đầu cởi áo ngoài.
Đây chẳng lẽ là muốn cùng nhau tắm?!
Luyện Chu Huyền đầu ong một tiếng, ba phần kinh hãi, bảy phần kinh hỉ.
Mấy ngày qua, hắn tuy cùng Phượng Chương Quân như hình với bóng, lại chưa từng gặp bộ dáng Phượng Chương Quân cởi áo tháo thắt lưng. Hơn nữa pháp bào Vân Thương dày rộng, có tính là đi sờ cũng không sờ được cái gì, thực sự có chút tiếc nuối.
Bây giờ bánh lớn có nhân từ trên trời rơi xuống, không há mồm ngậm được chẳng phải là đại ngốc tử?!
Nghĩ như vậy, hắn liền nhịn cảm giác đã ngâm đến khô nóng, lùi trở lại vị trí cũ, bất động thanh sắc mà âm thầm quan sát.
Chỉ thấy Phượng Chương Quân đưa lưng về phía Luyện Chu Huyền, động tác thuần thục cởi áo tháo thắt lưng, thành thạo mà hào phóng thoát sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Luyện Chu Huyền chưa kịp nhìn kỹ, lại yên lặng hít ngược một ngụm khí lạnh.
Thân thể Phượng Chương Quân không thể nghi ngờ là tinh thực kiện mỹ, bắp thịt hơi phồng lên mỗi chỗ đều vừa đúngm bả vai rộng rãi rắn chắc cùng phần eo thon chắc tạo thành hình tam giác ngược ưu nhã. Cặp nhân ngư tuyến càng khiến người không thể rời mắt.
Nhưng trên cơ thể có thể nói là hoàn mỹ kia lại trải rộng rất nhiều vết sẹo đã nhạt màu. Thậm chí chí ấn màu đỏ trên tay chân thon dài cũng càng thêm chói mắt.
Vốn chỉ mang tâm tình thưởng thức, tâm trạng của Luyện Chu Huyền lúc này lại trầm xuống. Không chỉ bởi đau xót đằng sau những vết thương kia, mà càng là bởi, vào lúc những đau đớn đó xảy ra, bản thân lại không ở bên cạnh Phượng Chương Quân.
Nhưng rồi Luyện Chu Huyền lại nghĩ: Phượng Chương Quân đã không ngại để lộ ra một thân vết thương, điều ấy có lẽ có ý nghĩa hắn đã cho phép mình tìm hiểu nội tâm hắn.
Hoặc ít nhất, lúc này đây, Phượng Chương Quân đang cần được thấu hiểu an ủi.
Nghĩ đến đây, Luyện Chu Huyền lại có chút khẩn trương —— tựa như thật vất vả mới đạt được tín nhiệm của một dã thú cao ngạo, sợ chỉ một hành động thiếu suy nghĩ tất cả liền trở về điểm xuất phát.
Đang lúc nội tâm Luyện Chu Huyền còn thấp thỏm miên man, Phượng Chương Quân sau khi súc rửa xong đã bắt đầu đi tới suối nước nóng. Tuy rằng bên hông hắn cuốn khăn vải, nhưng chỉ những phần lộ ra ngoài cũng đủ để Luyện Chu Huyền miệng khô lưỡi khô.
Tác giả có lời muốn nói:
Luyện Chu Huyền: Tâm tình Phượng Chương Quân không tốt lắm, tốt nhất ta không nên quấy rấy hắn, đi ngâm mình.
Phượng Chương Quân: Ta muốn giả vờ tâm tình không tốt sau đó làm như không có gì đi theo A Diên ngâm mình! A Diên nhất định sẽ an ủi ta
Yến Anh: Giang hồ giang hồ, cáo từ cáo từ!
——
Dưới giàn hoa tử đằng sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, quan hệ của bọn họ sẽ tiến bộ vượt bậc! Nắm chặt nắm đấm!
Chương sau cực kỳ ngọt ngào (? )
——
Cuối cùng cũng show được cơ ngực của Phượng Chương Quân cho mọi người, vừa dày vừa rộng! Đàn hồi! Co giãn!
Editor kêu khổ:
Tác giả thật sự dài dòng muốn chết. Edit chương này tui chỉ có ba chữ nản. Ha ha, dù là tui đã lược đi khoảng 3 phần lan man của tác giả rồi. Edit chương này nản đến mức tui phải edit theo đoạn ngắn một. Xem một tập QaF rồi lại đi edit tiếp.
Nhân đây thì thím nào chưa xem QaF thì nên xem nhanh. Xem xong edit đoạn tác giả não bổ cơ ngực của Phượng ca thấy rất có cảm giác. Ha ha.